Saved Font

Trước/49Sau

Xuyên Qua Phiêu Lưu Sử Kí

Chương 4: Sủng Phi Cùng Nhà Nàng Đích Tỷ (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
¢4. Sủng Phi cùng nhà nàng đích tỷ (4)

-----

-----

Thường Vô Nghiên cùng nhà nàng tiểu nha hoàn lượn lờ trên đường phố. Trải qua Thúy Hoa lâu, nàng liền ngừng lại.

A Khu nhìn nhà mình chủ tử định tiến vào, liền chụp lại tay nàng, "Tiểu.... a công tử, không thể đi vào!"

Cho dù là cải nam trang cũng không thể đi vào a!

Thường Vô Nghiên nhướng mày, tay cầm quạt phe phẩy, ánh mắt tà khí nhìn nàng cười cười, "Vì sao?"

A Khu mặt nháy mắt đỏ bừng, vội thu lại tay có chút quẫn bách nói, "Nơi này không thích hợp chúng ta."

Nàng chết mất, hôm nay tiểu thư cải nam trang. Vô cùng tà mị cười thật khiến cho người ta có cảm giác tim đập tai đỏ.

Khuôn mặt như từ hoạ bước ra, ngũ quan tinh tế như sứ. Mặc một thân đen thường phục lại sấn lên làn da trắng tinh, môi hồng răng trắng. Đặc biệt cùng nàng khí chất tà khí lại vô cùng hoà hợp.

Thường Vô Nghiên gập lại quạt nhẹ nhàng triều nàng ôn nhu cười, "Đi thôi, không cần để ý này đó."

A Khu mặt đỏ tim đập, gật đầu thuận theo đi. Cho dù nàng tiểu thư có ôn nhu nhưng đều thật quyến rũ a.

Bước vào ngạch cửa, một cổ mùi hương thanh nhã ập vào mặt. Một vị nữ tử tiến đến, nhu nhu cười, "Công tử, đến chơi đùa vẫn là thưởng khúc?"

Thường Vô Nghiên mặt không đổi sắc, chỉ là môi câu lên trông rất soái khí, "Thưởng khúc."

Uông Như Ngôn e lệ cười vươn tay, "Thỉnh công tử đi theo ta."

Thường Vô Nghiên đi theo phía sau nàng, đi đến một gian phòng, phía bên dưới khung cửa sổ có thể nhìn đến ca múa.

Thường Vô Nghiên nói thanh tạ. Ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, phe phẩy quạt nhìn xem.

A Khu cho nàng rót trà, yên lặng đứng ở một bên.

Đột nhiên sự việc xảy ra, kịch đang tấu đến một nửa, không biết từ đâu một đám côn đồ xông vào. Đập phá còn có bắt lấy mấy cái nữ nhân đang ca múa trên đài.

Khung cảnh tán loạn, Thường Vô Nghiên nháy mắt đứng dậy. Từ cửa sổ bay ra đi.

A Khu bị doạ choáng váng, suy nghĩ trống không hét lên, "Công tử cẩn thận!"

Sau đó không bao lâu, nàng sững người.

Chỉ thấy bóng đen thoắc ẩn thoắn hiện ở giữa đám người. Đám côn đồ nháy mắt bị hạ gục phân nửa, lúc này bóng đen chính là Thường Vô Nghiên không biết từ đâu móc ra đao, hướng tên thủ lĩnh chém tới.

Lúc này cũng lục tục có người xông lên, cứu ra các vị nữ tử. Hoàn cảnh được thu phục hoàn toàn.

Tên cầm đầu bị chém đứt một chân, đang lăn lộn dưới mũi kiếm của Thường Vô Nghiên.

Lúc này Uông Như Ngôn từ trong đám nữ tử đi ra, Nhĩ Khang tay hô, "Công tử, xin dừng tay!"

Thường Vô Nghiên nghe thấy nàng gọi, không hề có thu kiếm ý tứ, chỉ liếc nhìn nàng hỏi, "Ngươi muốn cầu tình giúp hắn?"

Uông Như Ngôn liếc nhìn hán tử mặt mày hung tợn, triều Thường Vô Nghiên lắc đầu, "Ta không có ý đó. Công tử hiểu lầm. Chỉ là..."

"Chỉ là?" Thường Vô Nghiên nhướng mày.

Uông Như Ngôn chầm chậm nói, "Công tử giúp Như Ngôn thu dọn tàn cục, Như Ngôn lòng mang cảm kích. Chỉ là, nếu người chết ở Thúy Hoa lâu, đối với việc làm ăn của chúng ta không tốt lắm."

"Còn thỉnh xin công tử suy xét. Đến nổi những người này, ta sẽ đưa đến quan phủ."

Uông Như Ngôn không kiêu không siểm nhẹ nhàng nói.

Thường Vô Nghiên nhìn nàng, ánh mắt không giấu sự thưởng thức, thu kiếm triều nàng cười, "Không việc gì, Như Ngôn lão bản, tùy ngươi xử lý."

Uông Như Ngôn diễm lệ gương mặt lộ một tia cười, nhẹ nhàng nói thanh tạ.

Còn nói thêm, "Hôm nay công tử đã giúp ta, ngày sau chính là khách quý của Thúy Hoa lâu. Mạn phép hỏi quý danh của công tử?"

Thường Vô Nghiên suy tư, sau đó nói một cái "Nghiên" tự.

Uông Như Ngôn đè cánh môi lẩm nhẩm, "Nghiên? Vậy ta sẽ gọi ngài là Nghiên công tử. Ngài cứ gọi ta là Như Ngôn."

"Hảo, Như Ngôn cô nương."

Di Giai thư thái ngồi trên ghế, mắt nhìn dưới sảnh lớn. Hai cái mỹ nhân nhi ghé vào cùng nhau cười nói, cảnh đẹp ý vui.

Ở đối diện gian phòng bên tay phải cửa sổ khép hờ, Di Giai cảm nhận được khí vận một trận một trận mà xao động. Xem đến nàng có chút bực bội. Bí bí ẩn ẩn, lòng hảo ngứa.

Tiểu hắc miêu ngồi trong lòng nàng, màu hổ phách đôi mắt linh động nhìn theo Thường Vô Nghiên đến khi bóng người biến mất ở cầu thang, lúc này nó mới thu lại đôi mắt, bắt đầu buồn ngủ.

Di Giai nhìn nó lười biếng bộ dáng, tặc lưỡi. Mặc dù ghét bỏ nhưng vẫn không nhịn được loát nó lại mềm lại hắc mao.

Di Giai trong lòng suy nghĩ lại suy nghĩ, chờ đợi một hồi chờ đến người muốn xem.

Nam tử một thân bạch y. Ngũ quan tinh tế, mắt phượng hẹp dài đẹp vô cùng. Khí chất ưu nhã nện từng bước đi ra khỏi Thúy Hoa lâu. Cùng với trang phục hắn mang đối chiếu, hẳn là gia cảnh rất cao cấp.

Đi bên cạnh là một vài cái thân cận, trong đó có một cái đi đầu đột nhiên hướng bên này nhìn lại.

Di Giai đối thượng một đôi mắt đầy sát khí, trong lòng di một tiếng. Ai da hảo công phu, ta không có muốn đánh hắn chủ ý. Tha ta nga.

Trong lòng một trận một trận kêu la, nhưng ngoài mặt nàng lại bình tĩnh vô cùng triều hắn cười. Mí mắt cong cong, gương mặt nhu hoà vô cùng.

Túc Ảnh nhìn nữ tử che mặt, ban đầu hơi có chút bất ngờ sau đó lại triều hắn cười. Trong lòng đột nhiên có chút quái dị. Hắn đoán ban nãy ánh mắt nhìn chằm chằm hẳn là nàng.

Nam tử nhìn hắn thất thần, triều hắn hỏi, "Làm sao vậy?"

Túc Ảnh hồi thần, cung kính nói, "Không có gì thưa Vương gia."

Nam tử trong mắt hiện lên một tia thú vị. Lúc nãy hắn khoé mắt cũng có nhìn đến cái kia nữ tử. Mặc dù một nửa khuôn mặt bị che khuất nhưng cũng không che dấu được sự thật rằng nàng rất mỹ. Ánh mắt sắc sảo lại mị hoặc.

Đặc biệt, khi cười lại khiến đáy lòng người từng trận từng trận lạnh lẽo. Nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng đôi mắt đặc biệt mỹ. Đen láy.

Cũng là lần đầu tiên hắn thấy chính mình tâm phúc vì một nữ tử mà thất thần. Không khỏi muốn đậu hắn chơi chơi.

"Năm nay ngươi cũng hai mươi xuất đầu rồi đi? Cũng chưa có tức phụ nhi, có cần bổn vương giúp ngươi tìm?"

Túc Ảnh mặt nháy mắt đen, cự tuyệt nói, "Cảm ơn vương gia, Túc Ảnh tạm vẫn chưa nghĩ đến cưới vợ."

Di Giai nhìn rời đi nam tử, không khỏi cảm thán. Dựa theo khí vận chi thân thì vị bạch y nam tử hẳn là thế giới này khí vận chi tử.

Oa hảo dây tơ hồng. Cho dù khí vận chi nữ có soái khí đến đâu thì khí vận chi tủ vẫn vì nàng mà say mê điếu đổ.

Hảo hâm mộ.

Nàng tay phải đặt lên ngực trái, nhớ tới hình ảnh vách tường đông, giường đông, nhà bếp đông, sắc mặt tái nhợt lại phe phẩy đầu.

Tình thú, tình thú. Nàng một kẻ hèn độc thân không hiểu được a.

Haizz

(Tấu chương xong)

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y