Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 80:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngô thị có ý kiến đối với hai con dâu cũng không phải một ngày hai ngày, đối với tôn tử thật ra vẫn còn tốt, trong nhà có đậu phộng hạt dưa đường đều sẽ lấy cho hai đứa nhỏ, có khi có đồ ăn ngon cũng chia cho chúng nó. Giống như lúc này, Ngô thị nghĩ Tam Lang dù sao cũng bỏ công ra đọc sách, chỉ là có thêm hai người nghe, để Mao Đản Hổ Oa cùng lại đây. Bà liền nói với Vệ Thành, nhìn xem chàng nói gì.

Vệ Thành không suy nghĩ nhiều, nói: " Chỉ cần hai đứa chịu nghe, ngồi yên là được, chỉ sợ quậy lên đụng phải Mật nương.”

Ngô thị suy nghĩ một chút, bảo chàng đọc trước, còn mình ra sân đi gọi Vệ gia huynh đệ, bảo hai người đi ra. Ngô thị nói Tam Lang mấy ngày nay rảnh rỗi, đang đọc tam tự kinh thiên tự văn cho hài tử trong bụng nương tử nghe, hỏi Mao Đản Hổ Oa đang ở đâu? Không phải đã nói năm sau sẽ đưa đi học vỡ lòng, để hai đứa tới nghe một chút, lão tú trong thôn làm sao có thể so với Tam Lang được?

Vệ Đại Lang xoa xoa tay, nói: "Không phải tam đệ nói chuẩn bị tiếp tục thi hương sao, không làm chậm trễ chứ ạ? ”

Ngô thị tính tình thẳng thắn, bà hỏi ngươi có muốn hay không, muốn thì nói muốn không thì bảo không, không thích nhìn nhất là cái kiểu rõ ràng trong lòng muốn nhưng ngoài miệng nhất định phải giả bộ nói không cần, còn chờ người khác khuyên ngược lại một vòng. “ Nếu sẽ làm chậm trễ Tam Lang ta là người đầu tiên không đáp ứng, còn đứng đây nói nhảm với ngươi làm gì? Dù sao ta nói là được, hai người các ngươi nếu muốn Mao Đản Hổ Oa nghe cùng thì đưa người tới, trước khi đưa tới nói cho mấy đứa biết sang đâu không được quậy phá, tới đây làm ầm ĩ phiền tam tức phụ là ta đuổi người. ”

Vệ Nhị Lang đáp ứng rất nhanh, luôn miệng nói tốt, lập tức muốn về mang Hổ Oa đến.

Hổ Oa đứa nhỏ này còn chưa nhìn ra được là thông minh hay không, nhưng mà tính tình của nó so với Mao Đản tốt hơn một chút, ít nhất có thể ngồi yên được.

Rất nhanh, Vệ Nhị Lang mang theo người tới.

Chậm hơn một chút, Vệ Đại Lang cũng tới, đi theo còn có vợ hắn Trần thị, Trần thị nghe nói Tam Lang đang dạy sớm cho đứa nhỏ trong bụng Khương Mật, quyết định mặt dày đi qua nghe chực một chút, không thể để nhi tử nhà mình còn chưa sinh ra đã thua.

Nàng ta không chỉ mang mỗi người tới, còn cầm không ít đồ, thậm chí còn có một cái ghế nhỏ, chuẩn bị đốt lửa sưởi ấm, vừa đóng đế giày vừa nghe.

Ngô thị rất không thích đại tức phụ, nhìn thấy nàng ta tới đây cũng không cho được sắc mặt tốt, còn mắng Vệ đại lang thối đầu: "Bảo ngươi đưa Mao Đản tới, ngươi lại còn đưa thêm một bà nương xui xẻo tới làm cái gì? ”

Trong lòng Trần thị nghẹn một chút, trên mặt vẫn cười cười, nói nàng ta cũng muốn cho oa nhi trong bụng nghe một chút.

“ Đại lang đã nói với con, để con ngồi nghe không thể tùy tiện nói chuyện, con đã nhớ kỹ. Nương người để con nghe một lát, nếu con mà ầm ĩ một câu thì lập tức đi còn không được sao? Đệ muội mang thai cháu trai trong nhà, con cũng vậy, không thể thiên vị.”

Khó có được lúc nàng ta với cháu trai không ồn ào không ầm ĩ, Ngô thị phất tay, để nàng ta vào ngồi xuống.

Lớp xóa mù chữ Vệ gia thôn Hậu Sơn cứ như vậy mà được mở ra.

Vệ Thành một mình nói, Khương Mật, Đại Lang tức phụ Trần thị, Mao Đản, Hổ Oa bốn người nghe. Trần thị chỉ coi Vệ Thành là vương bát niệm kinh, trên cơ bản toàn bộ quá trình không ngẩng đầu, chuyên tâm đóng đế giày. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một cái cũng là bởi vì mẹ chồng mang trứng luộc hoặc cái gì đó vào...

Trong lòng có muốn ăn không? Đương nhiên muốn ăn, nhưng nhớ tới cách làm của Vệ Đại Lang, nàng ta không dám mở miệng nói muốn.

Trần thị mạnh mẽ nhịn xuống không nhìn không nghe, còn chú ý chặt chẽ Mao Đản ngồi bên cạnh mình, nhìn Mao Đản muốn mở miệng, liền véo nó một cái, còn phóng đao nhãn qua. Mao Đản bị hù dọa, bĩu môi đáng thương tiếp tục nghe.

Nhìn nàng ta như vậy Khương Mật có chút khó chịu, nói với Vệ Thành ngồi lâu muốn hoạt động một chút, từ trong phòng giảng dạy đi ra ngoài.

Vệ Thành tiếp tục đọc, Khương Mật đứng dưới mái hiên thở dài.

Ngô thị nhìn nàng đi ra, hỏi nàng làm sao?

Khương Mật liền nói mình ăn ở bên trong không thích hợp: "Mao Đản còn nhỏ, xem con ăn sao có thể không thèm được? Làm sao còn nghe được cái gì nữa? Nương người đừng đưa đồ ăn cho con nữa, nếu đói bụng con sẽ tự mình vào bếp được không? Tướng công giảng nghiêm túc như vậy, con cứ ngồi ăn ở đó thì cảm thấy rất không tốt.”

Biết Khương Mật rất coi trọng đứa con này, sẽ không đem mình ra đùa giỡn, nàng đã nói như vậy Ngô thị liền đồng ý.

Lại hỏi: "Tam Lang nói nửa ngày rồi, con xem Nghiên Mực có nghe được không? ”

Khương Mật thật đúng là bị Ngô thị làm khó, nàng đưa tay sờ sờ bụng, chần chờ nói: "Còn, rất tốt đi. Con cảm thấy đứa nhỏ này đang rất hạnh phúc vui vẻ, còn chuyển động trong bụng. ”

"Thật sao?"

"Là thật, chẳng lẽ con còn có thể bịa ra lời dỗ dành ngài?"

Ngô thị cười tủm tỉm nhìn bụng nàng, vẻ mặt hiền lành sờ sờ, để Khương Mật đi vài bước rồi bảo đi vào, để Nghiên Mực nghe tiếp, nghe cho thật tốt. Cha hắn hơn sáu tuổi mới vào thôn học, hiện tại đã chuẩn bị thi cử nhân, nó từ trong bụng mẹ đã bắt đầu đọc sách, không chừng sau này có thể làm trạng nguyên.

Khương Mật đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Nghiên Mực, nàng mới nói có một câu thế mà bà nội đã trông cậy cao vào nó như vậy.

Trạng, Trạng Nguyên đấy!

Trên dưới cả nước ba năm mới có thể có một người. Bây giờ đã bị đứa nhỏ còn chưa sinh ra đặt trước một năm rồi?

Khương Mật thoáng đồng tình với bé con trong bụng nàng một chút, nghĩ hay là sinh ra một Phúc Nữu? Nếu sinh ra một Nghiên Mực thì mục tiêu trước mắt của nó cũng quá cao, áp lực cũng quá lớn rồi.

Chẳng qua sinh nam hay nữ cũng không phải nàng nói là được, Khương Mật đi vài bước, hoạt động gân cốt một chút rồi lại vào phòng ngồi xuống, nghe Vệ Thành giảng bài.

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nhất Phẩm Nông Môn Nữ