Saved Font

Trước/305Sau

Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 202: 202: Chuyện Gì Em Cũng Không Muốn Biết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn những phóng viên trước mặt không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, sắc mặt Lâm Vi có chút khó coi, cô tức giận nói: “Các người có cần phải ép người quá đáng như vậy không? Kết hôn hay không hết hôn là chuyện riêng của chúng tôi, có nhất thiết phải nói cho các người biết không? Nếu các người muốn biết thì tôi đây nói cho các người biết, một tháng sau chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ.”

Một tháng sau cô ta và Từ Đồ Thác sẽ kết hôn? Thân thể Âu Dương Điệp trở nên cứng ngắc, bọn họ đã sớm bàn tính hết như vậy rồi sao, nếu không thì sao cô ta có thể khẳng định chắc chắn như thế?

“Thật sự là một tháng sau Lâm tiểu thư cùng Tư Đồ Thác sẽ kết hôn sao?” Phóng viên lúc nảy lại hỏi tiếp.

“Tránh ra, mau tránh ra.” Được mấy vệ sĩ che chở, Tư Đồ Thác đi tới.

Sắc mặt anh âm trầm nhìn những phóng viên trước mắt, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Các người cón muốn hỏi gì nữa?”

“Thác.” Lâm Vi nhìn thấy anh đang đi tới bên cạnh mình.

“Em không sao chứ?” Tư Đồ Thác hỏi, bàn tay ôm lấy thắt lưng cô.

Trừ việc nói một tháng sau sẽ kết hôn thì biểu hiện hôm nay của cô khiến anh rất hài lòng, nhưng anh biết một tháng chính là vì bị phóng viên ép hỏi nên mới nói.

“Em không sao.” Lâm Vi lắc đầu nói.

Cánh mũi Âu Dương Điệp đau xót đứng ở sau lưng Mã Tiểu Dung.

Mã Tiểu Dung vô cùng tức giận, trước mặt phóng viên mà bọn họ còn có thể ân ân ái ái như vậy.

Phóng viên nhìn thấy sắc mặt âm trầm tức giận của anh cùng với nhìn thấy hình ảnh ân ái của anh và Lâm Vi thì không nói gì nữa, rốt cục một phóng viên bước lên nói: “Xin hỏi chuyện giữa Tư Dồ tiên sinh và Âu Dương tiểu thư có phải chỉ là hiểu lầm hay không ? Anh cùng Lâm tiểu thư có phải một tháng sau sẽ kết hôn không?”

“Không thể trả lời.” Tư Đồ Thác lạnh lùng phun ra bốn chữ này rồi nháy mắt với bảo vệ.

“Xin mọi người hãy rời đi, không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Bảo vệ lập tức bước lên nói.

Các phóng viên lui về phía sau rồi sau đó giải tán hết.

“Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi.” Mã Tiểu Dung hung hăng trừng mắt liếc Tư Đồ Thác một cái rồi dịu dàng nói.

“Ừ.” Âu Dương Điệp theo cô đi rồi lại quay đầu sang nhìn Tư Đồ Thác và Lâm Vi, có thật bọn họ một tháng nữa sẽ kết hôn không?

Mã Tiểu Dung gọi một chiếc taxi rồi dìu cô lên xe.

“Lâm Vi, anh đưa em về nhà.” Tư Đồ Thác cũng dìu cô lên xe.

Tất cả mọi người đều không biết tại một quán cà phê bên cạnh ngã tư, Lý Mai đang quan sát nhất cử nhất động của họ, tai nghe được hết thảy mọi chuyện đã xảy ra thì trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Lâm Vi ngồi trên xe nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của anh, lúc này mới nói lời xin lỗi: “Thác, xin lỗi, em không phải cố ý nói một tháng sau sẽ kết hôn, tại bọn họ bức em nên em mới nóng nảy nói vậy, anh đừng để ý.”

“Không cần phải giải thích, anh biết rồi.” Tư Đồ Thác quay đầu nhìn cô, biểu hiện của cô hôm nay khiến anh cũng không ngờ đến.

Không ngờ một người luôn luôn tỏ ra nhu nhược như cô lại có thể nói ra những lời này, không thể không làm cho anh mở rộng tầm mắt.

“Thác, cảm ơn anh, anh không tức giận là tốt rồi.” Lâm Vi thở phào nói.

Tư Đồ Thác đột nhiên dừng xe lại bên đường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Vi.

“Thác, làm sao vậy?” Lòng Lâm Vi có chút hoảng hốt, chẳng lẽ mình có điểm nào sơ hở để cho anh hoài nghi sao?

“Lâm Vi, em không nghi ngờ quan hệ của anh và Âu Dương Điệp sao? Em không muốn biết anh giữa anh và cô ấy có phải thật sự có gì với nhau hay không sao?” Tư Đồ Thác hỏi, nếu chuyện đã như vậy thì anh quyết định sẽ nói rõ ràng với cô.

Lâm Vi có chút sửng sốt, cô có nghi ngờ không ư? Cô đương nhiên nghi ngờ.

Cô không phải không biết mà cô vốn là không muốn biết.

Thác hỏi vậy là có ý gì? Anh muốn nói cho mình biết sao?

“Lâm Vi, anh không muốn giấu diếm em, anh cùng…” Lời nói của Tư Đồ Thác còn chưa dứt thì đã bị cô cuống quýt cắt đứt.

“Thác, em xin anh đừng nói gì cho em biết hết, chuyện gì em cũng không muốn biết.

Em chỉ biết là em yêu anh, trong bụng em có đứa con của chúng ta, như vậy cũng quá đủ rồi, những chuyện còn lại em cũng không quan tâm.” Lâm Vi nhìn anh, kích động bắt lấy cánh tay anh nói.

Cô tình nguyện để chính mình giả câm giả điếc cũng không muốn để chính miệng anh nói ra quan hệ của anh cùng Âu Dương Điệp, cũng không muốn anh đối với mình tàn nhẫn như vậy.

Tư Đồ Thác cũng không ngờ cô lại phản ứng kịch liệt như vậy, nhìn thấy đôi mắt cô tràn ngập sợ hãi cùng bối rối thì trong nháy mắt anh đã hiểu, cô đã biết tất cả nhưng chỉ giả vờ không biết gì.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, nếu mình biện hộ thì đã làm khó cô rồi, anh thở dài nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Được.” Lâm Vi buông anh ra, đôi mắt hiện ra vài giọt nước mắt trong suốt, mặc kệ sự thật gì, chỉ cần anh không nói ra thì chuyện gì cô cũng không biết.

Mã Tiểu Dung dìu cô về nhà ngồi lên ghế salon, rót một ly nước cho cô: “Tiểu Điệp, uống nước đi.”

Âu Dương Điệp tay cầm lấy ly nước, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước.

“Tiểu Điệp, cậu đừng như vậy, nếu cậu đau lòng thì cứ khóc đi, hoặc dựa vào mình cũng được.” Mã Tiểu Dung đau lòng nhìn cô.

Âu Dương Điệp chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, thì thào hỏi: “Tiểu Dung, cậu nói xem bọn họ thật sự sẽ kết hôn sao?”

“Kết hôn?” Sắc mặt Mã Tiểu Dung trở nên cứng ngắc, vấn đề này cô cũng không biết, nhưng vẫn khẳng định, an ủi bạn mình: “Tiểu Điệp, sẽ không đâu.”

“Tiểu Dung, không cần an ủi mình.” Âu Dương Điệp nở một nụ cười xinh đẹp nhưng đau thương.

Mã Tiểu Dung siết chặt lấy tay cô, nhưng bỗng nhiên lại có cảm giác không bình thường: “Tiểu Điệp, cậu không nhận ra có điểm kỳ lạ sao? Lâm Vi sao lại có thể đúng lúc xuất hiện ở đó?” Mặc dù bản thân cũng muốn dời đi sự chú ý của Tiểu Điệp, nhưng cô vẫn thật sự hoài nghi.

“Cái gì?” Âu Dương Điệp ngẩng đầu nhìn cô.

“Mình cũng không nói được là chuyện gì đang xảy ra, nhưng mình chỉ có cảm giác là lạ.

Nếu như một người phụ nữ bình thường mà biết chuyện này thỉ khẳng định phải rất tức giận, nhưng mà cô ta lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta thấy rất khó tin.” Mã Tiểu Dung nói.

Âu Dương Điệp lúc này mới nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Lâm Vi, trên môi cô ta luôn luôn nở nụ cười, mỗi câu mỗi lời đều trau chuốt hết sức cẩn thận, bây giờ nghĩ lại đúng là rất kỳ quái.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng không thấy kì quái lắm.

Mỗi một người phụ nữ ở trong trường hợp này, dù có nguyện ý hay không cũng sẽ lựa chọn làm như vậy..

Trước/305Sau

Theo Dõi Bình Luận