Saved Font

Trước/146Sau

Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 106: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thập Vạn Đại Hoang quá rộng lớn, mặc dù Cố Thanh Dung nói đền Thần cách ốc đảo không quá xa, nhưng bọn họ cũng đã đi hết ba ngày ba đêm.

Trong Thập Vạn Đại Hoang không thể ngự kiếm – yêu thú bay trên trời càng hung dữ và khó tránh né hơn yêu thú dưới đất.

Khi họ đến đền Thần, Cố Thanh Dung đã có chút mệt mỏi, huống chi là Thẩm Thanh Đường.

Đến khi dừng lại, Tần Di không quan tâm đến những chuyện khác, cũng không hỏi Hóa Long Thảo ở đâu, chỉ ôm Thẩm Thanh Đường môi đã bị nứt nẻ đi đến một con suối gần đó.

Hắn ôm Thẩm Thanh Đường ngâm mình trong làn nước.

Nước suối bên cạnh đền Thần không chỉ là nước bình thường, mà còn chứa đựng một ít linh lực, vừa chạm vào da thịt thì những linh lực đó liền thấm vào trong người, lập tức khiến Tần Di cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn nhìn xuống Thẩm Thanh Đường trong lòng, thấy vài giọt nước trong suốt rơi trên gò má hơi tái nhợt và gầy gò của Thẩm Thanh Đường, một ít vẫn còn đọng trên hàng lông mi thanh mảnh xinh đẹp và trên đôi môi mỏng khô nứt của cậu, không hiểu sao lại khiến cậu càng trông có vẻ hốc hác hơn.

Chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy một lúc, trong mắt Tần Di lộ ra mấy phần áy náy.

Lúc này, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vén sợi tóc đen trên tai Thẩm Thanh Đường, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa, thấm nước, lau lên đôi môi mỏng nứt nẻ của Thẩm Thanh Đường.

Khi môi Thẩm Thanh Đường mềm trở lại và có chút ẩm ướt, Tần Di mới dùng khăn lụa tỉ mỉ lau sạch vết bão cát trên mặt Thẩm Thanh Đường.

Không lâu sau, khuôn mặt của Thẩm Thanh Đường lại sạch sẽ trở lại, thuần khiết không tì vết như một viên ngọc bích trong suốt.

Lông mày cau chặt của Tần Di mới chậm rãi giãn ra.

Lúc này, những sợi dây leo mềm mại chậm rãi trượt lên, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Tần Di, xoa dịu làn da cũng bị khô nứt vì bão cát của hắn, một sự an ủi thầm lặng.

Tần Di trấn an cười một tiếng, cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thanh Đường: “Ngoan, lát nữa sẽ không thấy khó chịu nữa.”

Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Dung biết điều không lên tiếng nói chuyện, mà yên lặng đi tới bên cạnh một gốc cây cọ, sờ sờ thân cây, áp trán mình lên.

Giống như đang nói chuyện với cây cọ.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, hiển nhiên đã trao đổi xong với cây cọ.

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường chậm rãi đứng dậy khỏi làn nước đi về.

Tần Di thấy Cố Thanh Dung, gật đầu ra hiệu nói: “Cảm ơn tiền bối đã đợi lâu.”

Cố Thanh Dung: “Không có gì.”

Nói đến đây, Cố Thanh Dung lại liếc nhìn Thẩm Thanh Đường trong lòng Tần Di: “Cậu ta không sao chứ?”

Tần Di: “Không sao, chỉ là có chút khô nóng, ngâm trong linh tuyền một lát đã tốt hơn rồi.”

Cố Thanh Dung gật đầu, rồi xoay người lại: “Hoàn cảnh sinh trưởng của Hóa Long Thảo rất khắc nghiệt, ta vừa mới nói chuyện với linh thực vật ở đây, chúng có thể giúp ngươi chăm sóc đạo lữ của ngươi. Lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến bí cảnh sinh trưởng của Hóa Long Thảo, ngươi đi vào, ta sẽ trở về chăm sóc cho cậu ta.”

Nghe Cố Thanh Dung nói như vậy, Tần Di chỉ cau mày, mà Thẩm Thanh Đường nằm trong lòng hắn đã khẩn trương vươn dây leo ra quấn lấy tay Tần Di, có lẽ là không muốn Tần Di một mình vào trong đó.

Cố Thanh Dung lại rất bình tĩnh, nhìn thấy tình cảnh này, liền nói: “Ta biết ngươi sợ cậu ta một mình sẽ xảy ra chuyện, như này đi, ta có thể lập lời thề tâm ma, nếu như nơi này có bất kỳ linh thực vật nào hoặc nếu ta có âm mưu làm hại cậu ta, thì chúng ta sẽ thịt nát xương tan, vĩnh viễn không thoát khỏi số phận bị nguyền rủa của mình.”

Tần Di không ngờ Cố Thanh Dung lại dám lập lời thề ác liệt như vậy, hắn sửng sốt một hồi nhưng cũng không biết phải nói gì.

Nhưng vào lúc này, dây leo biến hóa từ Thẩm Thanh Đường lại vươn ra, quơ quơ trong không trung.

Chỉ có linh thực vật với nhau mới có thể hiểu được ý của nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tần Di còn chưa kịp hiểu, Cố Thanh Dung đã biết Thẩm Thanh Đường đang nói gì.

“Như vậy cũng tốt, làm vậy thì hai ngươi không cần phải nơm nớp lo sợ cho nhau.”

Tần Di: ?

Lúc này, dây leo của Thẩm Thanh Đường cọ vào lòng bàn tay Tần Di, đồng thời truyền thần thức của mình cho Tần Di.

Hóa ra linh thực vật có thể phân thân, nhưng sức mạnh của phần bị phân chia sẽ kém hơn rất nhiều so với cơ thể chính, phần lớn thời gian nó tồn tại ở trạng thái thực vật, không có ý thức hay suy nghĩ nào.

Trừ phi là cao thủ Nguyên Anh trở lên cực kỳ lợi hại, thì phần phân thân mới có thể có khả năng hành động tự chủ tương đối mạnh.

Nhưng có một ưu điểm là phân thân có thể theo dõi tình trạng sức khỏe của chủ thể mọi lúc, nếu chủ thể xảy ra chuyện sẽ lập tức phản ứng lên phân thân.

Nếu phân thân bị hư tổn, cơ thể chính cũng sẽ chịu một ít tổn thương, nhưng thương tổn sẽ không quá lớn.

Phương pháp này nghe có vẻ rất toàn diện.

Nó có thể khiến Tần Di cảm thấy yên tâm về trạng thái của Thẩm Thanh Đường, có thể mạnh dạn hành động.

Nhưng dù như vậy, Tần Di trầm mặc một lát, vẫn hỏi: “Cái phân thân này, có tổn hại gì đến em không?”

Dây leo lại cọ vào người Tần Di: Không có, chỉ giống như cắt đi một sợi tóc mà thôi.

Tần Di không nói gì, chỉ nhìn về phía Cố Thanh Dung, Cố Thanh Dung nhìn dáng vẻ của Tần Di, trầm mặc một hồi: “Có hơi đau, nhưng cũng sẽ không quá đau.”

Lúc này Tần Di mới yên tâm một chút.

Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường run rẩy triệu hồi ra dây leo, ngắt một chồi non tươi mới nhất đưa cho Tần Di.

Tần Di nhìn chồi non mơn mởn khẽ rung rinh trong gió, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thương tiếc, vội vàng lấy ra một chiếc hộp ngọc, đem chồi non bỏ vào trong đó.

Làm xong tất cả những việc này, Tần Di trân quý cất hộp ngọc đi, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Cố Thanh Dung, đặt Thẩm Thanh Đường dưới gốc cây cọ cách đó không xa.

Hắn hôn lên gò má mềm mại của Thẩm Thanh Đường, chuẩn bị rời đi.

Mà ngay lúc Tần Di xoay người, cổ tay áo và cổ tay đều bị dây leo níu lại.

Tần Di ánh mắt khẽ động, lặng lẽ quay đầu lại, liền thấy mấy sợi dây leo lưu luyến níu lấy hắn, hiển nhiên vẫn còn không muốn để hắn đi.

Trầm mặc một lát, Tần Di quay đầu liếc nhìn Cố Thanh Dung cách đó không xa.

Cố Thanh Dung hiểu ý, bèn im lặng xoay người bước ra xa một chút.

Khi Cố Thanh Dung đi rồi, Tần Di mới cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường.

Hắn ôm Thẩm Thanh Đường một lúc, cảm thấy tâm tình của cơ thể mềm mại trong lòng mình đã ổn định hơn rất nhiều, mới nhỏ giọng nói: “Thật ra, ta cũng không phải hoàn toàn không tin những gì em đã nói với ta.”

Động tác vuốt ve lưng Tần Di của dây leo khẽ dừng lại, tựa như khó mà tin được.

Tiếp đó Tần Di xấu hổ cười cười, nghiêm túc nói: “Chỉ là lúc đó em nói quá bất ngờ, ta không tiếp thu được.”

Dây leo dường như có chút tức giận, vừa định dùng hết sức tóm lấy Tần Di, giọng nói dịu dàng của Tần Di lại vang lên.

“Sau đó nghĩ lại, em với người kia quả thực không phải giống nhau hoàn toàn.”

“Hơn nữa, người kia chỉ là ân nhân, người ta thích vẫn luôn là em.”

“Trước giờ chỉ có mình em.”

Tần Di nhẹ nhàng kết thúc bằng một câu như vậy, sau một hồi im lặng, hắn rõ ràng cảm giác được tâm tình của Thẩm Thanh Đường có chút kích động.

Rạng rỡ và hạnh phúc hơn bình thường.

Cảm nhận được điều này, Tần Di khẽ hít vào một hơi, mạnh dạn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Đường.

Hương hoa thoang thoảng lưu chuyển giữa hai người, tạo nên một bầu không khí yên bình và tốt đẹp.

Sau khi hôn xong, Tần Di có chút thở dốc lùi lại, sau đó lại vươn tay ôm chặt Thẩm Thanh Đường, nghiêm túc nói: “Chờ ta trở về, nhé?”

“Khi ta trở về, em có thể kể cho ta nghe những chuyện của em ở một thế giới khác không?”

“Ta muốn biết mọi thứ về em, em có sẵn lòng nói cho ta biết không?”

Dây leo sau lưng Tần Di đột nhiên co lại một chút, Tần Di mới đầu còn cảm thấy an tâm, nhưng sau đó hắn lại cảm giác được gì đó, không khỏi cúi đầu xuống nhìn.

Kết quả nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử Tần Di không khỏi co rụt lại.

Thẩm Thanh Đường rõ ràng đã rất lâu rồi không thể cử động, nhưng lúc này, lại có từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt cậu, lập tức thấm ướt hàng mi thanh mảnh, thấm ướt cả gương mặt trắng nõn xinh đẹp.

Thẩm Thanh Đường rất ít khi khóc trước mặt Tần Di, lúc này nhìn thấy Thẩm Thanh Đường khóc, Tần Di rất đau lòng, lập tức hối hận vì sao lại dùng cách này để Thẩm Thanh Đường phải đợi mình.

Nếu biết trước sẽ như vậy hắn đã nói rõ từ sớm.

Tần Di trước giờ không giỏi dỗ người, nhất là lúc này lại càng không giỏi.

Luống cuống tay chân một hồi, Tần Di chỉ có thể rướn người về phía trước, vụng vụng về về hôn đi giọt nước mắt đang chực trào ra từ khóe mắt Thẩm Thanh Đường, sau đó hắn nhíu mày đau lòng thì thầm: “Em thế này, ta thực sự không nỡ rời đi.”

Dây leo cuộn lên, linh thức mang theo chút tủi thân truyền vào tâm trí Tần Di.

“Vậy thì chàng đừng đi…”

Có chút nũng nịu.

Lúc đầu khi Tần Di nói những lời này, Thẩm Thanh Đường chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng khi Tần Di nói muốn tìm hiểu thế giới của cậu, cảm xúc trong cậu đột nhiên vỡ òa, nhất thời bộc phát như thể vỡ đê… …

Bây giờ dần tỉnh táo lại, cậu lại cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy cậu chỉ có thể làm ra vẻ nũng nịu để dời đi lực chú ý.

Tuy nhiên, Tần Di không cảm nhận được những thay đổi nhỏ này của Thẩm Thanh Đường, chỉ nghĩ rằng Thẩm Thanh Đường vẫn còn chưa bình tĩnh, thế là hắn vẫn đau lòng ôm lấy Thẩm Thanh Đường, từ từ dỗ dành cậu.

Dỗ một hồi, Thẩm Thanh Đường thực ra đã sớm bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn lắm, cuối cùng không nhịn được dùng linh thức thì thầm: “Chàng thật sự tin em, hay là đang gạt em?”

Tần Di trầm mặc một hồi: “Ta đã bao giờ lừa gạt em chưa?”

Thẩm Thanh Đường giật mình, tâm tình càng thêm dễ chịu.

Sau đó, cậu lại nói: “Ngoéo tay đi.”

Nói xong, dây leo xanh non rung rung duỗi ra, đưa tới trước mặt Tần Di.

Tần Di cười cười, duỗi ra ngón tay út, bắt ngoéo với dây leo.

Sau khi ngoéo tay, cảm giác tủi thân không vui của Thẩm Thanh Đường cuối cùng cũng tan biến đi rất nhiều, sau đó cậu nói: “Được rồi, chàng đi đi.”

Ánh mắt Tần Di khẽ động, lặng lẽ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường: “Vậy ta đi rồi, em có nhớ ta không?”

“Chàng nói nhiều quá…”

Tần Di cười khẽ một tiếng, cũng không cố ý theo đuổi đáp án, chỉ đứng dậy nhẹ giọng nói: “Được, vậy ta đi đây, em nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Ừm……”

Tần Di vốn không định chần chờ thêm nữa, dằn lại lòng, định quay đầu rời đi, nhưng vào giây cuối cùng trước khi rút tay về, hắn lại cảm giác được một dòng linh thức yếu ớt có chút không được tự nhiên.

“Sẽ nhớ chàng.”

Ngắn ngủi nhẹ nhàng, mang theo chút e thẹn ngọt ngào.

Tần Di sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy trái tim mình đong đầy hạnh phúc.

Sau đó hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi mỏng mềm mại, rồi xoay người rời đi.

Có được đáp án của Thẩm Thanh Đường, hắn đột nhiên cảm thấy can đảm và tự tin vô cùng.

Có dây leo xanh non đuổi theo sau Tần Di mấy bước, sau đó chậm rãi dừng lại.

Cho dù Tần Di không quay đầu lại, hắn cũng biết những điều này.

Nhưng hắn vẫn không ngoảnh lại.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Cố Thanh Dung lóe lên một tia xúc động, nhưng rất nhanh anh cũng quay đầu nói: “Đi thôi.”

Tần Di đi theo.

------oOo------

Trước/146Sau

Theo Dõi Bình Luận