Saved Font

Trước/30Sau

Chiếm Cho Riêng Mình

Chương 17: Không Phải Phương Diện Kia Không Được Đấy Chứ?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tuy Thẩm Uyên còn trẻ nhưng tính cách điềm đạm, khôn ngoan, tính cách độc đáo, khiến mọi người cảm thấy lời nói của anh đặc biệt thuyết phục, cũng là một nhà lãnh đạo giỏi.

Bảy người bọn họ phân chia theo chức năng của mình, cùng quản lý công ty.

Trước khi thành lập công ty, Thẩm Uyên chỉ học một chút võ thuật.

Khoảng thời gian đó, anh đã theo chân những người mới đến cùng tham gia khóa huấn luyện quân sự khắc nghiệt.

Khi mùa hè kết thúc, anh trở về nhà, trên người đầy vết thương, quyết định rời khỏi nhà họ Bạch, bước trên con đường của riêng mình.

Anh biết Bạch Niệm Tô đang trốn trong góc nhìn trộm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc nói một lời tạm biệt đầy cảm động với cô.

Anh xoay người rời đi, cô lập tức dùng đôi chân ngắn ngủn lao về phía anh, ôm lấy thân thể anh, dụi cái đầu nhỏ vào lưng dưới của anh.

"Thẩm Uyên, anh đi đâu vậy? Anh thực sự không bao giờ quay về nữa sao?" Cô hỏi.

Anh kéo tay cô ra, xoay người lại nhìn cô.

Nhìn thấy mắt và mũi của cô hơi đỏ lên, dáng vẻ giống như sắp khóc, anh ngồi xổm xuống trêu chọc cô: "Sao, em không nỡ để anh đi à?"

Cô gái nhỏ cúi đầu lẩm bẩm nói: "Có một chút."

Thẩm Uyên cười khẽ, đang định nói một câu "trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn", cô đột nhiên bật khóc thành tiếng: "Thẩm Uyên, em không muốn anh đi."

Ý cười của anh vẫn không hề giảm: "Tại sao?"

"Như vậy thì sẽ không có người dẫn em ra ngoài chơi nữa..." Mục đích của đứa trẻ luôn trong sáng.

"Anh chỉ đi Châu Âu học tập mà thôi, vài năm nữa anh sẽ quay về.”

"Lâu như vậy sao? Em sẽ nhớ anh..." Cô sụt sịt nói.

Thẩm Uyên gãi gãi cái mũi nhỏ: "Rõ ràng em đang nghĩ đến gà rán, thịt nướng, pizza... Còn có cả kẹo dẻo cùng trà sữa nữa, đúng không?"

Bạch Niệm Tô: "Em đều muốn… Hu hu hu..."

Thẩm Uyên thấy cô khóc thì cảm thấy vô cùng phiền phức, đành phải giả vờ an ủi cô: "Như vậy đi, nếu có việc gì thì tìm anh, nếu rảnh anh sẽ quay lại gặp em."

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Thẩm Uyên không ngờ Bạch Niệm Tô lại gặp nhiều chuyện như vậy, hầu như ngày nào cũng phải đi tìm anh.

Nếu anh không đáp ứng kịp thời, cô sẽ khóc, khóc đến mức anh không thể chịu đựng được, cũng hận chính bản thân mình lúc ấy nhiều lời.

Trong những năm đó, Thẩm Uyên đang ở Châu Âu, học lấy bằng thạc sĩ và đồng thời nhận huấn luyện quân sự.

Vào một đêm, sau khi kết thúc tập luyện, Thẩm Uyên theo một nhóm đàn ông đi "dạo chơi" ở trung tâm thành phố Amsterdam.

Amsterdam, được mệnh danh là "Thủ đô tình dục", được bao phủ bởi ánh đèn đỏ ấm áp nhưng đầy khiêu gợi vào ban đêm, thậm chí ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sự thèm khát của dục vọng.

Hết cửa sổ kính này đến cửa sổ kính khác, trong mỗi ô cửa sổ trong suốt đều có một người phụ nữ trang điểm tinh tế, ăn mặc gợi cảm.

Họ đung đưa và nhiều màu sắc, thể hiện đủ kiểu.

Mark phát hiện một cô gái gypsy trong bộ đồ lót gợi cảm, anh ta liền mở cửa kính ra, nói chuyện với cô ấy.

Những người đàn ông khác cũng tản ra, mỗi người tự tìm kiếm niềm vui của mình.

Một lúc sau, chỉ còn lại Thẩm Uyên và Hà Thành Liễu.

“Tại sao anh không tìm lấy một người?” Hà Thành Liễu hỏi.

Anh ta là người Hoa, đã gia nhập bộ đội đặc chủng Hải Cẩu được 12 năm, sau khi xuất ngũ, anh ta gia nhập IOAO, hiện là huấn luyện viên của Thẩm Uyên.

Thẩm Uyên xem qua một loạt tin nhắn, cất điện thoại đi: "Không có hứng thú."

"Tại sao không có hứng thú? Không phải là phương diện kia không được đấy chứ?"

"Chỉ đơn giản là không muốn làm tình mà thôi. Còn anh? Tại sao lại không đi tìm một người?" Anh ném lại câu hỏi cho anh ta.

Hà Thành Liễu: "Vợ con tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà."

Thẩm Uyên miễn cưỡng "ừm" một tiếng, sóng vai cùng anh ta, đi dạo dọc theo kênh đào.

Hà Thành Liễu tò mò nhìn anh: "Anh vẫn còn là xử nam à?"

Thẩm Uyên im lặng.

Hà Thành Liễu bật cười: "Tin lớn! Ngày nay, xử nam là một loài hiếm."

Sau khi cười xong, anh ta còn nói thêm: "Tuy nhiên, một số kinh nghiệm vẫn nên để dành cho người phụ nữ mình yêu thì tốt hơn, trước khi gặp vợ mình tôi cũng bị gọi là gà, nhưng làm cùng với các cô ấy, hoàn toàn không thể làm cho tôi thoải mái giống như vợ mình."

Anh ta luôn miệng lảm nhảm bên cạnh, còn Thẩm Uyên thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Hà Thành Liễu vòng tay qua vai anh, giống như anh em tốt: "Tôi thấy anh ngày nào cũng gửi tin nhắn cho người tên 'Bạch Niệm Tô'. Cô ấy là ai? Bạn gái của anh?"

"Không phải..." Thẩm Uyên nói: "Chỉ là một cô gái nhỏ phiền phức."

"Em gái của anh?"

"Không phải."

"Vậy thì rốt cuộc là ai?"

Thẩm Uyên cũng không thể nói rõ, rốt cuộc Bạch Niệm Tô là gì của anh.

Đối với anh mà nói, cô chỉ là một cô gái nhỏ.

Hà Thành Liễu khó hiểu: "Anh nói xem một người đàn ông trưởng thành, trong đầu không nghĩ đến những chuyện phải làm với phụ nữ, thì bình thường sẽ nghĩ tới cái gì?"

"Trả thù."

Trước/30Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bạo Quân Khuê Nữ 5 Tuổi Rưỡi