Saved Font

Trước/70Sau

Anh Rể

Chương 65: Tương Phản Manh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Du Hạo Nam đưa Tả Ninh đến một nhà hàng hải sản xa hoa nổi tiếng, chỗ ngồi anh cũng đã sớm đặt trước nhưng Tả Ninh tới cửa rồi mới biết được nơi mình tới lại là nhà hàng này.

“Kia... Nhà hàng của bọn họ ngoài hải sản ra không có gì khác sao?”

“Em không thích ăn hải sản sao?”

“Tôi… Bị dị ứng.”

Không khí dừng lại hai giây, Tả Ninh cho rằng anh tức giận, cô ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình của anh không giống tức giận mà ngược lại càng giống như… Xấu hổ?

“Vậy em thích ăn cái gì, tự mình chọn một nơi đi."

Tả Ninh cảm thấy thực băn khoăn, rõ ràng là cô để anh chọn, hơn nữa lúc đầu cô cũng không nói mình không ăn được hải sản.

“Từng nghe Thu Dật Bạch nói em không thích ăn cơm Tây, lúc ấy thứ hai người ăn là món cay Tứ Xuyên. Lần trước, tôi cũng đã đưa em đi ăn món cay Tứ Xuyên rồi, hôm nay định đổi khẩu vị nhưng không biết em bị dị ứng.” Vì để giảm bớt không khí căng thẳng, anh đột nhiên nói thêm một câu.

Tả Ninh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, thời điểm ở công ty rõ ràng là bộ dáng thịnh khí lăng nhân, uy nghiêm mười phần, thường xuyên cuồng vọng kiêu ngạo nhưng giờ phút này trêи nét mặt của anh lộ ra chút gì đó không tự nhiên, rồi lại giống như một thiếu niên ngây ngô.

Thấy cô vẫn luôn nhìn mình, Du Hạo Nam ảo não quay đầu đi: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Tả Ninh cười khúc khích ra tiếng: “Anh có nghe nói qua tương phản manh chưa?”

Loading...

Du Hạo Nam nhăn nhăn mày: “Là thứ gì?”

Má ơi, thật sự không biết!

Tả Ninh nỗ lực nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Nếu nói đến tương phản, tôi đột nhiên nghĩ đến một nơi ăn uống, anh có dám đi cùng tôi không?”

“Có gì mà không dám?”

Vì thế 20 phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ lóa mắt dừng ở hẻm nhỏ trong một thôn xóm cũ nào đó.

Du Hạo Nam mặc một bộ âu phục màu xanh ngọc, bên dưới chân mang giày da bóng loáng, anh theo Tả Ninh đi vào tiệm ăn vặt trong ngõ nhỏ.

Tiệm ăn vặt rất nhỏ, chỉ bày được 10 cái bàn. Giờ phút này cơ hồ đã có người ngồi đầy, ông chủ còn đang bận rộn ở trong bếp, còn vợ ông ấy thì đang dọn đồ ăn cho khách.

Khoảnh khắc chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện thì trong tiệm đã xao động một trận, mà đến khi Du Hạo Nam cùng Tả Ninh một trước một sau bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trêи người bọn họ.

Bất luận là xe hay người, đều có vẻ không hợp với nơi này.

Chọn một góc vắng ngồi xuống, Tả Ninh quay đầu kề sát vào Du Hạo Nam và thấp giọng nói: “Cửa hàng có chút nhỏ nhưng tuyệt đối sạch sẽ, anh có thể yên tâm.”

Du Hạo Nam gật gật đầu, cái này anh có thể nhìn ra được, nếu không anh sẽ không dễ dàng mà ngồi xuống như vậy.

Tả Ninh chỉ chỉ thực đơn dán ở trêи tường: “Bên này là đồ ăn họ bán, ăn rất ngon, anh nhìn xem có món nào lọt được vào trong mắt xanh của anh không?”

Du Hạo Nam nhìn lướt qua, cũng không biết nên ăn cái gì: “Tôi ăn giống em là được.”

Tả Ninh cười với vợ của ông chủ và nói: “Hai bát mì thịt, một phần bánh bao áp chảo, một phần bánh bột và hai ly sinh tố ngô.”

“Em thường xuyên tới đây ăn sao?”

“Khi còn nhỏ thường xuyên tới, cửa hàng ở đây rất nổi tiếng, lúc trước hẹn gặp bạn bè thì đều ăn ở đây, chủ quán khi đó, vẫn là ông chủ hiện tại. Nói tới đây, cô lại đột nhiên kề sát vào Du Hạo Nam nói nhỏ: “Nhưng khi đó tính tình của ông ấy không tốt, rất hung dữ.”

Xem cô trừng mặt làm mặt hung thần ác sát, Du Hạo Nam cũng bị chọc cười: “Vậy sao còn dám tới đây ăn?”

“Không có biện pháp a, thật sự ăn rất ngon.”

Vừa nói xong, vợ của ông chủ liền mang dĩa bánh bột ra, Tả Ninh đưa đồ ăn tới trước mặt anh: “Nếm thử đi, tuyệt đối không hề kém hơn so với những nhà hàng xa hoa.”

Du Hạo Nam từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt nhưng vẫn không chút do dự mà ăn một ngụm, chẳng qua hương vị đúng là không làm anh thất vọng.

“Tôi nói không sai chứ? Có phải ăn rất ngon không?” Cô nâng má tỏ vẻ mặt mong chờ nhìn anh, bộ dáng giống như đứa trẻ muốn được người lớn khen ngợi.

“Thực không tồi, nơi em chọn rất tốt.”

Như cô mong muốn, anh không chỉ khen ngợi mà còn xử lý hết sạch tất cả đồ ăn.

Cũng không phải vì làm cô vui vẻ, mà là hương vị thật sự không tồi, đặc biệt là loại người chỉ ăn ở nhà hàng lớn như anh, đột nhiên lại nếm thử thức ăn ở ngõ nhỏ, thật đúng là một trải nghiệm thực đặc biệt.

Chỉ có điều, thời điểm cả 2 đang ăn uống vui vẻ thì lại có người đặt chiếc xe ba bánh đằng sau xe thể thao, ngõ nhỏ vốn dĩ đã rất hẹp, nếu muốn chạy xe ra ngoài thì phải di chuyển chiếc xe ba bánh đi nhưng lại không thấy chủ nhân chiếc xe nên Du Hạo Nam chỉ có thể tự mình động thủ.

Cho nên Tả Ninh thấy một cảnh mà có rất nhiều người cả đời không được thấy.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ, ăn mặc một thân đắt tiền xa xỉ, dùng một loại tư thế kì dị, chậm rãi di chuyển chiếc xe ba bánh ra khỏi ngõ nhỏ. Chờ khi anh lái xe thể thao chạy ra ngoài rồi trở về xong lại vụng về kéo chiếc xe ba bánh đặt về chỗ cũ, hơn nữa trêи xe ba bánh còn có sọt đồ ăn, làm rách một đường dài trêи âu phục của anh, lộ ra áo sơ mi trắng ở bên trong.

“Ha ha ha ha……” Nhìn video trong tay, Tả Ninh quả thực cười chết mất, cô tuyệt đối tin tưởng, đây là khoảng khắc đen tối nhất trong cuộc đời của Du Hạo Nam.

“Có gì mà buồn cười?” Du Hạo Nam hung tợn trừng mắt với cô: “Em không giúp đỡ còn chưa tính, thế mà lại còn dám quay video?”

“Là anh không cho tôi giúp a!” Tả Ninh bày vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Tôi quay video là vì muốn tốt cho anh, nếu như chủ nhân xe ba bánh kia quay lại, hiểu lầm anh trộm đồ của anh ta thì sao? Video của tôi có thể chứng minh, anh không lấy cái gì cả.”

Đại khái cảm thấy lý do không có gì phản bác được, Tả Ninh lại lần nữa cười nghiêng ngã.

Nhìn bộ dáng này của cô, Du Hạo Nam đột nhiên dừng xe, bắt lấy cổ tay cô, kéo toàn bộ thân mình của cô lại rồi làm ra biểu tình tức giận: “Em còn cười?”

Nếu là trước đây, Tả Ninh khẳng định bị anh dọa sợ, nhưng hôm nay khi nhìn thấy một mặt khác của Du Hạo Nam, lại nghĩ đến cảnh trong video, cô không dừng lại mà tiếp tục cười: “Nhưng mà… Thật sự rất buồn cười a, ha ha ha... Ngô…”

Miệng nhỏ đột nhiên bị khóa lại, Tả Ninh hô hấp khó khăn, đôi mắt trừng lớn nhìn anh, lông mi của anh thật dài, đôi con ngươi thì sâu thẳm.

Người đàn ông này đến tột cùng là thực sự tức giận, hay là…

“Mở miệng!"

“A?”

Cô theo bản năng mà phát ra tiếng, nhưng lại bị anh tìm được chỗ trống, ngang ngược duỗi đầu lưỡi tiến vào, dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼ lưỡi cô, sau đó lại không ngừng thăm dò ở trong khoang miệng cô.

Khoang miệng truyền đến cảm giác kϊƈɦ thích làm cho Tả Ninh từ trong hỗn độn tỉnh táo lại, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.

Du Hạo Nam có chút tức giận, cho rằng cô vẫn kháng cự thân mật với anh, nhưng kết quả lại nghe cô nói một câu: “Vừa ăn xong, tôi còn chưa đánh răng….”

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh lập tức cười ra tiếng: “Tôi cũng không đánh răng, không chê em, cũng không cho em ghét bỏ tôi.”

Dừng một chút anh lại nói: “Hơn nữa, bánh bột và sinh tố ngô em ăn, thực ngọt.”

Khi đôi môi ấm áp của anh lại lần nữa phủ lên, Tả Ninh cảm thấy mình bắt đầu mất phương hướng, đôi tay chống đẩy không tự giác mà vòng qua cổ anh, chủ động vươn đầu lưỡi đón ý hùa theo anh.

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận