Saved Font

Trước/152Sau

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 48: Trở Về

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đương nhiên không phải là Nhạc Tu Minh cố ý lăn lộn Ứng Uyển Dung, chọn phần này chỉ bởi vì nó không khó khăn lắm, mục đích chỉ là để cho người mới đến làm quen với phương thức quay phim của ôn, chỉ cần diễn viên phát huy đúng biểu tình và đọc đúng lời kịch trong cảnh này là được, hoàn thành xong cảnh này thì những phần khác không có vấn đề gì nữa.

Vì tối qua có được tin tức mới nhất từ Cao Lãng cho nên sáng nay tâm tình của Ứng Uyển Dung rất tốt, khiến cho diễn xuất của cô càng thêm linh hoạt theo từng phân cảnh, thâm chí cô cong có thời gian rảnh để đi an ủi tâm tình khẩn trương của mấy người đã Lục Manh.

Có đôi khi cùng một lời kịch, nhưng chỉ vì quá khẩn trương rồi cảm thấy bản thân sẽ làm không tốt khiến họ trở nên luống cuống, lúc này cái mà các cô ấy thiếu có lẽ chỉ là một chút động lực.

Có thể được Khang đạo diễn coi trọng sao có thể chỉ là dạng người vô danh không có chút sở trường nào được chứ? Vấn đề ở đây chỉ là tuổi của các cô ấy còn quá trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm nên không kịp phát huy khả năng của mình mà thôi.

Thấy tình huống quay phim dần dần trở nên tốt hơn, Nhạc đạo diễn đang hóa thân thành bạo long phun lửa khắp nơi dần bình tĩnh lại, nhìn đồng hồ, trực tiếp để mọi người nghỉ ngơi dùng bữa.

Cơm Ứng Uyển Dung còn chưa ăn được mấy miếng thì nghe thấy bên ngoài có người ở nhà khách tìm cô, nói rằng có người gọi điện thoại tìm cô, mang theo hộp cơm đi về nhà khách, lúc đi trong đầu cô còn đang nghĩ, chẳng lẽ là Cao Lãng không gọi được điện thoại trong phòng cô nên gọi vào số ở đại sảnh nhà khách, ở chỗ này trừ Cao Lãng ra thì chẳng ai liên hệ với cô cả.

Nói cảm ơn với nhân viên nhà khách đứng trong đại sảnh, nhận điện thoại vừa áp lên tai đã nghe thấy giọng của Lý Hương Hoa vang lên.

“Uyển Dung, con đang bận à? Mẹ nhớ thời điểm đón tết con có lưu lại số điện thoại nói nếu muốn tìm con thì gọi nào số này, kết quả mẹ gọi vài lần vẫn không có ai nhận điện thoại, mẹ có quấy rầy con không?”

Ứng Uyển Dung lắc đầu, nói: “Không có gì, mẹ, mẹ gọi điện thoại tìm con có phải là trong nhà xảy ra đã xảy chuyện gì rồi không?”

Nếu không phải là có tình huống gì đột ngột phát sinh thì tuyệt đối sẽ không có khả năng người nhà tìm cô gấp như vậy, cô cũng đã từng nói qua với Lý Hương Hoa rằng ban ngày cô sẽ ở phim trường đóng phim cả ngày, buổi tối cô mới trở về nhà khách. Phòng cô có điện thoại bàn, còn có số điện thoại ở đại sảnh này, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc được với cô.

Lý Hương Hoa ở bên kia điện thoại ấp úng trong chốc lát cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Là thế này…… Trên tay con còn có thừa tiền không? Bởi vì trước đó vài ngày vì chuyện kết hôn của anh trai con nên đã tốn mất không ít tiền, học phí của Thừa Văn cũng phải mượn tiền người khác, vốn dĩ mẹ nghĩ có thể kiếm tiền từ cửa hàng tạp hóa để từ từ trả nợ, không nghĩ tới hôm trước ba con đi làm ruộng lại bị ngã, hiện tại đang nằm ở viện, mẹ đã mượn tiền của một số người xung quanh, bây giờ thật sự không còn biện pháp nào mới liên hệ với con.”

Ứng Uyển Dung nhíu mày, hỏi: “Chuyện này sao mẹ lại không sớm nói cho con biết? Trong nhà có chuyện mẹ nên nói với con, chút nữa con sẽ gửi tiền về cho mẹ xử lý chuyện của ba, nếu không đủ cứ gọi cho con. Chuyện đóng phim ở chỗ đoàn phim bên này con thật sự không thể xin nghỉ được, chỉ có thể vất vả mẹ và vợ chồng anh trai rồi.”

Lý Hương Hoa vội vàng nói: “Không vất vả, ba con bị thương kỳ thật bị cũng không nặng lắm, chỉ là cái chân bị gãy cần phải chụp X quang rồi gắn thạch cao vào thôi, bệnh viện trong thôn không làm được mà phải chuyển lên bệnh viện huyện nên có chút tốn kém, công việc của con quan trọng hơn, không có việc gì đâu, đừng xin nghỉ trở về, chúng ta đều rất tốt.”

Ứng Uyển Dung hỏi thêm vài câu rồi mới an tâm tắt điện thoại, sau đó cô tìm Nhạc Tu Minh xin nghỉ nửa ngày, đến ngân hàng gửi hết tiền trong tài khoản của mình cho Lý Hương Hoa, trái lo phải nghĩ cũng ước chừng năm trăm đồng

【 Nơi này tham khảo 80 tiền lương cùng hiện tại năm mươi lần tỉ lệ 】.

【 Ở đây có tham khảo qua tiền lương dành cho diễn viên bây giờ có tỷ lệ gấp 50 so với tiền lương của diễn viên những năm 80 】*

(* Đây là lời chú giả của tác giả có xuất hiện trong ban convert, mình edit không biết có đúng hay không, nếu là sai mong mọi người bỏ qua cho, mình sẽ để nguyên cả đoạn gốc trong bản convert ở đây nếu ai hiểu được thì giúp mình dịch lại một chút nhé, cảm ơn nhiều)

Nói chuyện điện thoại xong Lý Hương Hoa liền trở lại bệnh viện huyện, Ứng Đại Hùng thấy vợ đi nửa ngày mới trở về, liền trực tiếp hỏi: “Có phải bà đi gọi điện thoại cho Uyển Dung hay không? Tôi đã nói là tôi không có việc gì rồi, sao bà cứ một hai phải gọi điện thoại cho con bé vậy, con bé ở thủ đô làm gì có chút tiền thừa nào, để Cao Lãng biết được hai thì đứa lại cãi nhau!”

Ngày thường Lý Hương Hoa là một người rất kiên cường, nhưng nhìn tình trạng của chồng bây giờ, lại nghĩ không biết sau khi ông kiểm tra xong kết quả thế nào? Có bị ảnh hưởng gì hay không? Nghĩ vậy, bà liền không nhịn được hốc mắt đỏ lên, nói:

“Vậy phải làm sao bây giờ? Cửa hàng tạp hóa cũng đã bán cho người ta, Văn Triết lại bỏ lên thành phố tìm việc làm, tôi không gọi điện thoại cho Uyển Dung thì biết gọi cho ai bây giờ, ông nói đi? Thừa Văn còn phải đi học, nhà lại không biết kiếm tiền bằng cách nào nữa.”

Bọn họ cũng không biết là mình đã đắc tội tới vị thần tiên nào, sau khi Ứng Văn Triết cùng Hạ Tiểu Ngưng kết hôn, còn chưa được sống mấy ngày thoải mái, chuyện xấu cứ một chuyện lại một chuyện liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên là lúc kết hôn Hạ Tiểu Ngưng đòi rất nhiều tiền mừng bằng không sẽ không ra khỏi nhà mẹ đẻ*, bọn họ đem hết tiền trong nhà chuẩn bị tốt mới thuận lợi tổ chức hôn lễ, bằng không thật sự sẽ trở thành chuyện cười cho thân thích, thôn xóm.

(*Tiền mừng ở đây còn có tên gọi khác là lì xì rước dâu, người Trung Quốc có tục lệ là nhà gái sẽ chặn cửa không cho nhà trai vào, nhà trai phải phá cửa, dùng nhiều biện pháp như đưa lì xì, hoặc là chịu một số hình phạt của bạn cô dâu đưa ra hoặc là nếu phá được cửa thì vào thẳng luôn, chú rể mới được vô rước dâu)

Hạ Tiểu Ngưng thật ra rất thông minh, biết việc này chính mình làm sai, đêm đó liền trực tiếp quỳ xuống nói là do ba mẹ mình xúi giục, con sai rồi.

Nhìn con dâu khóc thê thảm đáng thương lại nghĩ bây giờ đã thành người một nhà, trừ bỏ những ngày lễ tết trong năm, thì bình thường cũng chẳng có việc gì qua lại cùng nhà mẹ đẻ của nó cho nên chuyện này cũng chỉ có thể bóp mũi đồng ý cho qua.

Ai ngờ được sau đó lại có càng ngày càng nhiều tên côn đồ đến cửa hàng tạp hóa tống tiền, trong đó còn có cả anh trai ruột Hạ Tiểu Ngưng, anh vợ của Ứng Văn Triết, việc này Lý Hương Hoa vốn không hề biết.

Vẫn là hàng xóm xung quanh không nhìn được nói vài câu lại bị con trai lớn nhà họ Hạ nhục mạ một trận, chuyện này mới truyền đến trước mặt Lý Hương Hoa, sau khi bị bà truy hỏi thì Ứng Văn Triết mới thừa nhận mấy ngày nay vẫn luôn gạt bà việc này, còn lén đem tiền cho anh vợ mượn tiêu, chờ sau này anh vợ có tiền thì đem trả.

Ngày hôm sau Lý Hương Hoa cũng không đi làm ruộng, trực tiếp để Hạ Tiểu Ngưng ở nhà nấu cơm, chính mình ở trong cửa hàng hỗ trợ, Hạ đại ca lại theo thường lệ đến nợ rượu, nợ thuốc lá, không nghĩ tới chạm phải cái đinh nên nhanh nhẹn bỏ đi mất.

Đến giúp cửa hàng được hai, ba ngày Lý Hương Hoa nhìn Hạ đại ca bất lực trở về không đến nữa liền cho là việc này giải quyết xong rồi, ai biết được lại xảy ra chuyện lớn, cửa hàng tạp hóa bỗng dưng bị một đám côn đồ không biết chui từ đâu ra, đến tận nơi đập phá, Ứng Đại Hùng đang trên đường tở về nhà lại bị người ta trùm bao tải đánh một trận.

Tổn thất từ cửa hàng vẫn chưa dừng lại thì lại xảy ra chuyện này, thân hình của Ứng Đại Hùng dù có khỏe mạnh ra sao đi nữa thì cũng không thắng nổi việc tuổi tác đã cao lại bị một đám người vây đánh, trên người có nhiều chỗ bị gãy xương, đầu cũng bị thương, nội tạng trong người vẫn còn phải chờ kết quả sau khi chụp X quang xong mới biết được.

Lý Hương Hoa nhắm mắt, không cần nghĩ cũng có thể biết được chuyện này không thoát khỏi quan hệ cùng anh trai của Hạ Tiểu Ngưng, nhưng tình trạng của Ứng Đại Hùng bây giờ cần có người ở bên cạnh chăm sóc, bà lo lắng cho thân thể của chồng, lại không biết kiếm tiền ở đâu để chữa trị cho ông mà buồn rầu, thân thích cùng bạn bè quen biết lại không giàu có gì, tiền mượn được còn không đủ để dùng.

Lúc này bà mới nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Uyển Dung, bà biết con gái cũng có chỗ khó xử, nhưng tình trạng của Ứng Đại Hùng bây giờ quá cấp bách, càng thêm họa vô đơn chí là con trai không biết cọng dây thần kinh nào không đúng, tuyên bố với cả nhà muốn cùng vợ đến thành phố làm việc, cửa hàng cũng không mở nữa!

Trong nhà xảy ra nhiều chuyện cũng không dám nói cho Ứng Thừa Văn biết, chỉ sợ cậu sẽ bỏ học về nhà. Đọc sách mới là con đường duy nhất để người nghèo đổi vận còn buôn bán mới thật sự là hạ sách, vạn bất đắc dĩ mới phải mạo hiểm đi theo con đường đó, nhưng nói cho con trai út biết cũng có ích gì đâu?

Ứng Đại Hùng thấy vợ khóc thảm, cũng nhận ra bản thân nói sai có chút chột dạ, thô khí nhỏ giọng nói: “Được rồi, được rồi tôi cũng không phải là đang trách bà, đánh thì đánh đi, cũng đừng nhiều lời, Uyển Dung ở thủ đô, trời xa đất lạ, con bé cũng không dễ dàng gì.”

Lý Hương Hoa lau nước mắt, nói: “Ông nghĩ tôi cũng giống ông? Tôi chỉ nói với con bé chuyện vay tiền, chuyện khác tôi không hề nói với nó.”

“Vậy là tốt rồi, hazzz, hiện tại mọi người đều biết Uyển Dung đang đóng phim, cũng không biết có xảy ra vấn đề gì hay không?” Ứng Đại Hùng buồn bực nói.

Ứng Đại Hùng nhắc tới chuyện cặn bã này Lý Hương Hoa liền tức không thở được, con trai cả nhà họ Hạ, hắn không làm gì được liền đứng trước của hàng tạp hóa chửi đổng, nói một hồi liền đem chuyện Ứng Uyển Dung đên thủ đô đóng phim, kết cục còn nói tới câu---

“Nhà các người cho rằng Ứng Uyển Dung đi đóng phim là có đủ tự tin đúng không? Trên TV tôi cũng chẳng thấy được cả cái bóng của cô ta ấy chứ, cũng không biết đến thủ đô là đi bán thân hay là bị bao dưỡng làm tình nhân rồi đấy, chắc là Cao Lãng đang ở quân đội cũng không biết bản thân bị đội nón xanh trên đầu đấy?”

Lời này nói ra có bao nhiêu tổn thương lòng người, thân thích chung quanh biết được đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, lúc mới biết Ứng Uyển Dung tìm được việc làm ở thủ đô thì không biết có bao nhiêu người ghen tỵ đặt điều nói một phụ nữ ở thành phố lớn, chồng cũng không ở bên cạnh có sinh tật xấu gì hay không còn chưa biết…

Hiện tại thì tốt rồi, ai mà không biết diễn viên đại biểu cho cuộc sống thối nát, xa xỉ, Ứng Uyển Dung nói cô đi đóng phim, một chút tiếng gió cũng không truyền ra, con trai nhà họ Hạ nói ra lời đó tuy khó nghe, nhưng cũng không phải là không có đạo lý.

Bây giờ lộ ra một chuyện như vậy, Lý Hương Hoa muốn đến mượn tiền của thân thích để cho Ứng Đại Hùng xem bệnh, thì nhận được thái độ không phải châm chọc, mỉa mai thì là nói nhà bọn họ có tiền còn cần phải đi mượn hay sao, dù có mượn được tiền thì cũng chỉ mượn được mấy trăm đồng, cầm tiền trong sự nghi ngờ của mấy người đó, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xót xa, khổ sở.

Cao gia đối với chuyện Ứng Uyển Dung gạt bọn họ chuyện đóng phim cũng không có ý kiến gì, nhà họ sau khi biết việc này còn giải thích với mọi người rằng chính Cao Lãng cũng đang ở thủ đô học tập, bồi dưỡng, chuyện này không có vấn đề gì cả, nhưng tất cả mọi người đều không tin, bây giờ cũng không có biện pháp để giải quyết ổn thỏa việc này.

Ngày hôm qua Cao gia cũng đến đây một chuyến, mang theo tiền và một ít thuốc bổ đưa cho Lý Hương Hoa, mẹ Cao còn nói: “Tôi biết nhà thông gia ngượng ngùng không dám mượn tiền nhà chúng tôi nên tôi tự mình làm chủ mang tiền đến, đây cũng là số tiền mà a Lãng tiết kiệm được từ mấy năm nay, vốn dĩ phải đưa cho Uyển Dung nhưng con bé nói không muốn nhận, hiện giờ đưa cho nhà thông gia dùng để giả quyết chuyện trước mắt cũng là chuyện hợp lý.”

Lúc đó Lý Hương Hoa từ chỗ mẹ Cao biết được cửa hàng tạp hóa cũng đã đóng cửa, con trai bà chỉ thông báo với bà một câu muốn đến thành phố làm việc, nói xong thật sự rời đi.

Bà vừa không dám tin lại vừa lo lắng là con trai có phải bị lừa rồi hay không, để cửa hàng lại không mở, nói ra ngoài kiếm tiền liền không nói hai lời rời đi……

“Lúc trước tôi không nên nghe lời Văn Triết, việc này Hạ Tiểu Ngưng vợ nó không biết gì mới là chuyện lạ.”

Việc này Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng suy nghĩ một chút liền sáng tỏ, cuộc sống thường ngày của con trai bị đảo lộn một chút manh mối cũng không có, trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cửa hàng đóng nói đóng cửa là đóng cửa, con trai họ thường ngày tuy rằng có một ít tật xấu, nhưng căn bản nó cũng không phải người bất hiếu, thường ngày vẫn kính trên nhường dưới, là người thành thực, làm ra chuyện như vậy còn không phải là bị người ta mê hoặc hay sao?

“Chờ tôi xuất viện, bà đi tìm Văn Triết hỏi nó một chút nó định làm gì. Không phải nó để lại cái gì gì đó gọi là số điện thoại di động sao?” Ứng Đại Hùng nằm trên giường bệnh nói.

“Hazz, tôi biết rồi, ông nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lý Hương Hoa cho là việc kết thúc rồi, ai biết Ứng Văn Triết sau đó còn gặp phải một đống tai họa.

……

Sau khi Ứng Uyển Dung đem tiền gửi qua cho Lý Hương Hoa, mỗi ngày đều gọi điện thoại về nhà hỏi thăm thương thế của một Ứng Đại Hùng một chút, biết ông bây giờ vì chân cẳng không tiện đi lại nên tạm thời ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng, nghe giọng ông rất có tinh thần, cô liền khuyên ba mẹ đừng vội xuất viện, tiền cô vẫn có, đang chuẩn bị gửi về tiếp, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi dưỡng sức để vết thương khỏi hẳn.

Cô trực tiếp đi tìm Nhạc Tu Minh xin nghỉ vài ngày, cũng xin ông ứng trước một chút tiền thù lao đóng phim của cô, biết cô bởi vì người nhà bị thương nên mới xin ứng trước tiền thù lao, Nhạc Tu Minh trực tiếp đồng ý, để cô lấy thù lao của mình trước cả lúc phim được quay xong.

Vạn Dạng Dạng biết cô mỗi ngày đều nhân lúc rảnh rỗi về nhà khách gọi điện thoại hỏi thăm tình hình trong nhà một lát, lúc không cần đóng phim cô ấy sẽ ở bên cạnh an ủi cô nói mọi việc sẽ tốt thôi, mỗi ngày trấn an, cổ vũ tinh thần cô.

Càng gần kết thúc phim, việc quay phim của cả đoàn phim đạt hiệu suất càng cao, Ứng Uyển Dung cũng muốn nhanh chóng hoàn thành cảnh quay của cô ở đoàn phim ‘Nữ đế’, cảnh quay cuối cùng là nhiều người cùng diễn, tất cả mọi người đều tụ tập ở ngoài kim loan bảo điện, một bên là quan lại mặc triều phục khác màu, một bên là các quân sĩ mặc khôi giáp đứng bên cạnh Minh Châu công chúa âm thầm bảo vệ nàng.

Không, hôm nay nàng đã không còn là Minh Châu công chúa nữa, sau mấy năm huyết tẩy triều đình, giải quyết thù trong giặc ngoài, sau đó sinh hạ Thái Tử Chu quốc, nàng thuận lợi từ phía sau Long tọa bước lên phía trước, nàng không còn là Thái hậu buông rèm chấp chính nữa mà nàng là người thay đổi triều đại này.

Trong cung bây giờ chỉ còn lại tâm phúc của nàng đến từ cố quốc, hiện giờ ở Đại Chu này chỉ còn lại những người vui lòng phục tùng nàng, tất cả những kẻ có nhị tâm đã sớm bị nàng gán tội xử lý, sung quân.

Những cường quốc cao cao tại thượng đã từng xâm chiếm Đại Uyên của nàng trước kia, hoặc bị thâu tóm hoặc bị tiêu diệt, tất cả hợp lại đổi thành quốc hiệu là Đại Uyên, chỉ là người thân của nàng đã sớm mất mạng, đứng ở chỗ cao không thắng nổi lạnh lẽo, bây giờ nàng có thể dựa vào ai đây?

Minh Châu mặc một thân Long bào từng bước đi lên đàn tế thần trên cao, nâng lên Ngọc tỷ truyền quốc thứ đại diện cho quyền lực cao nhất thiên hạ, tất cả tư vị trong lòng dần lắng đọng, trước mắt nàng như đang nhìn thấy những ngày nàng vẫn còn ở Đại Uyên, bồi bênh cạnh nàng là nam nhân đã vì nàng mà cam nguyện hủy dung, cũng nguyện ý lưu lại bên nàng cùng nhau trầm luân trong mối hận phục quốc, đáng tiếc hắn đã chết ở chiến trường, lặng yên không tiếng động cứ vậy mà biến mất, thậm chí nàng còn chẳng thể tìm được thi thể của hắn, rốt cuộc nàng cũng thành công nhưng bây giờ nàng còn lại gì?

Bỗng nhiên vạt áo nhẹ nhàng bị lôi kéo, Minh Châu rũ mắt xuống, tiểu hài tử có khuôn mặt giống hệt nàng, trên mặt lộ ra một đôi mắt đen kiên nghị, âm thanh nồng đậm giọng trẻ con vang lên, nói với nàng rằng: “Mẫu hậu, nhi thần ở đây.”

Nửa ngày sau Minh Châu thoải mái nở nụ cười, dắt tay con trai, đứng trên cao nghe triều thần ở phía dưới không ngừng hô lên từng tiếng Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, những chuyện cũ đã sớm theo gió bay đi, nợ nước thù nhà chung quy cũng đã kết thúc, tất cả mọi thứ nàng đạt được sẽ để lại con trai nàng kế thừa.

Là thắng cũng là thua? Nàng đã không thể phân biệt rõ nữa rồi……

“Cắt!”

Rốt cuộc đến lúc này thì Nhạc Tu Minh mới kêu cắt, ông trực tiếp đứng lên từ ghế đạo diễn đưa cho Ứng Uyển Dung một phong bao lì xì rồi nói: “Chúc mừng thời khắc đóng máy, thật luyến tiếc cô nha, nhưng không có biện pháp nào, tôi đã nói rõ với lão Khang là chỉ mượn cô ba tháng, hiện tại cũng nên để cô trở về đoàn phim Hồng Lâu mộng rồi,”

Ứng Uyển Dung tiếp nhận rồi cười, nói: “Nhạc đạo diễn sau này có phim gì cần quay ông có thể tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ đến.” Mặt cô còn chưa tẩy trang, đôi mắt đen sáng ngời, lộng lẫy, bắt mắt, môi đỏ nở nụ cười thoải mái, nhìn cô thật sự không biết có bao nhiêu phong lưu, xinh đẹp.

Nhạc Tu Minh che nửa mắt mình nói: “Ôi ôi ôi, cô đừng nhìn tôi rồi cười như vậy, tôi nghi ngờ sau khi bộ phim này công chiếu, tình địch của Cao Lãng sẽ nhiều đến mức có thể đứng thành một vòng quanh trái đất đó, cô cười với tôi như vậy, không khéo lại bị người ta cho là cô có ý gì với tôi thì làm sao bây giờ?”

Ứng Uyển Dung nghẹn cười nói: “Nhạc đạo diễn, ngài có tự tin là chuyện tốt, bất quá đặt Cao Lãng cùng ông ở trước mặt mà so sánh, người nào được chọn tôi cũng tin tất cả mọi người đều không dị nghị gì với kết quả phải không?”

Ngô Minh cũng đóng góp thêm một chút sự thật hiển nhiên cho Nhạc Tu Minh: “Nhạc đạo diễn, ngài cũng tự tin quá đó, các cô gái nhỏ trong đoàn phim rõ ràng rất thích Uyển Dung, ngày thường cũng chẳng nói chuyện với người khác ngoài cô ấy.

Ứng Uyển Dung cân nhắc một chút, cảm thấy vị này thật khó hiểu, câu nào nói ra cũng đầy vị chua? Nghĩ một lát liền hiểu, lấp tức liếc xéo Ngô Minh một cái, lười để ý đến người nào đó ăn không được nho nói nho chua.

“Chuyện này cũng không có gì, tôi trở lại chỗ Khang đạo diễn, các ‘cô gái nhỏ’ cũng phải đi cùng tôi rồi, đoàn phim khẳng định trở nên cực kỳ yên tĩnh, Nhạc đạo diễn có muốn bị người ta đồn cũng đồn không được.”

Đến đây ảnh đế Ngô Minh, chúng ta cùng cho nhau những tổn thương to lớn, cả ngày dấm khí tận trời, bổn cô nương trực tiếp rút củi dưới đáy nồi để cho ảnh đế ngài đến người cũng không thấy được.

Ngôi Minh bị một câu của cô làm cho đứng hình, lập tức trở nên thành thật, Vạn Dạng Dạng thật lòng luyến tiếc Ứng Uyển Dung, biết sau này vẫn có cơ hội hợp tác với cô nên cũng vơi đi phần nào, lúc tạm biệt cũng hẹn trước với Uyển Dung lần sau cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm thật tốt.

Suất diễn của Ứng Uyển Dung kết thúc cũng đồng nghĩa với việc đóng máy, trừ bỏ khi xử lý hậu kỳ có vài cảnh quay cần bổ sung ra thì hôm nay cô có thể trở về đoàn phim Hồng Lâu mộng rồi, trước đó vài ngày có mấy người quay xong đã trở về đoàn phim trước rồi, diễn viên chính là cô xem như là ngồi xổm ở đoàn phim này từ đầu phim cho tới khi kết thúc.

“Buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm, xong rồi đi khiêu vũ thế nào?” Nhac Tu Minh vừa đưa ra đề nghị, tất cả mọi người lập tức hưởng ứng, đi đi đi! Cần thiết đi! Nhạc đạo diễn nổi tiếng keo kiết, vắt cổ chày ra nước tình nguyện rút tiền, ai ngốc mới không đi.

Thời điểm trở lại nhà khách, lúc thu dọn đồ đạc của mình cô mới phát hiện ra bất tri bất giác cô đã để rất nhiều đồ ở chỗ này, nhưng lần này không có Cao Lãng hỗ trợ, cô cũng chỉ có thể tự mình làm mọi thứ.

Thời gian ba tháng chỉ nhoáng một cái đã trôi qua, mùa xuân cũng đã tới, Cao Lãng còn chưa trở về, lúc trước người đàn ông ấy còn cẩn thận trải báo phòng ẩm vào tủ quần áo cho cô, bây giờ chỉ còn những tờ báo lẻ loi trong ngăn tủ, người đàn ông đã trải nó ra đâu rồi?

Nhấp nhấp môi, Ứng Uyển Dung tự mình thu lại những tờ báo đó chút nữa mang ra ngoài vứt, trước kia chỉ có một rương hành lý bây giờ lại thành hai cái, năng lực thu dọn đồ của Ứng Uyển Dung hoàn toàn không trông cậy vào được khiến hai rương hành lý căng phồng lên, nhìn thấy liền cảm giác được nó nặng nề, đây là còn chưa bỏ quà của một số người trong đoàn phim tặng cô.

Giới giải trí rất lớn muốn gặp lại nhau cũng không biết lúc nào mới gặp được.

Ứng Uyển Dung cầm túi lên nhét bên này một chút, bên kia một chút, nhét vài thứ linh tinh vụn vặt vào cuối cùng lại thành ra hai túi, cô có chút phát sầu mà che cái trán lại, có nên gọi Ngô Minh đến cùng nhau khiêng hành lý giúp cô không nhỉ? Bằng không thì tối nay đừng chèn ép hắn quá, sáng mai mới có thể sai sử tên đó được?

Đoàn phim có khoảng gần một trăm người cùng nhau đi ăn cơm, hôm nay ăn đồ ăn Trung Quốc, còn gọi chút đồ uống và rượu để uống, ăn xong trực tiếp đến phong khiêu vũ chơi đùa, ăn ăn uống uống xong cũng mất hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Nhạc Tu Minh làm bạo quân mấy ngày nay bị chuốc không ít rượu, vì thể hiện công bằng, Ứng Uyển Dung cũng uống hai ly cho có ý tứ, trải qua quá trình thực nghiệm của cô, uống rượu nhiều cô vân say lảo đảo như trước, bất quá chỉ uống hai ly thì cô cũng chỉ say nhẹ vẫn giữ được chút tỉnh táo, không đến mức không nhận ra người khác.

Cô ở bên này liên hoan cùng người của đoàn phim xong, chuẩn bị đến phòng khiêu vũ trải qua cuộc sống về đêm, không chơi đến 12 giờ thì không về, mà ở bên kia Cao Lãng cũng muốn tặng vợ một kinh hỉ nên anh một mình đến nhà khach, gõ cửa phòng cô nửa ngày mới biết được hôm nay Ứng Uyển Dung đi liên hoan cùng đoàn phim chưa trở về.

Chờ anh chạy đến tiệm cơm tìm cô thì Ứng Uyển Dung đã sớm ngồi vào ghế chỗ phòng bao trước đây họ từng liên hoan, cô quen cửa quen nẻo ngồi trên sô pha lúc trước uống nước chanh, những người khác trong đoàn phim hôm nay thoải mái hơn rất nhiều, tất cả đều lên sân nhảy mở ra một cảnh tượng quần mà loạn vũ vô cùng nhiệt tình.

Mấy người Lục Mang lần đầu tiên đến nơi này, vừa ngượng ngùng lại vừa có chút tò mò, ở trên sân nhảy cũng chỉ nhẹ nhàng lắc lư thân thể, Ngô Minh lại vô cùng thoải mái, không chút nào bủn xỉn tỏa ra hormone của mình, hai mắt như đang phóng điện, eo thon hữu nhẹ nhàng lắc lư, khiến người xem mặt đỏ tim đập.

Ứng Uyển Dung nhìn thấy có chút buồn cười, hừ một tiếng, chống cằm ngồi trên ghế xem kịch vui, cảm thấy có thể là mình say rồi, bằng không sao cô lại nhìn thấy Cao Lãng đi đến giữa sân nhảy, cách xa xa đám người kia nhìn về phía cô?

Ứng Uyển Dung cầm ly nước lạnh lẽo áp lên cái má nóng bỏng của mình, mắt nước chớp chớp liên tục, sau khi xác định người cô nhìn thấy không phải là ảo ảnh thì đột nhiên đứng lên.

Bởi vì người trên sân nhảy quá nhiều nên Cao Lãng không xác định được Ứng Uyển Dung đang ở chỗ nào, chỉ có thế tiếp tục nhẫn nại tìm kiếm trong sân nhảy, bỗng lòng anh như có cảm ứng liền ngẩng đầu lên nhìn về một hướng, lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đó đang nhìn về phía anh, môi đỏ nở nụ cười khẽ trông cực kỳ quến rũ.

Cao Lãng ngẩn ra một lúc, những cảm xúc nhớ nhung trong lòng lập tức hóa thành một ngọn lửa nóng bỏng mạnh mẽ đốt cháy tâm can anh, thiêu đỏ đôi mắt anh, nhịp tim đập trở nên gấp gáp, anh đã sớm không còn nghe thấy âm thanh của bản nhạc đang chạy, chỉ có thể nhìn thấy người con gái đang đi về phía anh, người xung quanh như biến mất hoàn toàn trong không gian này, sự sống duy nhất tồn tại ở đây hoàn toàn tập trung vào người con gái trước mắt anh mà thôi.

Ứng Uyển Dung buông ly xuống đi qua chỗ anh, bước chân lảo đảo mang theo vẻ say rượu, khóe môi nhếch lên, đôi mắt sáng ngời, bước từng bước chậm ra đến trước người Cao Lãng trực tiếp ôm lấy eo anh, da thịt tràn đầy cơ bắp dưới bàn tay cô lập tức căng chặt, cô lập tức cười cực kỳ vui sướng.

Trước/152Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch