Saved Font

Trước/11Sau

Chuyện Tình Của Gió

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Linh Ngọc choàng tỉnh, cô thấy đầu nặng trĩu. Linh Ngọc nhìn thấy bên cạnh cô là Giai Nghi, cô ấy đang ngủ, có lẽ là cô ấy đã rất mệt. Linh Ngọc định gọi Giai Nghi thì Cảnh Đằng bước vào:

- Suỵt! Đừng gọi! - Cậu nói khẽ.

Linh Ngọc không gọi Giai Nghi nữa, cô từ từ nằm xuống vì cảm thấy mệt. Cảnh Đằng ngồi xuống, cậu khoác một chiếc áo cho Giai Nghi rồi quay sang Linh Ngọc:

- Cậu cứ nằm đây đi, mình có việc phải đi rồi. Lát nữa anh Hàn Tuyên sẽ tới chăm sóc cho cậu.

- Được rồi! - Linh Ngọc nhìn theo Cảnh Đằng đang từ từ đi ra khỏi phòng, chợt cô vội vàng kêu:

- Khoan, khoan đã!

- Có chuyện gì vậy? - Cảnh Đằng quay lại hỏi.

- À...không! Cậu cứ đi đi! - Cô nói và cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể.

Cảnh Đằng ra khỏi phòng, cậu cảm thấy khó hiểu. Cậu biết Linh Ngọc đã muốn nói một điều gì đó, nhưng tại sao cô không nói ra. Cậu thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn. Liệu cậu đã làm gì khiến cho cô ấy xa lánh cậu. Cảnh Đằng cứ miên man suy nghĩ như vậy mà không hay biết rằng Tử Hà đã ở sau lưng mình từ lúc nãy.

- Em có chuyện gì hay sao?

- Ơ, chị Tử Hà, chị đến từ lúc nào vậy?

- Chị mới vừa đến thôi! Mà sao em không vào?

- Em đã vào rồi. Bây giờ em phải đi.

- Vậy à? Vậy thôi em đi đi!

- Vâng, em đi đây!

Cảnh Đằng quay đi. Tử Hà bước vào phòng, Linh Ngọc trông thấy ngạc nhiên hỏi:

- Là chị à? Vậy còn anh Hàn Tuyên đâu ạ?

- Cậu ấy bận rồi nên nhờ chị đến chăm sóc cho em. Mà em đã khoẻ chưa?

- Em đã khoẻ rồi, có lẽ ngày mai sẽ xuất viện được.

- Vậy thì tốt rồi. Chỉ tội nghiệp cho Giai Nghi, cô ấy thức suốt đêm để chăm sóc cho em đấy.

- Em biết rồi! - Linh Ngọc nói rồi nhìn Giai Nghi đang ngủ bên cạnh cô.

Tử Hà nán lại thêm một chút nữa để trò chuyện với Linh Ngọc, cô nói rất nhiều, Linh Ngọc chỉ nghe chứ không trả lời vì cô đang suy nghĩ. Trong tâm trí của Linh Ngọc lúc này đang tồn tại một hình ảnh, nó khiến cho cô vô cùng thắc mắc. Chỉ đến khi Tử Hà hỏi cô thì cô mới giật mình trả lời:

- Chị đang nói gì vậy? Em không nghe rõ!

Tử Hà nhìn Linh Ngọc, cô nói:

- Có phải em đang có điều khó nghĩ?

- Không có đâu ạ!

- Em không nên giấu chị, là chuyện của Cảnh Đằng phải không?

Linh Ngọc giật mình, cô không ngờ Tử Hà lại có thể hiểu được cô đang nghĩ gì, như thể cô ấy có thể thấy được những gì đang diễn ra trong đầu cô. Nhưng bản tính của cô không cho phép cô nói ra, dù cô có muốn nói đi chăng nữa:

- Không, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.

Tử Hà nhìn Linh Ngọc như đang quan sát cô, Linh Ngọc bối rối tìm cách né tránh. Lát sau, Tử Hà đứng dậy và ra khỏi phòng.

- Nếu không có chuyện gì thì chị đi đây. Nếu có gì thì hãy gọi chị.

- Vâng ạ!

Linh Ngọc nhìn theo Tử Hà, cô khẽ thở dài, trống ngực còn đập thình thịch như sắp nổ tung. Giữa cái vắng lặng của phòng bệnh, tiếng thở dài của cô làm cho Giai Nghi giật mình tỉnh giấc.

- Có chuyện gì vậy? - Giai Nghi hỏi.

- Không có gì đâu ạ! Chị Tử Hà vừa mới ghé qua đây. Chị ấy vừa đi khỏi.

- Vậy sao? - Giai Nghi ôm đầu - Đau đầu quá!

- Chị có sao không? - Linh Ngọc lo lắng hỏi.

- Không sao, một lát là khỏi thôi! - Giai Nghi cười đáp lại - Mà Cảnh Đằng đâu rồi?

- Cậu ấy vào lúc nãy rồi đi rồi.

- Vậy à? Em cứ ở đây, để chị đi tìm cậu ta đã.

- Em biết rồi!

Giai Nghi vội vã đi ra ngoài, Linh Ngọc nhìn theo cô bằng một đôi mắt cô độc. Trống vắng quá! Cứ ngỡ như mọi người đều đã bỏ mặc mình vậy. Trong không khí tĩnh lặng của căn phòng này, Linh Ngọc cảm thấy sợ, cô sợ tất cả mọi người. Cô sợ mọi người sẽ làm những cử chỉ thân thiết trước mắt cô mà họ lại không quan tâm đến cô. Cô sợ họ xem cô như không tồn tại trên cõi đời này.

Cánh cửa phòng hé mở, một người rất quen thuộc bước vào. Với đôi mắt ấm áp và mái tóc đen tuyền, không khó để Linh Ngọc có thể nhận ra người đó. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

- Em đã khoẻ hơn chưa?

- Em đã khoẻ hơn rồi! - Linh Ngọc thoáng nhìn Hàn Tuyên.

Hàn Tuyên đặt xuống bàn một cái túi:

- Anh có mua ít trái cây để cho em ăn!

- Vâng, cảm ơn anh! - Trong lòng Linh Ngọc cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng đã có người quan tâm đến cô.

Hàn Tuyên ngồi cẩn thận gọt những quả táo cho vào dĩa, Linh Ngọc nhìn anh, chăm chú quan sát từng cử động của anh.

- Kìa, sao em không ăn đi?

- Ơ, vâng ạ! - Linh Ngọc giật mình, thì ra Hàn Tuyên đã gọt táo xong từ bao giờ rồi.

Ngoài cửa thấp thoáng bóng hai người, rồi cánh cửa phòng xịch mở, Giai Nghi và Cảnh Đằng bước vào.

- Cuối cùng cũng đã tìm được cậu ta rồi! - Giai Nghi vừa thở dốc vừa nói, có vẻ cô rất mệt.

- Mình chỉ đi một chút thôi mà, cậu cần phải tìm làm chi!

- Nhưng để Linh Ngọc ở đây một mình không hay đâu!

- Không phải đã có anh Hàn Tuyên ở đây rồi hay sao!

- Ơ, vậy sao? - Giai Nghi quay qua và nhìn thấy Hàn Tuyên - Ơ, mình tưởng là cậu nói chiều nay mới đến mà? Sao bây giờ đã ở đây rồi?

- Đáng lẽ là vậy! Nhưng bây giờ mình không có bận việc nữa nên ghé qua luôn. Mà mình có bảo Cảnh Đằng nhắn cho cậu rồi mà!

- Cái gì, sao cậu không nói? - Giai Nghi quay sang Cảnh Đằng.

- Ối chà, mình quên khuấy đi mất!

- Cậu thật là..!

- Thôi không sao, dù sao thì mọi người cũng đều đã đến hết cả rồi. Làm ồn ào như thế không khéo Linh Ngọc sẽ bị mệt thêm đấy!

- Em không sao đâu, mọi người cứ nói chuyện với nhau đi!

Linh Ngọc nói xong, chợt cô thấy ngoài cửa lấp ló một bóng người.

- Hình như ở ngoài cửa có ai đó! - Linh Ngọc chỉ tay ra ngoài cửa.

Cảnh Đằng ra mở cửa, người đứng bên ngoài chính là Đường Lưu Tinh, tay cậu ta cầm một túi đồ khá to.

- Cậu cũng đến đây thăm Linh Ngọc à?

- Không, tại anh Lưu Kỳ nhờ đưa mấy hộp sữa cho Linh Ngọc thôi. Đây, cầm lấy!

Lưu Tinh ném túi đồ cho Cảnh Đằng, sau đó quay ra đi thẳng, vẫn cái điệu ngông nghênh như mọi khi.

- Hừ, đồ nhà giàu ỷ thế! - Cảnh Đằng bực bội nói mấy câu. Cậu quay vào, đặt túi đồ lên bàn.

- Thôi, tại tính nết cậu ấy như thế, em bực bội làm chi. - Hàn Tuyên nói mấy câu với Cảnh Đằng - lúc này đang rất bực tức.

- Thôi kệ cậu ta! - Cảnh Đằng ngồi xuống ghế.

Linh Ngọc từ nãy đến giờ vẫn quan sát Cảnh Đằng. Cô cố gắng nhớ lại, những cử chỉ của người đó, thật sự rất giống với người bạn thân thuở nhỏ của cô. Đã rất lâu rồi cô vẫn chưa gặp lại cậu ta. Nếu có gặp nhau có lẽ cô cũng không thể nhớ được, đã có biết bao thay đổi, có thể bây giờ cậu ấy cũng không còn ở đây nữa, có thể cô chỉ thấy những cử chỉ giống với cậu ấy ở Cảnh Đằng. Có lẽ là như vậy! Linh Ngọc suy nghĩ như thế, nên cô tự cho rằng mình không nên tiếp tục tưởng tượng nữa. Chuyện gì xảy đến thì sẽ xảy đến thôi.

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận