Saved Font

Trước/48Sau

Yêu Cậu Bạn Thân

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chiếc ô tô đen được dựng cạnh cánh đồng hoa cúc vàng.

Gió mùa đông se lạnh thổi qua, thêm chút ánh nắng nhẹ ấm.

-Woa! Không ngờ ở Hà Nội có những nơi này nha!

Quỳnh Lam bước ra khỏi xe ô tô, hít vào phần không khí vừa đủ, dang rộng hai tay rồi lại nhắm mắt lại…để cố gắng ngửi mùi hoa cúc vàng.

Nhật Minh không nói gì, đứng tựa vào mũi xe, đôi mắt chứa đựng sự ấm áp nhìn vào Quỳnh Lam cười.

Cô nhóc xoay đi xoay lại nhìn xung quanh, tò mò hỏi:

-Nhật Minh, sao cậu biết những chỗ như thế này?

Nhật Minh nhún vai…

-Nghĩ ra một thứ mà tớ không biết đi!

Chu môi lên, Quỳnh Lam liếc nhìn Nhật Minh một cái:

-Xí! Cậu có thể bớt tự kiêu như vậy không?

-Đó là sự thật!

-Nhật Minh, cậu có biết là bệnh của cậu ngày càng nặng không?

-Vậy thử nói những thứ tớ không biết ra đi!

Nhật Minh nhìn Quỳnh Lam cười ma mãnh.

Quỳnh Lam bây giờ thật chẳng nghĩ ra được gì, đá đá chân vào bánh xe, mặt hơi cúi xuống.

-Nhật Minh, trong thời gian sớm nhất tớ phải tìm ra cái mà cậu không biết!

Nhún vai, véo nhẹ vào má Quỳnh Lam:

-Thử đi!

Quỳnh Lam cắn chặt môi:

-Được thôi, mà cũng đừng có coi tớ là trẻ con mà véo má với xoa đầu mãi thế!

Nhật Minh à nhẹ lên một tiếng rồi cúi xuống môi Quỳnh Lam hít nhẹ một hơi:

-Chỉ người lớn mới làm thế này đúng không?

Quỳnh Lam giận đỏ mặt, gắt lên:

-Nhật Minh, đến đây là ngắm cảnh hay để trêu tức tớ?

Đút tay vào túi quần, Nhật Minh thản nhiên trả lời, kiểu dạng kết chuyện mở, tuỳ cho người đối diện tự suy nghĩ:

-Tuỳ cậu nghĩ.

Thật là tức chết mà! Quỳnh Lam dỗi rồi đó!

-Nhật Minh, cứ như vậy đi, thế thì lần sau đừng thèm về đây nhìn mặt tớ nữa.

Có phải cái chiêu này áp dụng vô số lần rồi đúng không? Quỳnh Lam thật chẳng có gì thay đổi cả!

-Quỳnh Lam, cậu muốn thế nào?

Biết ngay mà. Cái trò này thì khỏi nói, lúc nào đối với người trước mặt cũng hiệu nghiệm.

Vờ nhíu mày suy nghĩ:

-Tớ sao? Nhiều thứ tớ muốn lắm!

Gì đây? Lại xoa cằm ra vẻ người lớn sao? Râu cũng chẳng có nữa cơ mà…

-Vậy thôi!

Nhật Minh quay người lại mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Chết rồi, phải nắm bắt cơ hội chứ? Quỳnh Lam, nghĩ ra cái trò gì đi chứ?

Quỳnh Lam mở cửa xe, ngồi nhanh vào rồi nói:

-Nhật Minh, cho Quang học cùng tớ.

Haha, vừa hay. Có thể có thêm tiền lương, mà cũng có thể biết thông tin mà hành động dễ dàng!

Nhật Minh hơi nhíu mày, nhìn Quỳnh Lam nghi ngờ:

-Lại định giở trò gì nữa?

Nhân lúc này phải hỏi luôn chứ. Quỳnh Lam thật thông minh đó.

-Nhật Minh, tớ hỏi nhé, Quang có bạn gái chưa?

Mắt nhìn vào màn hình trên ô tô,Nhật Minh lắc nhẹ đầu:

-Đầy!

Cái gì? Đầy sao? Ừ thì thằng nhóc đó đẹp trai thật nhưng cũng không nên lăng nhăng như vậy chứ?

-Sao cậu biết?

-Ở trường!

Trời ơi, không phải. Nhật Minh hiểu sai ý của Quỳnh Lam rồi.

-Không, ý tớ là người yêu đó!

-Chịu.

Ôi, thật là! Không phải là biết rõ về Quang sao?

-Nhật Minh, giúp tớ nhé, tớ có việc quan trọng lắm!

Nhật Minh quay sang bên cạnh nhìn Quỳnh Lam:

-Cậu định giở trò gì?

Vậy là câu chuyện được kể cho Nhật Minh với những câu hỏi dài…

-Cậu thật sự là chưa bao giờ đến trường học của Quang à?

Hay là…

-Cậu thật sự còn không biết địa chỉ nhà chính xác của thằng nhóc đó ư?

Hay là…

-Thằng nhóc đó có thông minh, nhà giàu không? Học nhảy lớp hai năm đúng không?

Nhận lại chỉ lại cái lắc đầu, gật đầu, những câu trả lời như không quan tâm hay dửng dưng đối với câu chuyện.

Thật sự tò mò nha, cô nhóc này cuối cùng muốn làm gì để làm bà mai mối đây?

Khoảng sân khấu ngợp sáng bởi ánh đèn chạy đi chạy lại với nhiều màu sắc khác nhau. Tiếng hét cùng tiếng nhạc lớn nghe ồn áo không thể tả nổi.

Nhiều tấm áp phích lớn với những dòng chữ uốn ** khó nhìn ra được vài người đỡ lấy và dơ lên cao.

Nổ đầu mất, não Quỳnh Lam sắp thành pháo hoa rồi. Cái cảm giác âm thanh quá lớn lấn áp cả bộ não rồi chui ra khỏi tai thật khó chịu.

Thật sự muốn ra khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng làm sao đây? Tiền vé đã trả rồi mà hơn nữa còn có người phải lấy tiền lươn ra mua hộ, thật không muốn uổng phí công sức xếp hàng cả ngày dài và tiền làm thêm của hai chị kia.

Quỳnh Lam ghé sát miệng vào tai chị Yến, nói khá lớn:

-Chị đừng hét nữa!

-Nói gì?

Chị Yến quay qua nói to lại, ở đây mà cứ thầm thầm thì thì vào tai thì ai mà nghe thấy được?

Quỳnh Lam lắc đầu ra vẻ không có gì, vậy là chị Yến lại quay lên…hét tiếp.

Cái gì chứ? Sao chỉ thấy hét tên có một người? Đồng thanh dữ nha.

Quỳnh Lam thật sự không thể chịu nổi thêm nữa. Cô cố gắng len qua làn người đông để tìm nơi yên tĩnh nhất ở đây.

Thật sự là quá khó khăn, Quỳnh Lam đã đi khá xa chỗ cũ, vậy mà thấy chỉ toàn người với người…

Không được, phải cố gắng lên.

Yến và Vân đã bắt Quỳnh Lam phải tới sớm một tiếng đồng hồ, Quang thì phải sang Đức lấy giấy tờ để sang Việt Nam học. Nhật Minh nói có việc gấp phải đi ngay. Thật sự là tức muốn chết mà! Còn hơn ba mươi phút nữa mới bắt đầu mà mọi người đến sớm vậy chứ? Rảnh việc đến vậy sao?

Quỳnh Lam đi nhanh qua chỗ đông người, cố gắn chui vào trong khe hở nhỏ, rồi bây giờ đang trật vật trèo qua cái cửa bằng sắt to tướng.

May thật, không có bảo vệ, cũng không có ai. Trèo vào đây chắc là an toàn rồi.

Quỳnh Lam ngồi dựa người vào cánh cửa sau khi đã trinh phục được chiều cao không quá lớn của nó.

Thở dốc, quay lại nhìn mọi người hò hét qua khe kính. Thật kinh khủng nếu Quỳnh Lam ở thêm ngoài đó ba mươi giây. Mà cái kính kia còn là kính cách âm đó, vậy mà vẫn thoáng nghe thấy tiếng hét của những người kia, mà đa số là toàn…phái đẹp!

Thật không hiểu ai mà có sức hút lớn tới vậy, nhìn qua đoán cũng phải vài nghìn người.

-Quỳnh Lam?

Đột nhiên, giọng nói ở đâu đó vang lên, nghe có vẻ khá quen đó.

Quỳnh Lam nghiêng mặt nhìn về bên trái. Trợn tròn mắt…

-Sao anh biết tôi ở đây?

Người con trai mặc bộ đồ khá là không bình thường đó đi tới gần, lên tiếng hỏi:

-Ngồi đây làm gì vậy?

Quỳnh Lam đứng dậy, không phải chứ? Vừa mới ngồi đây mà đã bị bảo vệ phát hiện rồi sao? Thật sự là lại phải ra kia sao? Mà bảo vệ ở đây ăn mặc mốt thật đấy, lại còn vừa trẻ vừa đẹp trai nữa chứ.

Quỳnh Lam nhăn mặt, chỉ sợ bị đánh cho một trận cái tội đá đổ thùng rác, phá hoại của công.

-Tôi, mới ngồi đây thôi, đừng đuổi tôi ra, ngoài đó ồn lắm, còn cái thùng rác với cái cửa kính, tôi sẽ thu dọn lại sau.

-Em nói gì vậy? Không nhớ tôi sao?

Quỳnh Lam ngẩn người, tên này, quần áo thì lằng nhằng, tóc thì vuốt chẳng ra kiểu gì hết, mắt thì đánh đen sì, ai mà quen được cơ chứ?

-Anh, anh là ai?

-Em thật sự không nhớ sao?

Người con trai ăn-mặc-không-bình-thường nhìn Quỳnh Lam ngạc nhiên, ừ, cứ cho là không nhớ tới anh ở trên máy bay thì cũng phải biết đây là show diễn của ai mới đến chứ?

Quỳnh Lam đứng cách xa một chút, chỉ sợ cái micro trên tay anh ta bay tới đầu mình thì khổ.

-Còn chưa gặp sap nhớ?

Rồi đột nhiên a lên một tiếng:

-A! Có phải anh bán vé ở ngoài kia lúc chiều không? Trông quen lắm!

Sặc!

Trời ơi, người như anh, bao nhiêu người hâm mộ, vậy mà cô cho anh là người bán vé sao?

-Quỳnh Lam, Lam-Nam! Nhớ chứ?

Nam cố gắng để bình tĩnh giải thích cho Quỳnh Lam.

-A! Anh là Nam sao?

Trời, trí nhớ của Quỳnh Lam có phải quá kém không? Có thể quên một người đẹp trai như anh sao?

-Giờ thì nhớ ra rồi sao?

Ngại chết mất thôi, do gặp nhiều người quá nên Quỳnh Lam quên mất anh Nam ở trong Nam!

Mà sao…

-Anh làm gì ở đây?

Vũ Nam cười nhún vai, hình như đã quen với mấy câu hỏi được coi là thừa đối với anh:

-Hát!

-Oa, anh là ca sỹ sao?

Quỳnh Lam ngưỡng mộ nhìn, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại đằng sau, nhìn qua khe hở và phát hiện ra một điều…mọi người ngoài kia đều đang hét lên tên Vũ Nam…

Quay lại, Quỳnh Lam nhìn vào mặt Vũ Nam nói:

-Anh…anh thật sự không phải người đó…đó đấy chứ?

Tất nhiên người như anh đã hiểu người đó là người nào, xoa xoa đầu Quỳnh Lam:

-Em nghĩ thế nào cũng được!

Quỳnh Lam lại thêm một lần nữa đứng tim. Bên cạnh cô có thằng nhóc đẹp trai, bạn thân đẹp trai, giờ thì lại có anh đẹp trai đứng đây. Sao tự nhiên thấy số Quỳnh Lam sướng vậy trời?

Nhìn lại một lượt mặt của Vũ Nam, Quỳnh Lam hơi nhăn mặt, lắc đầu nói:

-Em có thể nói ra ý kiến của riêng mình không?

-Tất nhiên!

-Anh có thể trang điểm khác được không?

Vũ Nam phì cười, cô bé ngốc, sao mà tự trang điểm được chứ?

-Nếu mà tôi nói không?

Quỳnh Lam chu môi, bình thản đáp

-Thì kệ anh!

Nói với cô bé này thật muốn cười nhiều nhé.

-Mà tôi nhớ là có đưa số điện thoại cho em.

Quỳnh Lam nghe vậy thì áy máy vô cùng, đã nhờ người ta đưa di chơi, đến cuối cùng còn chẳng nhớ người ta là ai…thật hết biết…

Mà tất cả cũng chỉ tại Nhật Minh đáng ghét, sao lại cố tình xoá đi như vậy chứ? Bực mình muốn chết được!

Trước/48Sau

Theo Dõi Bình Luận