Saved Font

Trước/13Sau

[Xuyên Nhanh] Trêu Đùa Giới Hạn.

Chương 2: Lần Đầu Làm Nữ Phụ(1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cô chán nản lê thân xác ước đầm này đi thay quần áo và đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy cô cảm thấy người đau ê ẩm chắc là do hôm qua ngâm nước.

"Tiểu bệnh hoạn có cách nào để ta hết đau không?" Cô hỏi trong đầu

[Kí chủ chúng ta là hệ thống đàng hoàng nên kí chủ phải tự thân vận động a] giọng điệu vui sướng khi người gặp họa không chút che giấu nào của hệ thống vang lên.

"Không có cửa hàng trong truyền thuyết sao?"

[ Kí chủ đừng đọc nhiều tiểu thuyết quá nó không có thật đâu] Dù có Bảo Bảo cũng không đưa ai kêu kí chủ gọi nó là tiểu bệnh hoạn.

Cô day chán.

Vậy có hệ thống làm gì?

Cô hình như đã gặp phải hệ thống giả rồi.

*cạch*

" Yên Yên cậu đi học không sắp muộn học rồi đó" Một bóng dáng nhí nhảnh mở cửa gọi cô.

Tử Yên lục tìm trong đầu tư liệu về người này.

Tiểu Linh Linh, bạn cùng phòng kiêm bạn cùng lớp với nguyên chủ, cũng là người cứu nguyên chủ khỏi đuối nước và gián tiếp làm nguyên chủ mất đi sự trong sạch mặc dù chỉ là vô ý không biết.

Bình thường là người hòa đồng hay giúp đỡ nguyên chủ.

Sau khi biết nguyên chủ 'bị' nam chính cướp đi sự trong sạch liền bên cạnh an ủi và bắt nam chính chịu trách nhiệm.

Cô gái này khá tốt.

Mệt mỏi cô cố gắng mở miệng, giọng khàn đặc: " Ốm, không muốn đi."

Tiểu Linh Linh tuy thấy cách nói chuyện của Tử Yên hơi lạ nhưng vẫn chạy lại sờ chán cô giật mình: " Chết chết sốt cao rồi, cậu nghỉ đi để mình xin phép nghỉ cho mà sốt cao như vậy có cần đi bệnh viện không?"

"Không sao mình muốn ngủ" Cô mệt mỏi đáp lại.

Tiểu Linh Linh sờ sờ mũi: " À ừ cậu nghỉ đi mình đi trước có gì tí về mình mua cháo cho."

Sau khi đuổi được cô bạn Tiểu Linh đi cô lấy ra một lọ thuốc từ không trung uống vào.

Ngay lập tức cơn đau liền biến mất.

[Kí chủ thuốc này từ đâu cô có? Cả dao nữa, Bảo Bảo đã thu của cô rất nhiều dao nhưng cô vẫn có thể lấy ra. Cô có không gian trói định với linh hồn sao?]

Tử Yên: "Mi không phải tự kiểm tra được sao? Tự tìm hiểu đi" Muốn biết hừ cô càng không cho biết có giỏi tự mà tìm.

Cô khinh bỉ trả lời câu hỏi của hệ thống

Hệ thống: [Bảo Bảo không kiểm tra được ] Nếu kiểm tra được nó còn phải hỏi kí chủ sao? Chủ nhân kí chủ là có bug nhưng Bảo Bảo không kiểm tra được phải làm sao.

Tử Yên kinh bỉ: " Hệ thống giả. Không kiểm tra được tức là không có"

[...] Bảo Bảo không tin, Bảo Bảo cũng không phải hệ thống giả.

...

*kính coong*

*Kính coong*

Mẹ nó mới đỡ 1 xíu mà tên thiểu năng nào ấn chuông?

Không tính để bổn cô nương dưỡng thương à?

Đem theo tâm tình chó gặp lết xác ra khỏi giường.

Nhìn qua khe cửa là một người trung niên mập tròn da đen khoảng mét 6 dù mặc áo rộng cũng không che nổi cái bụng bia của mình đang đứng ngoài cửa bấm chuông.

Người đang bấm chuông là cha dượng của cô, cô nhìn phát ớn.

Tử Yên: "..." Tên thiểu năng nào gọi ông cha dượng của cô đến? Muốn ông ta chết sớm đến vậy cơ à? Bàn tay vàng của tác giả thật ghê gớm dù không theo kịch bản nó vẫn dẫn ông ta đến được.

Chém chết ông ta hay là hành hạ ông ta rồi úp sọt thả lồng heo nhỉ?

Hệ thống: [Kí chủ chúng ta là hệ thống có giáo dưỡng đừng động tí là chém chém giết giết ] giọng nói hệ thống cắt ngang ý định mới nảy mầm của cô.

Cô bình tĩnh đoàng hoàng nói: "Chúng ta có giáo dưỡng mà? Giáo huấn xong điều dưỡng cho ông ta đó thôi. Mà nguyên chủ muốn ông ta chịu trừng phạt giết không phải cách tốt nhất sao?"

[...] Cái đầu lý giải từng chữ theo ý của kí chủ thì không sai, nhưng chúng ta là người có đạo đức không thể thô lỗ thế được a.

Khụ khụ nó là một hệ thống có đạo đức nhất định không thể để cho kí chủ đi con đường sai trái được.

[ Kí chủ có rất nhiều kiểu trừng phạt đâu nhất thiết phải lấy mạng người]

"Nhanh, gọn, lẹ."

[...] Bảo Bảo hoàn toàn không thể phản bác.

*Kính coong*

Tiếng chuông cửa phá vỡ việc cô và hệ thống nói chuyện.

"Ra đây" Tử Yên lạnh lùng nói vọng ra.

Bên ngoài ông Nguyễn đang bấm chuông cửa liên hồi thấy cô ra: "Tiểu Yên, hôm qua..."

"Vào đây nào cha dương" Cô cúi đầu đánh gãy lời ông Nguyễn miệng ngọt ngào mỉm cười.

Ông Nguyễn nghe thế vui vẻ hẳn lên, cứ tưởng con bé sẽ sợ sệt nên tính hôm nay lừa nó là qua uống rượu nào ngờ. Nó đã nghĩ thông còn ngại ngùng cúi đầu mời gọi ông ta nữa.

Nhưng thực ra chỉ hệ thống mới biết cô cúi đầu chỉ để che ánh mắt của cô đi vì trong đó không có chứa một tí sự sống hay niềm vui nào như bên ngoài cô thể hiện.

[Bảo Bảo ngửi thấy mùi âm mưu]

"Ngươi mới âm mưu, ta không có" Cô nói trong đầu.

Ngoài kia, ông Nguyễn xoa tay cười hèn mọn lách người vào nhà.

Đóng cửa, ông Nguyễn liền lao về phía Tử Yên.

Cô vung tay nâng lên không trung, khi hạ tay xuống trên tay đã có thêm một con dao sắc nhọn.

Ông Nguyễn giật mình cố gắng tránh con dao.

Mũi dao sắc bén đối diện với ông.

Ông như bị hù doạ ngọt ngào cười với cô : "Tiểu Yên dao sắc nguy hiểm lắm c"

"Á"

Con dao sắc nhọn xẹt qua vai ông ta.

Ông ôm lấy vai, tức giận quát: "Tiện nhân, mày dám đâm dượng của..."

Tử Yên động tay con dao lần nữa lại xẹt ngang qua bụng ông ta.

Vì không phòng thủ nên ông ông bụng ngã xuống đất.

Miệng không ngừng rên rỉ.

Phiền.

Thật phiền.

Đó là suy nghĩ của cô khi nghe ông Nguyễn rên.

Cô đá ông ta: "Im mồm"

Ông Nguyễn vẫn còn ý tức nghiến răng chịu đau nhả ra mấy chữ: "Mày dám giết tao..."

Tử Yên: "Giết ông?" Cô hơi xoay người nhìn xuống phía dưới, ánh nắng từ cửa sổ hắt xuống gương mặt không biểu cảm cô khiến người bất giác lạnh sống lưng, từng câu từng chữ cô nhả ra đều có vẻ thản nhiên: " Ông lại chưa chết."

Không giết ông thì giết ai?

Đồ cặn bã.

Nhưng chưa phải bây giờ vì dọn xác rất phiền.

Ông Nguyễn: "Mày..."

Tử Yên đâm thêm một nhát nữa.

Còn vẫn có thể nói chuyện.

Chứng tỏ không mất nhiều máu, đâm dao chưa đủ sâu, lần sau phải nhớ luyện tập cơ tay.

Ông Nguyễn không thể chống đỡ 3 nhát dao nên đã lâm vào hôn mê.

Tử Yên hờ hững nhìn ông Nguyễn đang máu chảy lênh láng.

[Kí chủ cô mau cứu ông ta không ông ta chết thật đó] giọng nói gấp gáp của hệ thống thúc dục Tử Yên.

"Mẹ nó phiền chết đi được. Mi yên tâm ông ta không chết được đâu ta lại đâm không có sâu, chắc chắn không thể chết được. Ta đâu có ngu giết người là phạm tội đó." Đấy là hình phạt cho cái tội phá giấc ngủ của bản cô nương, bị thế đáng lắm.

[...] Biết giết người là phạm tội vậy cô không biết hành hung người cũng là tội phạm à?

#Không hiểu tư duy của kí chủ cần giải thích#

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn kéo ông Nguyên vào trong phòng.

Dọc đường đi máu chảy như một con đường máu dẫn đến phòng cô nhìn vô cùng doạ người.

Cô nhìn xung quanh.

Mẹ kiếp biết thế đánh ông ta là được rồi đâm làm gì giờ bản cô nương phải tự tay lau máu?

Đúng là thiểu năng mà.

Tại cái hệ thống biến thái kia nên cô mới vậy.

[...] Bảo Bảo nằm không cũng trúng đạn

Trước/13Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vân Nếu Nguyệt Sở Huyền Thần