Saved Font

Trước/144Sau

Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 92: Ở chung (trung)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giờ Trương Tri mới biết, hóa ra Kiều Dĩ Hàng có thiên phú làm thư ký. Chỉ trong nháy mắt mà tờ giấy nọ đã phủ kín chữ.

Kiều Dĩ Hàng viết xong còn đặc biệt kiểm tra lại, xác nhận không quên gì rồi mới đưa cho hắn.

Trương Tri nhận lấy, quét qua một vòng xác nhận không có việc nặng như quét dọn, rửa bát mới yên tâm đọc cẩn thận.

“Đúng hạn trả tiền nhà?“

Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Nhất định phải thế.“

Trương Tri kinh ngạc nhìn hắn: “Anh thiếu tiền?“ Xét trên độ nổi tiếng của Kiều Dĩ Hàng bây giờ, thu nhập hẳn phải rất cao. Hay là đa phần đều bị Y Mã ăn chặn rồi?

Kiều Dĩ Hàng: “Tôi thiếu lý do để quét cậu ra khỏi nhà.“

Trương Tri bĩu môi, tiếp tục xem: “Thời gian sử dụng toa-lét: từ 1 giờ sáng đến…“ Hắn hít một hơi, cố nặn ra tươi cười, “Vậy nếu tôi cần đi toa-lét trước 1 giờ sáng thì nên làm gì?“

“Mua bô đi.“ Kiều Dĩ Hàng tích cực hiến kế.

“…“ Trương Tri vò tờ giấy, “Thực tế là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý tốt nhất. Phương án cụ thể sau này quyết định đi.“

Kiều Dĩ Hàng trừng mắt nhìn tờ giấy bị vo viên trong tay hắn, “Là khách trọ, hành động này của cậu gây ra nhiều nhân tố bất hòa rồi đấy.“

“Tôi sẽ cố cải thiện.“ Trương Tri trả lời có lệ, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Anh còn chưa đi à?“

“Đi đâu?“ Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.

“Chẳng phải hôm nay anh phải tham gia  chương trình “Thần Phong“ à?“

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc: “Sao cậu biết?“ Hắn tham gia Thần Phong cũng không phải để tuyên truyền album mới mà là làm khách mời, bình luận những ca khúc cùng album mới ra. Tiết mục này chỉ mời những người gần đây không ra album để đảm bảo công bằng.

“Tiểu Chu..“ Trương Tri ra dấu “anh hiểu rồi đấy“.

“Tôi đi hỏi bộ phận nhân sự xem tự ý đuổi việc trợ lý cần bồi thường bao nhiêu tiền.“ Kiều Dĩ Hàng bỏ lại những lời này, chạy vội đi thay quần áo.

Đến lúc hắn thay xong đi ra, Trương Tri đã cầm sẵn chìa khóa xe đứng ở cửa.

“Tự tôi cũng có thể lái xe được.“ Kiều Dĩ Hàng nói.

Trương Tri gật đầu: “Tôi biết. Đi thôi.“

Kiều Dĩ Hàng: “…“

Từ lúc ra khỏi cửa đến khi đến gara, Kiều Dĩ Hàng lặp đi lặp lại rằng kỹ thuật lái xe của mình trừ Schumacher (tay đua công thức 1 Su-ma-khơ ấy mà) ra thì khó có địch thủ, tuyệt đối có thể lái từ đây tới đài truyền hình.

Trương Tri phi thường hợp tác lắng nghe, cho đến trước cửa xe.

Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Dù có kiêm lái xe, cũng không giảm tiền thuê đâu.“

Trương Tri buông tay: “Tăng tiền trọ cũng được.“

Kiều Dĩ Hàng trợn mắt.

Trương Tri ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Gần đây các nghệ sĩ gặp tai nạn xe cộ nhiều lắm. Là phó tổng của EF, tôi có nghĩa vụ giám sát anh không phạm phải lỗi này.“

“Chẳng lẽ cậu lái thì sẽ an toàn?“ Hắn nhíu mày, tựa hồ nhắc nhở phiếu phạt còn nóng hổi lần trước.

Trương Tri không phản đối mà thuận theo: “Sẽ có, nhưng tôi không phải nghệ sĩ.“

Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Nhưng tôi là, mà tôi vẫn ngồi ở ghế phụ đấy thôi.“ Không phiền giới truyền thông nhọc óc nhào nặn, hắn có thể tưởng tượng ra tiêu đề rung động trên khắp các tạp chí.

Trương Tri nhún vai: “Nhiều nhất là scandal thôi mà.“

Kiều Dĩ Hàng lại trợn mắt.

Trương Tri giúp hắn mở cửa bên ghế phụ ra rồi thản nhiên hỏi: “Yêu đương mà cũng phạm pháp sao?“

Yêu đương tuyệt không phạm pháp. Dù trong nước chưa thừa nhận hôn nhân đồng tính nhưng cũng không đưa vào phạm trù có tội.

Nhưng Kiều Dĩ Hàng vẫn cảm thấy vấn đề này khó có thể nói rõ được.

Ở chỗ nào chứ?

Hắn không ngừng suy nghĩ. Ngay trước khi bắt đầu ghi hình “Thần Phong“, hắn mới chợt tỉnh ngộ —

Ai nói bọn họ đang yêu đương?

“Thần Phong“ quay vào ngày thứ sáu, phát ra tối thứ hai.

Rất nhiều người xem đều công nhận Kiều Dĩ Hàng bình luận rất thẳng thắn, hoàn toàn đánh vỡ chuyện các ngôi sao thổi phồng lẫn nhau, không muốn đắc tội người khác. Thậm chí có người còn tiên đoán tương lai Kiều Dĩ Hàng chắc chắn sẽ trở thành thiên tài mới của làng âm nhạc vì tâm hồn hắn không bị bó buộc.

Đêm đó, Kiều Dĩ Hàng nhận được điện thoại của Cao Cần, bị công kích đến “toàn thân sảng khoái“.

Cuối cùng Cao Cần tổng kết: “Thực ra ta nói cũng rất có đạo lý mà.“

Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ nghĩ, khó cho Cao Cần có thể nhớ kỹ tội lỗi lớn nhỏ từ trước đến nay của hắn.

“Nhưng có đạo lý cũng chưa chắc nghe xuôi tai.“

Kiều Dĩ Hàng hồi lâu nghẹn ra một câu: “Ta lúc ấy bị kích động.“

Cao Cần có chút hăng hái hỏi thăm: “Sau lưng sự xúc động này hẳn phải có một nguyên nhân vô cùng hấp dẫn.“

“Trương Tri đến ở nhà ta.“ Thẳng thắn  sẽ được khoan dung là đạo lý ở chung giữa Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần. So với việc một ngày mọi chuyện lộ ra rồi lâm vào cô lập không ai giúp, thà rằng tiên thủ hạ vi cường, mượn sức một chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa hắn cảm thấy nếu thẳng thắn chuyện này, Cao Cần cũng không phản ứng kịch liệt. Đương nhiên, nếu Cao Cần phản ứng kịch liệt, đuổi Trương Tri ra khỏi nhà hắn thì cũng có thể thở phào được.

Hứng đùa của Cao Cần hiển nhiên bị những lời này ma diệt, hồi lâu mới ngoài cười trong không cười hỏi thăm: “Ta nhớ có người nói scandal là giả thôi.“

“Là giả mà.“ Đối với điểm này, Kiều Dĩ Hàng rất kiên trì. Động tâm là phản ứng tâm lý, cũng không đảm bảo sẽ hình thành mối quan hệ lâu dài.

“Ta hiểu rồi.“

Đúng như dự đoán, Cao Cần cũng không tra hỏi chi tiết.

Kiều Dĩ Hàng chưa dám tin hỏi lại: “Ngài hiểu rõ rồi?“ Tại sao hắn còn chưa hiểu mà Cao Cần đã hiểu được rồi? “Ngài biết lý do hắn muốn ở đây?“

Cao Cần: “Ta muốn biết lý do ngươi lại cho hắn ở lại hơn chuyện đó.“

Kiều Dĩ Hàng yếu ớt hồi đáp: “Hắn bị chủ nhà đuổi đi, ta không thể mặc hắn lang thang ngoài đường được?“

“Là thế sao?“ Cao Cần đặc biệt có thâm ý hỏi lại.

Kiều Dĩ Hàng thấy may đây chỉ là điện thoại, nếu không Cao Cần nhất định sẽ thấy vẻ xấu hổ không che giấu nổi của hắn.

“Cuối tuần này là lễ mở máy “Hắc bạch chi gian“. Liên Giác Tu nói kịch bản có chút thay đổi, mấy ngày tới hắn sẽ đến gặp ngươi thảo luận chút. Đương nhiên biểu hiện của ngươi có thể khiến phần diễn của nhân vật tăng lên hoặc giảm bớt. Hy vọng mấy ngày khổ tu này không uổng phí.“

Kiều Dĩ Hàng buông điện thoại, đi đến toa-lét.

Vóc dáng trong gương phản chiếu rõ ràng — không giống ngày trước.

Vừa lúc Trương Tri đi ra, gặp hắn đứng đần ra trước gương, nghi hoặc hỏi: “Anh đang làm gì vậy?“

Kiều Dĩ Hàng buồn bực nhìn hắn: “Cậu nghĩ có biện pháp gì làm tôi trông gầy hơn nữa không?“

Trương Tri lập tức đáp: “Bôi vàng mặt.“

“Tối nay tôi không ăn cơm.“

“Tôi mở pizza rồi.“

“… Không ăn.“

Trương Tri ôm ngực: “Nghe nói đói qua sẽ bị phù thũng đó.“

Kiều Dĩ Hàng thò tay vào bồn tắm: “Nghe nói người bị chết đuối cũng sẽ phù lên.“

“Vứt một người đói bụng vào bồn tắm cũng không phải chuyện khó.“

“…“

Để chống lại cơn đói, Kiều Dĩ Hàng quyết định vào game.

Trong khoảng thời gian này, Trương Tri cũng ít vào game, đã tụt ra ngoài top 30.

Kiều Dĩ Hàng thấy mình login không bao  lâu thì Chiến Hồn Vô Cực cũng lên.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: lão bà.

Tiểu Thuyền: …

Vừa nghĩ đến cái người gọi lão bà kia chỉ cách mình một bức tường, Kiều Dĩ Hàng cảm giác như bị rình trộm, cả người mất tự nhiên.

Chiến Hồn Vô Cực: làm nhiệm vụ phu thê đi?

Tiểu Thuyền: ta đi hái thuốc.

Chiến Hồn Vô Cực: ta đi cùng ngươi.

Tiểu Thuyền: không cần. Một mình ta đi là đủ rồi.

Chiến Hồn Vô Cực: được rồi.

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đi đâu hái thuốc?

Tiểu Thuyền: Thương Bích sơn.

Chiến Hồn Vô Cực: thực trùng hợp, ta cũng định đến đó luyện cấp.

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o quái nới đó không hợp với ta.

Chiến Hồn Vô Cực: người thích hợp là đủ rồi.

Tiểu Thuyền: …

Kiều Dĩ Hàng thấy nhức đầu.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ sao mỗi lần ta thấy các ngươi đều có cảm giác như trải bao nhiêu kiếp rồi ấy.

Tiểu Thuyền: nói rõ ngươi chết nhiều lắm rồi.

Thủy Tiên hòa thượng: đi làm phụ bản với ta.

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ta?

Thủy Tiên hòa thượng: ngươi không đi, Chiến Hồn cũng không chịu đến.

Thủy Tiên hòa thượng: đầu năm nay tìm người để cọ kinh nghiệm không dễ a.

Tiểu Thuyền: ngươi nhàn quá rồi.

Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ ta ngồi chồm hỗm chỗ này vì chờ các ngươi a.

Thủy Tiên hòa thượng: ta sợ không có người quen ngồi đây làm liên lạc viên cho các ngươi, thắt chặt tình cảm, sớm muộn có ngày các ngươi bỏ game.

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.

Chẳng biết từ bao giờ, thời gian hắn chơi game ngày càng giảm. Có lẽ vì quen với quy tắc game, có lẽ vì hắn đã không phải Tiểu Thuyền ngu ngốc đơn độc kia, mà có lẽ vì… người khiến hắn bận tâm trong game đã đi vào hiện thực.

Đối với hắn mà nói, trừ Trương Tri thân là Chiến Hồn Vô Cực xông vào cuộc sống của hắn ra, những người khác đều là ở một thế giới khác. Người bọn họ quen là Tiểu Thuyền, một cô gái hơi ngu ngốc và ngây thơ. Đến một ngày nào đó, liên hệ giữa bọn họ càng ngày càng ít, cuối cùng đứt hẳn, tựa như bạn tiểu học, trung học…

Tóm lại, như Thủy Tiên hòa thượng nói đó, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ thật sự quên đi quên mất tài khoản, thuận tay xóa mất game khi thanh lọc bộ nhớ máy tính, rồi bỏ đoạn gặp gỡ này vào trong ký ức, chờ đến một ngày ngẫm lại chuyện cũ mới đem ra cảm khái.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: ngươi cảm động chưa?

Thủy Tiên hòa thượng: nếu cảm động rồi thì đi làm phụ bản với ta đi.

Thủy Tiên hòa thượng: không cho ta cọ kinh nghiệm còn bắt ta cho bọn họ cọ kinh nghiệm, cuộc sống thực sự quá khó khăn rồi.

Thủy Tiên hòa thượng: ta là kiều hoa nha, sao bọn họ có thể vùi dập ta, bắt ta làm tiên phong chứ?

Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ ta hơi tào lao vài câu thôi, đừng bỏ mặc ta mà.

Thủy Tiên hòa thượng: chỉ là tâm hồn thiếu nữ của ta rất tĩnh mịch.

Tiểu Thuyền: -_-||| tọa độ.

Trước/144Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần