Saved Font

Trước/102Sau

Yêu! Không Thể Rời Xa

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phong buồn bã đứng dậy. Cậu bé đáng thương lủi thủi bước ra khỏi Trác gia. Trước khi đi, cậu không quên ném vào cái gia trang đồ sộ này một ánh mắt căm thù. Cậu chạy đến những nhà hàng nhỏ, rửa chén, nhặt rau. Cậu phụ người ta bê nước, bưng mì. Cậu đến bến cảng khiêng bao hàng nặng nhọc. Ai cũng thương cho hoàn cảnh cậu bé. Mỗi người cho cậu thêm ít tiền. Những người làm chủ cũng trả thêm tiền công cho cậu. Cầm xấp tiền trên tay, Phong mừng rỡ chạy đến bệnh viện. Mồ hôi cậu chảy ra như nước. Và bộ quần áo lấm lem bẩn thỉu. Cậu hối hả chạy đến phòng bệnh của mẹ. Bác sĩ và y tá đứng ở đây rất đông. Cậu cố chen vào. Thật đau thương. Tấm vải đã được bác sĩ kéo qua đầu của người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh. Phong hốt hoảng đến bên giường mẹ lay mạnh rồi quay sang bác sĩ. Cậu dúi vào những người mặc đố trắng ở đây số tiền mà cậu cực nhọc kiếm được. Cậu vừa nói vừa khóc

- Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại với con đi. Bác sĩ. Con đã có tiền. Bác sĩ hãy cứu mẹ con đi. Đừng để mẹ con chết mà bác sĩ. Làm ơn đi. Tiền đây. Cháu có tiền rồi. Xin hãy cứu mẹ cháu

- Ta xin lỗi. Trễ quá rồi. Tế bào ung thư đã bị vỡ. Mẹ con không thể qua khỏi_Bác sĩ nói

Mọi người rời khỏi, chỉ còn mình Phong ở trong phòng bệnh với mẹ. Cậu bé ôm xác mẹ gào khóc. Vừa đau đớn vừa chất chứa lòng căm thù mà không một câu từ nào có thể diễn tả được

Ở hiện tại, ngôi nhà của Phong

Anh kể lại đoạn kí ức đau buồn cho Thiên Di nghe. Nước mắt anh cũng trào ra. Anh ngồi trên sàn nhà nhớ về người mẹ đáng thương. Từ trong sâu thẳm, Di chưa bao giờ thấy tim mình rung lên từng nhịp như vậy. Cô thấy thương cho chàng minh tinh trẻ tội nghiệp. Có lẽ đây là câu chuyện mà báo chí chưa bao giờ đăng tải. Có lẽ đây là một phần trong cuộc sống của người làm nghệ thuật. Họ hào quang trên sân khấu, trước fan hâm mộ. Nhưng sâu trong cuộc sống, họ cũng chỉ là những người bình thường. Cũng bằng xương bằng thịt. Cũng biết đau đớn cho số phận của mình. Di ôm chàng diễn viên nổi tiếng. Cô chỉ xem anh như một người rất bình thường. Cô chỉ ôm và khóc cùng anh. Ngôi nhà này, cách đây vài hôm, tiếng cười tràn ngập khắp nơi. Nhưng khi quá khứ ùa về, nước mắt lăn dài mọi ngóc ngách.

Đêm đó, Phong thức suốt đêm để dán lại xấp giấy vẽ bị cha mình xé nát. Anh khéo léo và tỉ mỉ dùng keo kết dính chúng lại theo thứ tự. Di về lại khách sạn. Nỗi đau của Phong dường như đã chặng lại nguồn cảm hứng của cô. Di không thể nào vẽ lại các mẫu thiết kế vừa bị xé. Thậm chí cô không thể sáng tạo bất kì mẫu nào khác. Đầu óc cô trống rỗng. Những mẫu giấy bị cô vò nát lăn dài trong phòng. Có tiếng chuông cửa. Thiên Di bước ra mở. Vị khách giữa đêm lúc này là Khánh Hưng

- Anh chưa ngủ sao?

- Anh chưa ngủ sao?

- Chưa. Anh qua xem em thế nào. Anh có thể vào trong không?

- Anh vào đi. Em đang thiết kế thôi. Không có gì quan trọng

- Hải có nhờ anh đem những bộ quần áo em thiết kế sang đây. Chúng đều được các thợ may giỏi thực hiện. Khi nào em xong dự án này vậy?

- Cũng không biết. Em vừa mới thiết kế mẫu chủ đạo thì…Thôi đừng nhắc nữa

- Anh nghĩ em cứ lấy mẫu nào đẹp nhất của em rồi ấy người mẫu mặc đại. Có mấy bức ảnh thôi mà. Cũng không kiếm nhiều tiền từ chúng

- Anh có im không? Anh không biết gì về nghệ thuật. Đây là chương trình của em. Và em không cho phép sự qua loa xảy ra. Khi nào có mẫu thiết kế chủ đạo và poster chính thì em mới về nước cùng người mẫu để tổ chức show diễn

- Anh không tranh cãi với em. Nếu tài chính có bị thiếu thì cứ nói. Anh sẽ giúp

- Yên tâm đi. Trang trại bên Pháp cũng kinh doanh ổn định. Năm nay, sản lượng hoa bán ra cũng nhiều. Về tài chính em không có gì để lo

- Di nè! Mấy ngày không liên lạc với em. Anh nhớ em lắm!_Hưng bước đến ôm eo Thiên Di từ phía sau

- Di nè! Mấy ngày không liên lạc với em. Anh nhớ em lắm!_Hưng bước đến ôm eo Thiên Di từ phía sau

- Anh điên hả_Thiên Di vùng vẫy khỏi vòng tay Hưng_Anh làm ơn về phòng đi

- Sao vậy? Em không nhớ anh sao?

- Em nói rồi. Em đã không có bất kì hứng thú nào trong tình yêu nữa. Bây giờ em chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp của mình. Và em cũng không còn yêu anh nũa. Anh làm vậy khiến em rất khó chịu

- Anh đâu có cấm em đi làm. Nhưng ở Việt Nam, em… em không như vậy? Anh còn nhớ tối đó em đã nói…

- Anh thôi đi_Di cắt ngang_Anh cứ xem như hôm đó là em bị stress nên nói lung tung. Em chỉ biết. Bây giờ. Anh hãy về phòng. Vì trời khuya rồi

- Ok! Dù bây giờ em ra sao thì anh cũng sẽ khiến em yêu anh.

Trước/102Sau

Theo Dõi Bình Luận