Saved Font

Trước/51Sau

Anh Em Thì Đã Sao…

Chương 35: Phong Tình Cuộc Đời.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
– Cao Phong sao anh ngồi đây có một mình?

Giọng Yến Linh mùi mẫn tay vẫn còn đang mân mê trên khuôn ngực rắn chắc của anh. Cao Phong gạt tay Yến Linh ra mặt lạnh lùng nhấp tiếp từng ngụm rượu.

– Gia Minh đang bên dưới, cô xuống dưới đó với cậu ta.

– Em biết nhưng em chỉ muốn ngồi đây với anh mà thôi.

– Tôi muốn ở một mình, đừng làm phiền.

Yến Linh mặc cho thái độ Cao Phong thế nào cô vẫn ngồi lấy chai rót rượu vào ly Cao Phong rồi tới ly của mình.

– Uống rượu một mình như đang gặm nhấm nỗi đau… buồn lắm.

– …

Cao Phong nhìn Yến Linh uống hết ly này lại đến ly khác như kẻ có tâm sự.

– Cô có chuyện gì à?

Ánh mắt Yến Linh ranh mãnh nhìn Cao Phong rồi lắc lư người nhìn xuống hội trường những con người đang nhảy thác loạn theo điệu nhạc DJ.

– Em ư… người như em thì có chuyện gì được chứ ngoài chỉ là tờ giấy cho thiên hạ cần khi nháp, vứt khi đầy mực…

Nói rồi Yến Linh lại uống tiếp cô liên tục hớp hết ba ly rượu, nếu bình thường thì những ly rượu này không đủ say nhưng rượu Cao Phong gọi là loại rượu mạnh mà ngấm rất lâu. Một cô gái tuổi đời còn quá trẻ mà vào quán bar ăn mặc lại nửa mời nửa gửi, uống rượu thì không biết kìm chế cảm xúc đang ngất ngưởng bên cạnh mình thật khiến Cao Phong dè chừng.

Con người ta không thể đánh giá nhân cách người khác qua vẻ ngoài được. Dù bạn có là nghèo đói đi chăng nữa nhưng chưa chắc nhân cách của họ bần hàn. Dù người đó có là kỹ nữ hay là khách làng chơi chưa chắc họ thực sự muốn theo con đường đó vì đôi khi khó khăn của cuộc sống mà đẩy cuộc đời của họ ngấm chìm trong tối tăm. Dù cho có là người chức cao vọng trọng ăn mặc bảnh bao chắc gì bản chất họ là người tốt… nên người ta bảo càng giàu con người ta càng tham lam, càng khốn khó con người ta càng biết giá trị của cuộc đời… còn Yến Linh tuy không biết cuộc đời cô đã gặp những chuyện gì mà lúc uống rượu mới có trạng thái bất cần đời như vậy, nhưng là một cô gái có nhan sắc có học thức… có lẻ đã bị nhân tố khác tác động mà thôi.

Nhìn chiếc váy Yến Linh mặc khoét sâu để lộ một nửa vòng một đầy khiêu khích, thân dưới hiện rõ hai cặp đùi trắng nõn như muốn chào hàng. Cao Phong không hứng thú bởi trong mắt anh ngoài Ngọc Lan tất thảy mọi cô gái chỉ như nhau mà thôi, anh chỉ nhìn rồi lắc đầu cái điệu bộ bất cần của Yến Linh tiếp tục nhấp ngụm rượu buông lời từ tốn.

– Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, đừng vì những phù phiếm xa hoa mà đánh mất đi chính mình.

– Anh cũng nghĩ em như những người con gái dưới kia sao?

– Tôi không nhận xét về cô hay bất kể người phụ nữ nào vì dù sao đàn ông hay đàn bà cũng chỉ là con người. Mà con người thì đâu ai là hoàn hảo.

– Nhưng em khác…

– Cô nói cô khác, khác gì, khác như thế nào… tất cả chỉ là ngụy biện cho tham vọng của bản thân mà thôi.

– …

– Cô nên cảm ơn mình may mắn hơn rất nhiều người phụ nữ khác… nên hãy biết trân trọng bản thân.

Chỉ vài câu nói nửa say nửa tỉnh thôi mà như con dao cứa vào trái tim non nớt cửa Yến Linh. Cô bưng mặt khóc nức nở, khóc như cả đời này chỉ có Cao Phong mới nói cho cô nghe những lời như vậy mà trước đây cô chưa từng được ai nói cho nghe, bản thân chỉ như cây tầm gửi nghe những lời chân thành xuất phát từ một con người mà nước mắt cô nhạt nhòa làm hoen hết cả khuôn mặt cô đã cất công trang điểm suốt 1 tiếng đồng hồ.

Yến Linh không biết là người như thế nào, hoàn cảnh cô ra sao nhưng với Cao Phong cô đã là một nhân viên của công ty thì làm xếp như anh cũng có đôi chút trách nhiệm với những con người cống hiến cho công ty.

Khuôn mặt Yến Linh nhom nhem y như Ngọc Lan cũng từng khóc như vậy, lòng anh nhớ đến Ngọc Lan lại có chút thương cảm cho cô bé tội nghiệp này đang ngồi cùng mình. Cao Phong đưa tay lau nước mắt cho Yến Linh:

– Đừng khóc nữa, mặt mũi thảm quá rồi kìa. Nín đi kẻo người ta tưởng tôi bắt nạt cô thì mệt.

Yến Linh cảm động cô ngừng khóc nhưng không khỏi rưng rứng nước mắt, lần đầu tiên có một người đàn ông dịu dàng mà quan tâm cô thật tâm đến thế. Hai mắt cô tròn xoe nhìn Cao Phong đang lấy khăn tay lau những giọt nước trên mặt mình, trái tim cô như đã sai nhịp và nhanh dần.

Chuyển nhạc DJ, Gia Minh mới vật và bước lên. Khuôn mặt rợp đi vì mồ hôi toát ra do chìm mình vào nhạc quá say sưa, vừa bước tới thấy Yến Linh đang ngồi cùng Cao Phong nhưng mắt cô nhạt nhòa Gia Minh vội vàng lại ngồi sát bên Yến Linh vẻ quan tâm.

– Yến Linh em cũng tới đây nữa sao?

– Dạ.

– Đến đây lâu chưa sao anh không biết? mà em bị làm sao thế? Mặt sao trông lấm lem hết rồi.

– Dạ… do em…

– Đi… vào tolet chỉn chu lại đi?

– Thôi em không sao đâu ạ.

Cao Phong không nói gì chỉ ngồi lặng im uống rượu, Gia Minh thấy vậy hỏi Cao Phong.

– Có chuyện gì thế Cao Phong, sao Yên Linh lại ở đây? Mà với cái bộ dạng thế kia.

– Hỏi tao làm gì sao không đi hỏi cô ấy.

– Dạ, em tới đây với bạn vô tình thấy hai anh nên em đến thôi. Do em đang có tâm sự nên hơi kích động thôi ạ không liên quan gì đến anh Phong đâu ạ.

Gia Minh kéo tay Yến Linh vào nhà vệ sinh để chỉnh lại cái bộ dạng thảm thương của mình, Cao Phong cũng không ngó nhìn hai người lấy một lần ánh mắt anh vẫn bâng quơ về ánh đèn lập lòe.

Sửa soạn lại mọi thứ Yến Linh lại bước ra với vẻ đẹp kiều diễm và sexy táo bạo sánh cùng Gia Minh bảnh bao ra ngoài khiến bao cô gái phải ghen tỵ.

Cao Phong đã rời khỏi chỗ và ra ngoài từ lâu. Bước vào không thấy Cao Phong đâu khiến Yến Linh hụt hẫng.

– Anh Minh, anh Phong đi đâu mất rồi.

– Để anh gọi.

Gia Minh lôi điện thoại ra gọi thì biết Cao Phong đã ra ngoài lấy xe và đang đợi mọi người dưới sảnh.

– Cao Phong đang ngoài đợi rồi em, mình về thôi.

– Dạ.

ia Minh vòng tay vào eo Yến Linh dẫn cô ra ngoài thấy Cao Phong đã ngồi trên xe đợi sẵn.

Gia Minh nhẹ nhàng mở cửa xe cho Yến Linh vào rồi anh mới vào. Gia Minh chưa kịp đóng cửa Cao Phong đã nổ máy cho xe chạy vút về phía trước, trời đã vào khuya không khí những ngày giáp tết nên ngoài đường đâu đâu cũng ánh đèn sáng rực rỡ chiếu vào trong xe.

Cao Phong mặt lạnh lùng chăm chú lái, mặc cho Gia Minh ngồi cùng Yến Linh phía sau cứ hỏi cô hết chuyện này đến nhà khác, tay thì không ngừng để yên chỉ muốn lần mò khám phá làn da trên tay Yến Linh.

– Nhà cô ở đâu? (Cao Phong hỏi)

– Dạ… nhà em ở…

Cao Phong phóng nhanh quay xe vào con ngõ đường tới nhà Yến Linh. Ngồi từ sau nhìn qua gương chiếu Yến Linh thấy khuôn mặt Cao Phong thật đẹp biết bao, đến vẻ mặt đăm đăm khi lái xe của anh cũng khiến cô ngất ngây, ánh mắt anh thật sâu sắc và bí ẩn trong đầu Yến Linh lại có những ý nghĩ điên cuồng: “mình phải chinh phục được anh”.

Tiếng xe thắng gấp làm Yến Linh cả Gia Minh đập đầu về ghế trên.

– Cao Phong cậu đi kiểu gì thế?

– Đến nhà rồi xuống đi.

Gia Minh nhìn ra ngoài là khu tập thể, hóa ra Yến Linh ở khu tập thể. Anh mở cửa cho Yến Linh ra rồi chào cô nhưng không bỏ những hành động mùi mẩn. Cao Phong vẫn ngồi chẳng ngoái đầu nhìn Yến Linh lần nữa, mặc cho cô cúi chào và đứng nói chuyện với Gia Minh.

Thấy cái vẻ quyến luyến không muốn rời của Gia Minh mà Cao Phong kéo kính nói vọng ra từ trong xe.

– Không lên xe tao đi đây.

Cái giọng như mệnh lệnh của thằng bạn khiến Gia Minh rời mắt khỏi người đẹp rồi vào xe đi thẳng.

Bóng con Lexus màu trắng khuất dần sau dãy nhà Yến Linh mới lững thững bước lên nhà.

Căn hộ rộng 100 mét vuông mà Lý Bách mua cho cô, chẳng có yêu thương chỉ có lạnh lẽo của cuộc đời.

Bật đèn điện lên Yến Linh giật mình khi thấy Lý Bách đã ngồi chờ ở ghế không biết từ lúc nào.

– Cô đi đâu về đó?

Yến Linh lơ đi đi thẳng vào nhà vệ sinh không trả lời câu hỏi của Lý Bách, khiến Lý Bách tức giận đứng dậy bước theo nhưng đến cửa vệ sinh đã bị cô đóng cái “rầm” làm cậu tức chín mặt.

Lý Bách đập cửa bắt Yến Linh mở cửa nhưng người đẹp vẫn không nghe lời, Yến Linh bất ngờ mở cửa.

– Tôi đâu có điếc mà anh đập gì mạnh thế.

“Chát…” cái tát trời giáng của thằng đàn ông trời đánh vả mạnh vào mặt Yến Linh khiến cô vênh mặt về một bên đau điếng.

– Con điếm mày dám vượt mặt tao.

Yến Linh ôm mặt giọt nước bắt đầu rơi trên khóe mắt.

– Anh nói tôi là con điếm… anh dám…

Có lẽ do Yến Linh nghèo nhưng Yến Linh đẹp nên mới bước vào đời Yến Linh đã gặp Lý Bách và trở thành người tình bé nhỏ của anh, bao năm nay anh chu cấp và nuôi cô ăn học một lòng muốn cô phục vụ cho công ích của anh. Giờ buông câu nói hận tình đó khiến trái tim người thiếu nữ tổn thương ghê gớm, nước mắt cô rơi, rơi như mưa cuối mùa.

Khoảng lặng trong căn hộ chỉ còn tiếng nấc rên rỉ của một cô gái trẻ, Lý Bách đành nhẹ giọng làm hòa.

– Anh xin lỗi chỉ vì anh nóng giận quá.

– Hức… hức… hức…

– Tại anh ghen quá vì em gần đây cứ trống lại mệnh lệnh của anh, hôm nay lại còn đi bar với chúng.

– Tôi muốn dừng lại.

– Dừng lại…?

Yến Linh gật gật đầu đủ cho Lý Bách hiểu cô đã dao động, vẻ mặt Lý Bách như muốn trút hết bao nhiều hờn ghen tức tối vào người Yến Linh nhưng anh vẫn gặn giọng:

– Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi… anh xin lỗi…

Lý Bách lồng tay vào gáy Yến Linh rồi anh từ từ hôn làm lành với cô, cái hôn nhẹ nhàng dần dần sâu dần, Lý Bách dùng môi mình lần mò khắp trên nửa trên của Yến Linh từ đầu cho tới tai, từ môi sang đến má cho tới tận xuống khắp gáy cổ cô như muốn nuốt trọn cô vào miệng.

Nước mắt Yến Linh rơi ướt hết khuôn mặt nhưng cô không thể cựa cũng như có quyền từ chối bởi bàn tay thô bạo của Lý Bách đã xiết chặt cơ thể cô, từ lâu thân xác cô đã thuộc về Lý Bách, cuộc đời cô đã bị Lý Bách kìm hãm nên cô đâu còn cái quyền giãy giụa thoát ra được nữa.

Ánh mắt điên cuồng, dục vọng nổi lên. Lý Bách trở thành một con thú dũng mãnh, bàn tay hắn lượn như một con thú đang săn mồi mò khắp cơ thể Yến Linh. Yến Linh thấy ngột ngạt như muốn tắc thở nhưng khổ nổi Lý Bách như con thú điên tình khiến cô không đủ lực đẩy ra.

Lý Bách dùng tay bế xốc Yến Linh lên rồi đưa cô vào phòng ngủ, ánh đèn ngủ lập lòe, hai con người bung xõa chỉ còn cái bóng hất vào tường hai cơ thể trần truồng đang làm những chuyện đời thường giữa nam và nữ.

Trước/51Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh