Saved
Font
Trước
/72
GO
Sau
[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!
Chương 67: Hãy Yếu Đuối Để Tôi Có Thể Bảo Vệ Em!
Màu Nền
Xám nhạt
Xám Đậm
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
Màu Chữ
Đen
Xám Nhạt
Xám Đậm
Trắng
Font Chữ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UI
Roboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Cỡ Chữ
14
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
Kiểu Màu
otruyen.net
truyenfull.net
sstruyen.com
webtruyen.com
Đóng
Reset
Sáng hôm sau. Vẫn là cái lạnh của mùa đông của Seoul như mọi năm, đôi khi lại lạnh lẽo hơn vô cùng. Nó như muốn xé toạc da ra khi bắt gặp được cái lạnh buốt giá ấy khi không mặc kín đáo. Thời tiết lạnh bất chợt này vào mỗi buổi sáng là thứ giúp những học sinh sinh viên như SeokJin đây muốn cuộn tròn trên tấm chăn dày cộm và ấm áp kia, thật sự rất thích thời tiết như thế này khi đắp chăn đấy. Nó khiến cho cậu muốn nằm dài trên giường mà không muốn lết thân đi học...Và giờ cũng như vậy, tâm trí cậu vẫn thảnh thơi như mọi khi. Thật yên bình, cậu ngửi được mùi nắng thoảng thoảng chiếu đến bên mình, mùi hương của hoa ngọc lan...thật riêng biệt và cũng thật dễ chịu. Từ lúc mẹ sống ở bên Mỹ tới giờ cậu chỉ có cây hoa ngọc lan ở trước cửa sổ làm bạn với mình. Khi cậu buồn nó lại tỏa ra một màu thơm dịu nhẹ kích thích dây thần kinh của cậu trở nên vui hơn. Đó là lý do tại sao cậu còn muốn trồng thật nhiều loài hoa hơn trước và sau sân vườn của mình. Cậu yêu hoa đến nổi có thể tống khứ cái tên nào đó dám làm hại hoa của cậu vào bệnh viện luôn cơ mà...
Mùi hương của buổi sáng tinh mơ thật thuần khiết biết bao và còn có mùi hoa nhài thoảng thoảng bên cạnh cậu, mùi hương thật khiến cậu say đắm não bộ...Mà khoan đã, mùi hương hoa nhài??.
"Hương thơm này là..." Cậu nói trong tiềm thức.
Cậu nhanh nhẹn bật dậy theo cảm tính không mấy tốt, đưa mắt liếc nhìn người đang ngủ ngon lành kế bên cậu, thân thể to cao với đôi tay rắn chắc vẫn ôm chằm lấy cậu. Dáng vẻ hết sức thong thả. Cậu nhớ lại đêm qua rồi lại tát vào mặt mình vì nhớ lại hình ảnh ân ái còn cả những lời đường mật gã thốt ra nữa. Cậu bất giác đỏ mặt nhìn người đàn ông đang nhắm tịch đôi mắt kia lại, vẫn ngủ say sưa không biết có người đang nhìn trộm mình. SeokJin nhanh nhẹn gở tay hắn ra nhưng hắn vẫn ôm chặt không buông, cứ như không cho cậu thoát khỏi tay hắn vậy. Dùng sức bao nhiêu vẫn không xi ra miếng nào, lại ôm thặt chặt nữa. Gã có thật sự đang ngủ hay không hay chỉ là đang giả bộ?.
Sau vài phút vô vọng, cậu vẫn cố chấp kéo mạnh tay gã nhưng không thành. Lúc này gã đã bừng tỉnh, nhìn cái con người đang cố khước từ gã khiến tim gã có chút nhói lên. Trong thâm tâm, gã lại lên tiếng dịu nhẹ.
"Đừng đi!"
Cậu nghe giọng nói trầm tĩnh và ôn nhu kia thì vội lúng túng rụt tay lại, một giây giật mình rồi lại trở về với tính cách cộc cằn như trước kia. "Nhanh lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra người tôi ngay..."
"Sao em lúc nào cũng khó khăn từng li từng tí như vậy chứ?"
"Thì sao? Đừng có mà lợi dụng tôi, đêm qua chỉ là tai nạn thôi...Thật là..." Cậu lắp bắp nói không ra tiếng.
Gã thấy điệu bộ khác hẳn thường ngày, dáng vẻ ngốc nghếch cử chỉ lại đáng yêu tinh quái. Làm gã có chút động lòng thêm, không chờ được lâu. Gã ngồi bật dậy hôn nhẹ vào môi cậu. Một nụ hôn nhẹ nhàng chậm chạm không mạnh bạo như đêm qua, cậu có thể thấy sự dịu dàng ấm áp của gã còn ấm hơn cả cái chăn khi cơn lạnh vào buổi sáng này. Chờ một chút, gã mới buông cậu ra. Hai tay kéo cậu lại lòng mình, nói lời thân mật.
"Buổi sáng tốt lành, tôi yêu em!"
Câu nói bình thường nhưng lại quá đỗi ngọt ngào này như muốn nuốt chửng cậu vào thế giới của gã. Một thế giới nếu bước vào sẽ không bao giờ có thể thoát ra được, một thế giới vừa sâu lắng vừa ngọt như kẹo bông gòn. Bồng bềnh, không quá thô cũng không quá dịu...Những lời yêu của gã phát ra là do gã đã cố nói, gã không biết cách nói lấy lòng người gã yêu nhưng gã muốn hành động hơn thay vì phải nói mấy cái lời đầy rẫy sự đường mật có chút giả tạo kia.
Nhìn sang cái con người im lặng nãy giờ, cậu đỏ mặt nay còn đỏ hơn. Không biết vì sao lại khó kiểm soát nhịp tim và trí não của mình lúc này. Cảm giác như kiểu nếu gã còn nói thêm cậu sẽ chết vì tình yêu của gã mất...Vẫn có lấy tính cách cục súc, gắt gỏng nói chuyện với gã.
"Buông tôi ra nhanh, anh mà còn như vậy thì coi chừng..."
"...Thì sao? Đêm qua em đã nói là em yêu anh mà, sao nay lại tỏ thái độ khác hẳn vậy?"
"Anh đừng có nói điên, tôi...tôi chỉ tạo điều kiện cho anh tỏ tình người anh thích thôi...Đừng có tưởng bở, bây giờ anh có thể tỏ tình với người anh yêu rồi đó..ư..ưm..."
Chưa nói xong, cậu bị gã nắm trúng thóp. Gã hư hỏng nắm cậu nhỏ của cậu rồi vuốt ve lên xuống, trượt lên trượt xuống thật chậm rãi. Cậu thấy rất lạ, tâm trí không thích nhưng miệng không ngừng rên la một cách ma mị, căn phòng vào chợt sáng có ánh nắng len lỏi vào bên trong bắt gặp tiếng rên của ai đó. Kim NamJoon cười cong môi, gã một tay vuốt ve một tay se se đầu ti của cậu. Mặc cho người kia có chửi rủa thậm tệ, gã vẫn làm từ a đến z.
"Cái tên khốn nhà anh...Buông tôi ra, biến thái, nham nhở, vô sĩ, đê tiện bỉ ổi...Anh muốn giết tôi ư? Thả tôi ra..."
Từ từ, gã vừa nắm thóp cậu trượt lên trượt xuống rồi lại dí sát môi vào tai cậu cắn một cái nhẹ, nói "Em nghe cho rõ, tôi không bao giờ muốn nhắc lại lần thứ hai. Người tôi yêu chính là em, là cái người luôn khó tính, luôn cố chấp và luôn cố nén giọng rên rỉ của mình khi tôi đang vuốt ve cậu nhỏ! Em đúng là rất bướng!"
"Thả..ư...ưm..thả...tôi..ư..ra...Đừng, chỗ đó...đừng vuốt nó nữa...tôi chịu không nổi, tôi sắp..a..a."
"Cứ ra đi, sáng được thỏa mãn tâm trạng thì còn gì bằng?" Gã vô sĩ đáp lời.
"Tên khốn..anh dám..a.."
Rồi cậu lại grừ lên một tiếng, bao nhiêu tinh dịch trắng nóng hổi khẽ tuôn trào như núi lửa. Chưa bao giờ cậu "ra" mà lại nhiều đến thế, thật sự kì lạ. Không lẽ là do người làm cậu thỏa mãn dục vọng là gã nên mới ra nhiều như thế, nó phun trào đến mức ướt cả chăn đến ga giường...Cậu thở hổn hển ngã về phía khuôn ngực rắn rỏi kia, mùi hương hoa nhài thoang thoảng truyền đến mũi. Lúc này cậu cảm thấy tâm trí như bị ai đó cướp đi mất, nó như một tờ giấy trắng vậy. Cậu mơ màng nghe được lời của gã.
"Em thấy lạ không? Chỉ là làm giúp em mà thằng nhỏ của tôi cũng cương cứng lên rồi này!"
Một lát sau khi đã lấy lại tâm trí của mình. Cậu quay sang liếc gã bằng ánh mắt hình viên đạn, hằng giọng nói "Anh làm cái quái gì vậy?" Rồi lại cố thoát khỏi tay gã.
Gã ôm cậu vào lòng, giọng nói hết sức hiền hòa dễ nghe mặc dù cậu là người luôn cáu bẩn trước. Gã biết là cậu không muốn gã thấy bộ dạng yếu đuối kia nên mới nói những lời như vậy.
"SeokJin, sao em không thử yếu đuối một lần cho tôi xem đi?"
"Anh điên à? Tôi không bao giờ yếu đuối hết, anh buông tôi ra..Cái tên biến thái!"
"Hay là để tôi chuốt say em rồi em mới có thể sống với con người thật của mình?"
"Đừng nói khùng nói điên nữa. Tôi chưa bao giờ giả tạo với ai hết..."
Cậu gạt bỏ tay gã ra. Đứng dậy rồi mặc đồ vào, không quên nói. Một lời nói đầy rẫy sự lạnh lùng và giả dối "Tôi không yêu anh đâu, hôm qua cũng chỉ là đùa giỡn với anh thôi...Anh đừng có mà tưởng tượng ra rằng tôi thích anh..."
"Vậy sao?"
Câu hỏi thì thầm bên tai gần đến mức cậu quay quắt người sang một bên nhìn gã, khuôn mặt điển trai. Ánh mắt dịu dàng, hàng lông mài thanh tú và mái tóc bồng bềnh khi ngủ dậy quả đúng là cực phẩm. Cậu có chút ngại ngùng lẩn tránh gã.
"Tôi không yêu anh đâu, đừng có biến tôi thành búp bê tình dục của anh!"
"Nhưng tôi yêu em. Hôm qua em bảo tôi tỏ tình với người tôi yêu, bây giờ đã có kết quả rồi. Rằng người tôi đã tỏ tình cũng đang đứng ở đây..Em cho tôi một cơ hội yêu em nhé?"
"Không đời nào..." Cậu nhăn mặt đáp.
"Đi mà.!~~~" Gã lại nhây nhây, nũng nịu bên tay cậu.
Cậu nói không là không, dù có đè cậu ra cậu cũng cứng miệng nói không. Thật là khiến người khác tức tối, hôm qua còn nói đừng bỏ rơi hôm nay lại là người khước từ trước. Gã tưởng cậu lật lộng còn hơn Min YoonGi yêu say đắm Jeon JungKook mà bây giờ lại thành với Park Jimin nữa chứ.
Còn cậu cảm thấy mình quá là đặt cái tôi của mình quá cao. Tâm trí muốn mà miệng lại nói không, thật sự cậu rất yêu gã. Yêu đến mức muốn ôm chằm lấy gã như lúc hôm qua nhưng bây giờ lại thấy thật ngượng ngùng làm sao.
Gã lại hỏi "Sao em không cho tôi một cơ hội?"
"..."
"Sao em lạnh lùng với tôi quá vậy? Nhưng em cứ yên tâm đi, dù em có từ chối bao nhiêu lần đi nữa em cũng không thoát khỏi tôi đâu. Tôi yêu em, yêu em đến mức muốn thao nát cái động nhỏ của em luôn đấy!!~~~~~"
Trước
/72
GO
Sau
Theo Dõi
Bình Luận
Truyện Convert :
Hỗn Độn Thiên Đế Quyết
Truyện hay nên đọc
Mê Vợ Không Lối Về
Vợ Trước Muốn Tái Hôn
Anh Rể Không Chịu Buông Tay
Daddy, Mommy Ở Đây
Đại Boss Có Quyền Ghét Em
Tà Phượng Nghịch Thiên
Tướng Phủ Đích Nữ
Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Kế Hoạch Theo Đuổi Lại Vợ Yêu Lạnh Lùng
Hàng Xóm Biến Thái
Dừng đọc
Truyện Vừa Đọc
>> Bấm để xem ...
Truyện Đã Theo Dõi
>> Bấm để xem ...
Chương Mới
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
- Chương 450: Kiếm Linh Của Thạch Kiếm
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
- Chương 901
- Chương 900
Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em
- Chương 91: Ngoại Truyện 19
- Chương 90: Ngoại Truyện 18
Danh Mục
Lọc Truyện
Xếp Hạng
Truyện Full
Truyện Mới
Truyện Full Hay
Truyện Hot
Ngôn Tình Hay
Xuyên Không Hay
Đam Mỹ Hay
Tiên Hiệp Hay
Kiếm Hiệp Hay
Truyện Convert
Thể Loại
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Nữ Phụ
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
GG Dịch