Saved Font

Trước/11Sau

Chuyện Tình Của Gió

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Linh Ngọc bước đi, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn Cảnh Đằng, cô thấy cậu ta có nét gì đó rất quen thuộc, dường như cô đã gặp cậu ta rồi, không phải gần đây, mà là rất lâu về trước, có lẽ là lúc cô còn nhỏ. Linh Ngọc cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình về những người cô đã tiếp xúc lúc nhỏ, nhưng mọi thứ chỉ là một bức tranh bám đầy bụi, hình ảnh đều mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ. Linh Ngọc thở dài, nghe tiếng thở dài của cô, Cảnh Đằng hỏi:

- Sao cậu lại thở dài? Có chuyện gì à?

- Không sao! À mà cậu là bạn của chị Giai Nghi, vậy thì mình phải gọi cậu là anh rồi!

- Hi hi, không phải đâu! Mình nhỏ hơn Giai Nghi một tuổi, tức là bằng cậu đấy!

- Hai người vẫn xưng hô bạn bè mà? - Linh Ngọc không giấu được vẻ ngạc nhiên.

- Đã là bạn bè thì đâu cần phân biệt tuổi tác! - Cảnh Đằng vừa nói vừa nở một nụ cười thật tươi.

Câu nói của Cảnh Đằng đã làm cho Linh Ngọc phải suy nghĩ nhiều. Chợt cô nhận ra một điều gì đó. Trước giờ cô luôn xem Giai Nghi là một người chị tài giỏi và là một hình mẫu lí tưởng để cô phấn đấu, hay là một người giúp cho cô thoát khỏi sự cô đơn. Đúng vậy, dù cô đã từng nghĩ Giai Nghi là một người bạn có thể chia sẻ mọi cảm xúc của cô, nhưng từ lúc cô gia nhập Hội Tinh Vân đến giờ, cô cứ nghĩ mình và Giai Nghi đã không còn thân thiết với nhau được như trước nữa, kỳ thực, chính cô mới là người đã làm phai nhạt tình bạn của cả hai, cô xa lánh tất cả mọi người chỉ để tìm kiếm được một khoảng thời gian mà cô nghĩ mình đã được bình yên, nhưng điều đó đã khiến cho cô trở nên lạc lõng giữa đám đông, chìm sâu vào trong nỗi cô đơn vô tận.

Dường như đọc được những suy nghĩ trong lòng của Linh Ngọc, Cảnh Đằng chợt hỏi:

- Cậu có chuyện gì sao? Hay là mình đã nói sai điều gì?

- Không có gì? - Bản tính của Linh Ngọc khiến cho cô không thể nói ra. Mặc dù cô biết mình không nên làm như vậy nhưng cô vẫn cứ né tránh.

Cả hai vẫn tiếp tục đi nhưng không ai nói với ai điều gì. Trong lòng Cảnh Đằng đầy thắc mắc, không hiểu vì sao Linh Ngọc lại cư xử như vậy. Bất giác, trong trí nhớ của cậu lại xuất hiện một hình ảnh cũ. Người đó, việc đó, sao mà cậu lại không thể nhớ rõ được. Nhưng cái gì khiến cho cậu đột nhiên nhớ ra chuyện đó. Chợt, cậu nhớ đến câu nói của Linh Ngọc khi hai người mới gặp nhau: "Hình như trước đây mình cũng đã từng quen biết một người cũng tên Cảnh Đằng, liệu...có phải là cậu?". Hình như cậu cũng đã từng gặp Linh Ngọc trước kia.

Hai người cứ mãi nghĩ ngợi như thế, không hề hay biết mình đã đến nơi từ lâu rồi. Cho đến khi tiếng nói của Lưu Kỳ cất lên thì họ mới hay biết.

- Sao lại chậm như thế? Bình thường em nhanh nhảu lắm mà, Cảnh Đằng?

- À, à! Tại em suy nghĩ chút thôi, quên cả đường đi! Hì hì!

- Thật là hết nói nổi! Thôi, vào đi.

Mọi người bước vào phòng, phía bên kia bàn là Hội trưởng Hội Liên Hoa, Lý Chấn Thành. Anh ta cất tiếng nói:

- Chào mừng mọi người, đây là Hội Liên Hoa, xin mọi người cứ thoải mái. Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận một số vấn đề. Nào, mời ngồi!

- Được! - Lưu Kỳ đáp lại - Mọi người ngồi xuống đi!

- Rồi, nếu mọi người đã ổn định cả rồi thì chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp. Trước hết, tôi xin giới thiệu một số thành viên trong Hội Liên Hoa. Tôi là Lý Chấn Thành, Hội trưởng. Người ngồi bên trái tôi là Dương Giai Kỳ, Hội phó. Bên phải là Diệp Lam Thu, quản lí các thành viên trong Hội. Còn đây là Lý Minh, phụ trách tài chính. Nhật Lệ, phụ trách kế hoạch. Trương Nguyệt Thu, sắp xếp công việc. Minh Tuyết, phụ trách việc giao lưu giữa các trường.

- Rất hân hạnh được gặp mọi người, tôi hi vọng hôm nay chúng ta sẽ có một buổi giao lưu thật tốt đẹp.

- Tôi cũng mong thế! Nào, bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận về vấn đề xây dựng tháp Liên Minh ở trường Tinh Vân để chuẩn bị cho Đại hội Tinh Vân Châu Kỳ sắp tới của trường, và các bạn đang muốn mượn sự giúp đỡ của trường Liên Hoa chúng tôi, phải không?

- Đúng vậy, chúng tôi có đủ kinh phí nhưng không có đủ nhân lực để thực hiện kế hoạch đó nên muốn nhờ mọi người hỗ trợ.

- Được thôi, chúng tôi đã bàn bạc kĩ lưỡng trước khi các bạn đến đây. Chúng tôi sẽ đồng ý, và đương nhiên có qua thì cũng phải có lại chứ, đúng không?

- Điều kiện của các cậu là gì?

- Ừm, đơn giản thôi, chỉ cần trong Đại hội sắp tới, các cậu cho chúng tôi được ngồi ở ghế Danh dự như Thượng khách là đủ rồi!

- Cái gì, các cậu đòi hỏi như thế là quá đáng! Ghế Danh dự của trường Tinh Vân không phải ai cũng có thể ngồi được!

- Ồ, nếu vậy thì thôi! Các cậu đã từ chối thì đành chịu vậy! Nhưng tôi nói trước, nếu không có tháp Liên Minh, Đại hội sẽ không thể diễn ra đâu.

Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng, bỗng nhiên Giai Nghi đứng lên:

- Tôi là Thẩm Giai Nghi, Hội phó của Hội Tinh Vân. Thay mặt mọi người, tôi có vài ý kiến muốn phát biểu.

- Được thôi, dù sao mọi người cũng là khách quý của trường Liên Hoa, lẽ nào tôi lại không cho phép!

- Các cậu muốn ngồi vào ghế Danh dự của Trường Tinh Vân thì cũng không có gì là sai bởi vì mọi người đã góp công sức vào việc xây dựng tháp Liên Minh. Nhưng nếu muốn được ngồi vào chiếc ghế đó thì không phải chỉ xây tháp là đủ. Các cậu sẽ phải trải qua một vòng thi nữa. Còn nữa, nếu không có trường Liên Hoa giúp đỡ cũng không sau, chúng tôi có thể huy động nguồn lực từ bên ngoài mà không cần các cậu.

- Cái...cái gì?

Hội Liên Hoa bàn tán xôn xao. Cuối cùng, Lý Chấn Thành nói:

- Thôi được, vòng thi đó là gì?

- Các cậu sẽ đến trường chúng tôi và vận động mọi người bỏ phiếu tín nhiệm. Nếu một trong các cậu có nhiều phiếu hơn chúng tôi thì đương nhiên sẽ được ngồi ghế Danh dự!

- Hừ, thôi được rồi! - Chấn Thành lên tiếng, vẻ mặt có chút bực dọc.

Linh Ngọc nhìn Giai Nghi thán phục, cô không ngờ Giai Nghi lại có thể nghĩ ra được cách hay như thế. Buổi họp cuối cùng cũng đã kết thúc. Mọi người ra về, Lý Chấn Thành nói:

- Ngày mai tôi sẽ đưa các thành viên trong Hội đến để bàn bạc thêm.

- Được thôi! Rất hoan nghênh! - Lưu Kỳ đáp lại.

Mọi người lần lượt lên xe, bây giờ Linh Ngọc ngồi một mình ở phía sau Giai Nghi. Cảnh Đằng đang ngồi với Lưu Kỳ chợt quay xuống ngồi cạnh cô.

- Mình có thể ngồi đây được chứ? - Cảnh Đằng nói, khuôn mặt nở một nụ cười tươi.

- Đương nhiên là được rồi! - Linh Ngọc cũng cười đáp lại.

Cảnh Đằng ngồi xuống, liếc nhìn Linh Ngọc, trong đầu cậu lại thoáng qua suy nghĩ: "Mình đã gặp Linh Ngọc ở đâu?". Cậu không hay biết rằng Linh Ngọc cũng có suy nghĩ giống như cậu, cô đang cố gắng nhớ lại, thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì càng bất lực bấy nhiêu: cô không thể nhớ được gì. Linh Ngọc cảm thấy đau đầu, có lẽ là do tối hôm qua cô đã thức khuya để chuẩn bị cho buổi giao lưu hôm nay. Chợt mắt cô hoa lên, đầu óc quay cuồng. Linh Ngọc bị ngã xuống ghế, Cảnh Đằng thấy vậy liền bảo mọi người:

- Linh Ngọc bị sao nè, Giai Nghi!

Giai Nghi vội chạy xuống, mọi người vây quanh cô. Lưu Kỳ nhanh chóng bảo tài xế quay xe đến bệnh viện. Linh Ngọc không còn nhớ gì nữa, mắt cô nặng trĩu, cô chỉ còn thấy khuôn mặt lo lắng của Giai Nghi và Cảnh Đằng rồi ngất đi.

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc