Saved Font

Trước/55Sau

Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương

Chương 43: Gia Đình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người phụ nữ đang ôm lấy Diệp Mặc Hạo kia nghe con trai mình nói vậy, liền nhảy xuống. Trừng mắt nhìn anh bây mãn: "Ta mang nặng đẻ đau ngươi mà ngươi đối xử với ta như vậy à? Còn ghét bỏ nụ hôn của ta."

Đằng sau người phụ nữ vang lên những bước chân trầm ổn của nam nhân. Người đàn ông đó ôm vai người phụ nữ kia, giọng đầy ôn nhu nói: "Hoành nhi. Anh đã bảo em không được hôn người con trai nào khác ngoài anh rồi mà"

"Nhưng đó là con trai em mà" Phương Ngạn Hoành bãn mãn nhìn người đàn ông đang ôm mình kia phản bác. Đúng là người đàn ông bá đạo mà

Diệp Lâm Dương búng lên trán Phương Ngạn Hoành, nghiêm nghị nhìn vợ mình nói: "Con trai cũng không được. Nó cũng là đàn ông. Không ngoại lệ được."

Con trai cũng không được gần gũi? Ách. Cái gia đình này cũng thật kỳ quái quá đi. Giờ thì Trang Tâm Nghiên biết cái tính bá đạo và chiếm hữu của Diệp Mặc Hạo là do đâu rồi. Do di truyền cả thôi. Sau này ví dụ cô có sinh con thì có vậy không nhỉ?

Biết ngay là sẽ thế này mà. Hình như anh đã sai lầm khi về căn nhà kỳ quái này thì phải? Diệp Mặc Hạo đau đầu, đưa hai tay xoa xoa mi tâm nhìn đôi vợ chồng già trước mắt hắng giọng: "Con về đây"

Phương Ngạn Hoành vội dừng cãi vã với chồng lại. Quay lại nhìn đứa con trai lâu ngày không gặp của mình: "Hạo nhi. Từ từ sao mới đến đã đi."

Lúc này Phương Ngạn Hoành mới để ý thấy cô gái nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh con trai mình. Đột nhiên bà cười tít cả mắt lại: "Hạo nhi. Đây là con dâu ta phải không? Nào, con gái lji đây, để ta xem"

Không kịp để Diệp Mặc Hạo trả lời Phương Ngạn Hoành đã kéo Trang Tâm Nghiên lại ghế ngồi xuống, đưa mắt ngắm nghía cô rồi: "Woa... Con bé xinh quá! Cháu năm nay nhiêu tuổi? Quen Hạo nhi như thế nào? Nó có bắt nạt cháu không?"

Phương Ngạn Hoành hỏi mà khiến cho mọi người xung quanh đau đầu nhất là Trang Tâm Nghiên. Cô thấy hình như mình đang ở hành tinh nào đó, không phải là trái đất. Diệp Lâm Dương nhìn vợ mình cười khổ, vội lên tiếng: "Hoành nhi. Em làm con bé loạn rối ấy"

Nhận ra mình hơi vội vàng. Phương Ngạn Hoành nhìn chồng mình vội cười trừ: "Thật xin lỗi. Tại em vui quá. Em còn sợ Hạo nhi thích con trai nữa."

Đầu Diệp Mặc Hạo nổi đầy hắc tuyến. Còn Diệp Lâm Dương và Trang Tâm Nghiên thì khóe môi không khỏi giật giật. Bà mẹ thẳng thắn nhất của năm.

"Chào hai bác. Cháu tên Trang Tâm Nghiên. Là một nhà thiết kế ạ" Trang Tâm Nghiên lễ phép chào hỏi, giới thiệu tên và nghề nghiệp của mình.

"Trang Tâm Nghiên...Ưm...Nghiên nhi, tên con rất hay a" Phương Ngạn Hoành thích thú kêu lên. Xong không nói thêm lời nào nữa, liền dắt Trang Tâm Nghiên một mạch lên đi phòng.

"Mẹ. Vợ con mà" Diệp Mặc Hạo khuôn mặt méo xẹo, ngồi dưới nhìn mẹ mình đang dắt Trang Tâm Nghiên thì kêu lớn.

Diệp Lâm Dương thấy vậy thì lắc đầu. Sau đó vỗ vai con trai mình nói: "Vào thư phòng. Ba có chuyện cần nói"

...

Trong phòng ngủ của Diệp Mặc Hạo tại Diệp trạch.

Phương Ngạn Hoành kéo Trang Tâm Nghiên ngồi xuống giường lớn. Sau đó đi lại phía tủ để đồ, lấy một cuốn album ra, vui vẻ nói: "Nghiên nhi..đây là ảnh Hạo nhi từ hồi nó mới sinh đến khi nó học hết lớp 12. Con xem đi"

Trang Tâm Nghiên nhận lấy quyển album từ tay Phương Ngạn Hoành. Mở từng trang ảnh ra xem mà không khỏi ngạc nhiên. Hồi bé anh rất dễ thương còn hay cười, nhưng có vẻ từ năm anh 6 tuổi đến giờ chẳng ảnh nào anh cười cả.

Phương Ngạn Hoành cũng thở dài nhìn quyển album: "Có vẻ con cũng nhận ra sự thay đổi của Hạo nhi đúng chứ? Năm thằng bé 6 tuổi nó đã bị bắt cóc từ đó trở đi nó như tự cô lập mình, lạnh lùng hơn ngay cả với hai bác cũng thế. Vì thế ông nội của Hạo nhi mới đưa nó vào tổ chức để huấn luyện."

"Đến năm nó 18 tuổi thì Hạo nhi có quen một cô gái tên Vũ Lam. Nhưng cô ta đã bỏ nó theo người khác. Điều đó khiến sự băng lãnh của nó tăng tột đỉnh. Nó không tiếp xúc với phụ nữ nữa. Chuyện đó làm ta một thời gian lầm tưởng nó thích con trai."

"Nhưng bây giờ nó đã có con, yêu con. Và nó sẽ bảo vệ con cùng tình yêu của hai đứa. Con yên tâm dù cô gái kia có trở về, thì ta tin Hạo nhi cũng không thay đổi đâu."

Không ngờ quá khứ của anh cũng đau thương như vậy. Trang Tâm Nghiên cầm cuốn album nhìn Phương Ngạn Hoành mỉm cười: "Cháu có thể giữ nó chứ"

"Tất nhiên" Phương Ngạn Hoành yêu mến nhìn Trang Tâm Nghiên. Sau đó lại từ từ mở lời: "Nghiên nhi...ta biết con là sát thủ. Nhưng con không phải lo, ta và Lâm Dương cũng giống hai đứa vậy. Rồi sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sát thủ tuy phải lạnh lùng, máu lạnh nhưng không có nghĩa là không biết yêu thương và không muốn yêu thương. Ta mong con có thể khiến cho Hạo nhi hạnh phúc"

"Cảm ơn bác. Cháu sẽ làm anh ấy hạnh phúc" Trang Tâm Nghiên ôm lấy Phương Ngạn Hoành mỉm cười, đầy kiên định. Cô cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho cô, dành cho Diệp Mặc Hạo.

Hai người phụ nữ trong phòng đang trò chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên: "Mẹ trả vợ lại cho con đi chứ"

Trang Tâm Nghiên cất cuốn album ảnh vào túi sách. Phương Ngạn Hoành ra mở cửa, lườm nguýt đứa con trai: "Mượn con bé một xíu thôi mà. Mẹ có ăn nó đâu mà sợ"

Sau khi ăn cơm xong. Trang Tâm Nghiên phụ Phương Ngạn Hoành thu dọn. Còn ngoài phòng khách thì liên tục vang lên tiếng kêu la.

Của ai?

Của Diệp Mặc Hạo đó.

"Mẹ.....Ba đánh con." Diệp Mặc Hạo xoa xoa cục u trên đầu trừng mắt tô cáo hành động bạo lực của ba mình với Phương Ngạn Hoành.

Trang Tâm Nghiên đứng nhìn một cảnh nhà vui vẻ thì lòng dấy lên một cảm xúc hạnh phúc. Đây là hạnh phúc gia đình mà người ta thường nói sao? Nếu ba, mẹ, anh hai cô vẫn còn thì liệu gia đình cô có hạnh phúc như vậy không?

...

"Ba mẹ đi đây" Phương Ngạn Hoành ngồi trong xe thò đầu ra đưa tay tạm biệt hai người. Sau đó quay sang nháy mắt với Diệp Mặc Hạo: "Nhanh cưới con bé...rồi sinh con cho mẹ bồng nhé"

"Tuân lệnh mẹ đại nhân....Ba mẹ đi du lịch vui vẻ" Diệp Mặc Hạo ôm vai Trang Tâm Nghiên, vẫy tay chào ba mẹ mình.

Chiếc xe dần khuất xa dưới tầm mắt Trang Tâm Nghiên. Họ thật hạnh phúc.

Trang Tâm Nghiên choàng lên ôm lấy Diệp Mặc Hạo nói: "Em muốn được hạnh phúc như ba mẹ"

Diệp Mặc Hạo mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô: "Tuân lệnh bảo bối. Anh nhất định sẽ làm được"

Chỉ cần nhiêu đó thôi là đủ. Chỉ cần một lời khẳng định từ anh thôi, thì dù khó khăn như thế nào, cô cũng sẽ cố chấp giữ anh cho riêng mình....

_____

Nhắc nhẹ: Rintạmngưngtruyệnnha.... chưa biếtbaogiờquaylại nữa.....

Mongbạnđọc thông ????????????????????

(Dạobịstressnhiềuquá ????????????????)

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm