Saved Font

Trước/49Sau

Xuyên Qua Phiêu Lưu Sử Kí

Chương 47: Neverland: Cuộc Nổi Dậy Của Những Đứa Trẻ Gia Súc (20)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Emma kế hoạch thực đơn giản, tìm ra Minerva, hỏi ông ta cách trở về thế giới loài người, quay lại cứu những đứa trẻ khác, và rời đi.

“Vì thế chúng ta sẽ tới điểm B 06- 32!” Emma vững chắc nói.

Don cùng những người khác đều vui vẻ đồng ý. Bởi vì còn có một nơi tách biệt khỏi lũ quỷ.

Bọn họ, đã có hy vọng!

Cách bọn họ mơ ước về tương lai, niềm hy vọng, cùng sự quan tâm đến “gia đình” đều khiến Hi Hoa vô cùng cảm động. Đến khi hắn thấy, cả Giai Thụy lẫn Di Giai cảm xúc đều nhàn nhạt, lại có chút hụt hẫng.

Giai Thủy cảm giác Hi Hoa biến hóa cảm xúc, bế lên hắn ôn nhu hỏi, “Làm sao vậy? Đói bụng? Hay là khát nước?”

Hi Hoa có chút ông cụ non lắc đầu thở dài, “Giai Thụy, anh nói chúng ta có thể hay không trở về thế giới loài người?”

Giai Thụy khóe môi giơ cao, trấn an nói, “Chỉ cần ba chúng ta cùng nhau, ở đâu đều được.”

Hi Hoa nghe ra, Giai Thụy tin tưởng cũng không cao. Anh ấy hi vọng thực đơn giản, chỉ cần ba chúng ta ở cùng nhau.

“Vậy… còn những đứa trẻ khác?”

“Những đứa trẻ khác sao…” Giai Thụy phe phẩy đầu, “Hi Hoa, những đứa trẻ khác bọn họ đang ở House vui vẻ qua ngày. Bọn chúng sẽ không cần phải lo sợ chạy trốn. Bọn họ thực hạnh phúc.”

Hi Hoa cảm thấy khá đúng, nếu không phải hắn biết sự thật, thì sẽ cảm thấy những ngày tháng đó thực sự cảm thấy hạnh phúc.

“Nhưng mà… bọn họ sẽ bị thu hoạch.” Hi Hoa không bỏ cuộc.

“Cho nên em muốn cứu bọn họ?”

Hi Hoa nhìn thiếu nữ quay đầu nhìn hắn, biểu cảm nhàn nhạt không có cảm xúc, đột nhiên hơi sợ hãi. Là Di Giai đã cứu hắn trở ra, nếu không phải chị ấy, hắn hiện tại vẫn ngây ngốc ở trang trại.

Hi Hoa một bó lớn mà suy nghĩ, đột nhiên lại nghe Di Giai nói.

“Khi nào đảm bảo có thể mang toàn bộ bọn họ sống sót ra khỏi khu rừng này và đến nơi an toàn, thì hãy nghĩ đến cứu người. Nếu không, chỉ là đẩy người khác vào chỗ chết mà thôi.”

Di Giai đưa lưng về phía Hi Hoa, cho nên hắn không thể nhìn thấy nàng biểu tình. Nhưng mà nghe nàng giọng nói, chính là không chút nào để ý nói. Giống như bình thường nàng kể chuyện xưa vậy.

Sau đó, Hi Hoa bị Di Giai bế lên, có chút ngỡ ngàng nhìn nàng tươi cười, “Bởi vì đảm bảo hai người an toàn rời đi. Cho nên, chị mới mang hai người rời đi. Hi Hoa, em phải hiểu một điều…”

“Thực tế rất tàn khốc. Mơ mộng, sẽ chỉ đẩy em vào chỗ chết mà thôi. Nếu như em không có tuyệt đối may mắn cùng một cái mạng ngạnh, em sẽ bị thế giới này tra tấn đến chết. Tra, đều không dư thừa!”

Di Giai giọng nói thực trong trẻo cùng nhỏ nhẹ, nhưng khi vào Hi Hoa tai lại trở nên vô cùng âm trầm cùng khủng bố. Giống như ngày đó hắn nhận ra sự thật vậy.

Bất lực cùng tuyệt vọng, như ma chú khắc sâu vào hắn trí não.

Giai Thụy nhìn sắc mặt xám trắng tiểu nam hài ở trong chính mình vòng tay, lại nhìn về phía vui vui vẻ vẻ quay lưng Di Giai, thực khó hiểu. Hai người này nói gì với nhau vậy?

Nhưng mà, hắn cũng không theo đuổi.

Hắn chỉ cần biết, nàng đối với hắn suy nghĩ không hề phản bác. Như vậy là đủ rồi.

Bởi vì ba người đi ở cuối cùng, cho nên không ai chú ý bên này động tĩnh cũng như Giai Thụy lời nói. Mà cho dù đi gần, Di Giai tự nhiên thay hắn che chắn.

Nếu không để bọn trẻ trang trại 3 nghe được thì không biết sẽ quậy ra cái gì phiền phức tới. Thực, nhàn quá liền rảnh rỗi, nói liền nhiều. Di Giai nghĩ thầm có nên hay không dụ một vài con quỷ tới lại rượt chạy một đoạn.

Đám truy binh đều đã bị Di Giai một tay giải quyết tất, cho nên đường đi Sung-Joo phá lệ mà thong thả. Như đi chơi giống nhau. Di Giai cũng không vội, chỉ là bị cả đám nói nói bàn bàn phiền tới rồi. Cả đường đi đều không thế nào vui vẻ.

Mặc dù nàng sắc mặt vẫn như thường, nhưng là Giai Thụy có thể cảm nhận được đến. Nàng không kiên nhẫn.

“Em nghe nói anh lấy chính mình làm mồi nhử?”

“Và chiến đấu với con quỷ thằn lằn đó một mình?”

“Rồi định chạy đua với bọn quỷ ở nông trại? Anh nghĩ thế là hay lắm à?”

“Không hề!”

“Vừa rời mắt một cái là anh ấy liền đâm đầu vào chỗ chết ngay được!” Lani làm mặt quỷ nói.

“Lại sao nữa, Ray đó à?” Một cái khác cậu bé nói.

“Anh không có!”

Ray nóng mặt, a bị một đám trẻ con dạy dỗ. Xấu hổ chết!

“Không tin anh hỏi Sung-Joo xem!”

Sung-Joo bị lũ trẻ vây quanh, thực tốt bụng nói, “Lúc đó cơ hội sống sót là 0%”

“Thấy chưa!” Một cái khác đứa trẻ sợ hãi nói.

Nhìn một đám con nít lẫn nhau hỗ động Musica, lại nhìn đến Di Giai, ở trong đầu nói, “Nếu bị cậu ta nghi ngờ làm sao bây giờ?”

Musica hỏi chính là có căn cứ, cô cảm thấy lũ trẻ này rất là thông mình. Di Giai mặc dù đã bịt miệng Ray, nhưng nếu một cái khác thắc mắc lên. Đảm bảo lộ.

Thực quả nhiên, liền có một đứa trẻ khác nói.

“Lúc đó chị Di Giai cũng đi lạc mất, chị Di Giai làm sao gặp được anh Sung-Joo vậy?”

Ray nhíu mày nhìn Di Giai. Đi lạc?

Liệu... Ray mày nhăn thật sâu.

Musica nhìn Ray biểu cảm, thầm nói không xong.

Sung-Joo: ...

Sung-Joo nhìn Di Giai, thực thể hiện rõ. Cô tới!

Di Giai bị mọi người đổ dồn về ánh nhìn, khoé môi treo tươi cười. Trong lòng hàng vạn thảo nê mã chạy qua.

Trong đầu xẹt qua vô số lấy cớ nhưng lại có quá nhiều sơ hở.

Mẹ nó, đều quên mất nghĩ cớ!

Cho nên Di Giai bắt đầu trang đáng thương, "Lúc đó chân chị bị trật khớp. Không thể chạy... Bởi vì không muốn kéo chân sau, cho nên mới..."

Nói rồi, Di Giai khoé mắt rưng rưng, ôm mặt thút thít. Muốn bao nhiêu đáng thương liền bao nhiêu đáng thương.

Lại sụt sịt nói, "Thực may mắn, lúc đó Sung-Joo đến cứu chị. Cho nên bây giờ chị mới ở đây. Phải không, anh Sung-Joo?"

Sung-Joo: ...

Musica: ...

Sung-Joo nghiêm trang gật đầu, "Đúng vậy!"

Mọi người bắt đầu kêu la, thay phiên nhau an ủi khóc thút thít Di Giai.

Ray nghi ngờ biểu cảm cũng biến mất.

Musica khoé môi hơi gợi lên, đột nhiên, nàng chạm mắt với Giai Thụy.

Đối với Musica mà nói, Giai Thụy không có gì tồn tại cảm. Đều yên tĩnh mà ở bên cạnh Di Giai.

Nhưng mà hiện tại, bị cậu ta nhìn, liền có cảm giác mọi bí mật đều bị cậu ta nhìn thấu hết. Musica có điểm hốt hoảng.

Cảm giác mà Giai Thụy mang đến, Musica cảm giác, có điểm giống Di Giai.

Cái loại đều hiểu thấu cảm giác.

Musica chạy nhanh cởi bỏ cái đó quái gở suy nghĩ. Di Giai cùng những đứa trẻ khác giống nhau sao?

Không hề.

Vậy, hai người mà cô ấy mang theo giống những đứa trẻ khác sao?

Musica chắc nịch nói: Không hề!

(Tấu chương xong)

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê