Saved Font

Trước/22Sau

Vưu Minh Lòng Tại Yến Đông

Chương 16: Comment Bất Ổn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sắm vai hoàng tử Chu Thống thành công biến thành một con người khác từ cử chỉ cho đến lời nói đều toát lên phong thái bất phàm khó có ai sánh bằng.

Lớp hóa trang chỉnh chu xóa bỏ hoàn toàn con người trần tục thường ngày, duy nhất chỉ có vải bịt mắt vẫn chưa gỡ bỏ, hắn bị mù một bên đành lấy lớp vải đen che đi, trông cũng hòa hợp, cốt truyện có thể thêm vào, sở dĩ hoàng tử bị mất một con mắt là do anh dũng chiến trận sa trường.

Một đấng anh hùng hiên ngang sau này còn có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn giờ đây thấp kém không hiểu phong tình, kiến thức khô khan về mảng tình cảm trai gái. Làm quen tiểu nữ nhà lành lại sơ ý dọa nàng chạy mất.

Hoàng tử lấy thế sét đánh lục lọi những gì có thể áp dụng sau nhiều cuộc tụ tập phổ cập kiến thức của đám hồ bằng cẩu hữu, hắn phô bày sở trường ca hát, câu từ tự nghĩ:

''Ta đã tìm thấy nàng, nàng hãy lắng nghe điều ta nói... bài ca, ta chỉ có một bài ca, một bài ca chỉ dành cho nàng, một trái tim đang đập dịu dàng... cầu xin, không ngớt và thật lòng, một tình yêu... điều đó ám ảnh ta, một tình yêu làm ta lo sợ, một bài ca tim ta vẫn ca vang về một tình yêu chỉ dành cho nàng.''

Bạch Tuyết tựa lưng vào tường thở nhọc nặng nề, bàn tay ôm ngực ngăn cản sự rục rịch nơi tim, khóe môi nàng không kiềm chế được cong lên.

Sau tấm mạng che mặt mỏng tanh, dung nhan tuyệt sắc mập mờ ửng hồng rúng động lòng người.

Hạ Tịch Phong cầm quạt che môi, đuôi mắt vểnh cao, buông lời bình phẩm: ''Có phần sến sẫm, ngươi xem những thiếu nữ trên tầng cao ai nấy đỏ mặt hưng phấn muốn vượt lầu cướp hoàng tử rồi kìa, khẳng định vở kịch này sẽ để lại tiếng vang. Ngươi từng yêu đương chưa? Sao có thể viết lời bài hát ứa máu tim ròng ròng như thế. À mà ngươi chưa từng đi đâu xa Nhạc Đài Các, hay là ngươi lén lút sau lưng ta trao đổi tư tình. Không tim không phổi bỏ mặc ta tư thông với người khác?''

Mộc Yến Đông mặt vô biểu tình, cười lạnh nhìn hắn nói: ''Ngươi tự biên tự diễn hay đó, ngươi có tài năng soạn cốt truyện. Lần sau cho ngươi dựng vở kịch kéo khách'' Nói đến đây y thay đổi giọng điệu có phần nghiêm túc: ''Vở kịch này ta đã từng nghe chỉ là quá ngưỡng mộ biến tấu lại một chút, không phải ta tự biên soạn.''

Hạ Tích Phong nhướng mày: ''Ngươi nghe ở đâu?''

Mộc Yến Đông không hề chớp mắt, nói với vẻ đương nhiên: ''Một nơi xa xôi từng lưu lạc đến, nhiều năm qua đi trí nhớ có hạn không may mắn thu trọn. Nếu ta mà biết rõ địa điểm, chính chủ của người dựng nên vở kịch ta đã không nương tay tóm gọn con mồi.''

Hạ Tịch Phong nhắc nhở: ''Ngươi đừng quên lời hứa hẹn biển non với trời đất. Lời lẽ nhân nghĩa vĩ đại của ngươi từng xúc động thốt ra, gì mà cứu vớt chúng sinh.''

Tiểu Yến Đông réo thầm trong lòng: Ta không có thánh mẫu đến thế.

Mộc Yến Yến sầu não nghĩ: Ta đâu có phép thuật thần thánh, đến ông trời còn chưa lo nổi cho chúng sinh, ta cùng lắm là con ruồi nhặng đuối sức bơi trong lu mắm chung đụng cuộc sống với nhiều sinh linh trắng mọng.

Mộc Yến Đông nhăn mặt chun mũi, phản bác: ''Ây ngươi bớt phung phí đi. Nhạc Đài Các đâu thể cứ một hai ngày phải mót ba vụn bạc làm tiền lẻ tẻ mà chữa đầu cho ngươi. Ta có từng nói lời vĩ đại đến thế đâu? Ngươi hỏng đầu nặng, rõ ràng Yến Đông ta nói muốn làm việc thiện tích lũy công đức cho con cháu đời sau.''

Hạ Tịch Phong nghiêng mình ngã xuống tấm nệm cùng y, cười nói: ''Người có lý tưởng có khác. Tuy hạ nhẹ hàm ý câu nói nhưng ý chí quyết tâm vẫn vô cùng to lớn. Mà ngươi tích đức cho chính bản thân ngươi được rồi, con cháu là chuyện của chúng nó, đến lúc chúng nó hưởng phúc xương cốt chúng ta rã rời hết rồi không có vinh dự mở mắt đâu mà xem chuyện bọn chúng.''

Mộc Yến Đông vùi mặt vào gối, chớp mắt suy tư nói: ''Ngươi nói đúng, cuộc đời tự mình nắm bắt, tự mình tạo phúc bản thân toại nguyện không còn cớ trách bất kỳ ai, có câu thiên y vô phùng*.''

(*): Áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.

Âm vang vỗ tay xen lẫn tiếng hô kích động, ánh mắt ngưỡng mộ tỏa sáng thắp lên bầu không khí sôi trào lửa nhiệt phấn chấn.

Ngoại trừ hoàng tử thì mỹ mạo của Bạch Tuyết đã trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn từ các thiếu gia công tử. Lớp mạng che mặt cũng không thể nào che nổi nét đẹp yêu kiều của nàng.

Có nhiều người nghĩ hời cho hoàng tử quá, một số người ước mình có thế hạ thân từ trên trời xuống thế chỗ hoàng tử cướp luôn mỹ nhân vào tay. Tiếc rằng đó chỉ là ý nghĩ viển vông, muốn thực hiện, đợi màn kịch hạ màn đã.

Rừng rậm xào xạc tiếng lá đung đưa, Bạch Tuyết đang chữa trị vết thương cho một chú chim, thả bé chim nhỏ về nơi chốn thuộc về, thảm cỏ mềm mại dưới chân xuất hiện một bóng đen to tướng đang đổ xuống từ trên đỉnh đầu nàng.

Ánh bạc vung lên nhấn sâu vào đôi con ngươi của Bạch Tuyết, chân nàng nhũn hết cả ra té ngồi ra đất, lưỡi kiếm sắt bén hạ xuống. Đôi mắt sắc sảo của nàng trừng lớn.

''A aa mỹ nhân của ta.''

''Không, ngươi không thể nào hãm hại Tuyết nhi của ta.''

''Trời sao mà ác thế, nàng không thể nào chết được.''

''Ta ước đây chỉ là một vở kịch.''

''Phụt.'' Có người đang uống trà nhịn không nổi phun hết ra ngoài, hắn bật cười: ''Ha ha ha, đây là kịch mà.''

Mộc Yến Đông thu hết mọi lời tán thán đó vào tai nghĩ người xem vô cùng nhập tâm không phân biệt rõ giữa hiện thực và diễn kịch chứng tỏ màn kịch này thành công đến tám phần rồi, phần còn lại phải xem diễn xuất của các nhân vật trong các phân cảnh còn lại.

Lưỡi kiếm dừng ngay trong tầm mắt, người ra tay run rẩy vứt bỏ thanh kiếm sắc bén qua một bên, hắn ôm đầu kể lễ người sai khiến hắn lấy mạng cô thiếu nữ bé nhỏ.

Vì sự ghen ghét và lòng đố kí độc ác mà hoàng hậu sai khiến một người thợ săn như hắn sát hại Bạch Tuyết. Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện Bạch Tuyết không ngờ tới người kế mẫu là người có lòng dạ xấu xa đến mức muốn tướt đoạn mạng sống của nàng.

May là thợ săn mang lòng trắc ẩn thương xót không xuống tay với nàng nếu không kế hoạch của hoàng hậu đã diễn ra suôn sẻ tránh được tất cả mọi hiềm nghi, nàng chết không đối chứng bà ta lại có thể an nhàn sống thảnh thơi.

Thợ săn thả nàng đi còn mách bảo với nàng trốn thật sâu vào rừng, Bạch Tuyết dùng cả cái mạng chạy không ngừng nghỉ thế là nàng tìm thấy một nơi có thể sống qua ngày, một ngôi nhà nhỏ, bên trong nhà bụi bẩn mạng nhện đóng đầy, chén dĩa chưa rửa chất cao như núi thế là nàng bắt tay vào làm việc, dọn dẹp nhà cửa sạch tinh tươm.

Tại ngôi nhà này nàng quen biết với bảy vị anh hùng. Sở dĩ gọi họ là bảy anh hùng bởi họ làm công việc trượng nghĩa cướp của người giàu hiểm độc chia cho người nghèo thuần hậu chất phát, hoặc là dẹp loạn thổ phỉ phá mọi chiêu trò lừa lọc xảo trá.

Họ không ngại nguy hiểm cứu giúp cho đời, cuộc sống vì thế trở nên ngày một tươi đẹp. Gọi họ là anh hùng quả nhiên là danh xứng với thật.

Biết được Bạch Tuyết còn sống hoàng hậu tự ra tay chế tạo thuốc độc, bà ta hóa thân thành một cụ già thương cảm trả ơn nàng bằng một quá táo đỏ thế nhưng Bạch Tuyết hồn nhiên không biết nàng còn vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng làm vui lòng cụ. Nào ngờ một miếng táo nhỏ nhoi ấy có thể cướp đi sinh mạng trân quý của nàng.

Khách nhân một tràng nước mắt khóc thương cho nàng.

''Hu hu Tuyết nhi của ta.''

''Nếu ta có mặt ở đó, ta đã thay Tuyết Nhi ăn quả táo.''

''Ta sai người sang bằng nguyên cái hoàng cung bà ta ở.''

''Hu hu hu, ta mà có quyền không nhiều lời: Nhốt bà ta vào lãnh cung.''

''Ôi trời lỡ mất hậu cung rồi tỷ tỷ ơi, bảy trượng phu phi tần cùng một chính thất hoàng tử, sướng chết tỷ rồi, hu hu, muội không hưởng được tỷ phải hưởng thay... hu hu sao tỷ lại bỏ hậu cung cơ chứ.''

''Đúng vậy, ai cũng là mãnh nam thiện chiến tỷ nỡ lòng nào có phúc không hưởng.''

''Ôi bất công cho Tuyết nhi.''

Tiểu Yến Đông nói ra đạo lý: Nếu đây là thời hiện đại 100% khung bình luận như bão cấp 12 giật lòi con mắt.

Mộc Đông Đông: Màn hình đơ luôn ấy chứ.

Mộc Yến Yến: Thoát ra vô lại nhiều lần, dấu tròn xoay mòng mòng loading kiệt hơi.

Mộc's Yến Don't lời ít ý nhiều: 404 not found.

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y