Saved Font

Trước/60Sau

Có Ba Là Tiên Đế

Chương 2: Đừng Đánh Ba Ba

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 2: ĐỪNG ĐÁNH BA BA

Gương mặt cô bé trước mắt anh rất giống với Hàn Nghê Lăng , còn có chút khí phách của Sài Diên nữa.

Sài Diên nhìn cô bé trước mắt mà cảm giác huyết mạch tương thông làm trái tim anh chợt đập nhanh hơn! Giống như lời dì Từ vừa nói, cô bé… chính là con gái của Sài Diên ! Sài Diên chính là ba của cô bé!

"Năm năm trước... Lẽ nào..."

Trong lòng Sài Diên chấn động.

Cô bé đã được bốn, năm tuổi, rõ ràng là huyết mạch được Sài Diên lưu lại trên trái đất năm năm trước, trước khi anh rơi vào Tiên giới.

Sài Diên nhớ mang máng trước khi mình rời khỏi trái đất, kỳ kinh nguyệt của Hàn Nghê Lăng đã chậm lại hai ngày mà hai người vốn không quá để ý. Nhưng bây giờ xem ra, lúc đó Hàn Nghê Lăng đã có thai rồi...

Năm trăm năm ở Tiên giới, Sài Diên không lúc nào không nhớ tới Hàn Nghê Lăng .

Anh trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm mới tu luyện thành Tiên Đế, lại bất chấp mất đi tất cả, thậm chí có nguy cơ thịt nát xương tan cũng muốn quay về trái đất, chính là để gặp lại tình yêu của mình.

Nhưng anh không ngờ được, giờ phút anh trở về trái đất không chờ gặp được Hàn Nghê Lăng , lại gặp cô con gái do Hàn Nghê Lăng sinh ra cho mình trước...

"Nặc Nặc, cháu mau gọi ba ba đi."

"Không phải cháu vẫn luôn hỏi bao giờ ba về sao? Bây giờ ba cháu đã trở về rồi đấy."

Dì Từ bế cô bé, cố gắng dụ cô bé gọi ba ba.

Cô bé chớp chớp mắt nhìn Sài Diên , miệng vẫn mím chặt.

"Con... tên là Nặc Nặc sao?" Sài Diên cố gắng bình tĩnh lại, mỉm cười và muốn giơ tay ra xoa đầu cô bé.

Oa!

Mà chính vào giờ phút này, cô bé chợt “oa” một tiếng rồi khóc rống lên, nhào vào trong lòng dì Từ và khóc như xé tim xé phổi.

"Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc đừng khóc nữa, bà ôm cháu..." Dì Từ vội vàng vỗ vào lưng của cô bé an ủi.

"Trước đây đứa nhỏ này thường xem ảnh chụp của hai người, sao bây giờ lại sợ người lạ thế chứ..." Dì Từ khẽ than.

Sài Diên cười gượng.

Bản thân mình là một người "ba" lại vắng mặt gần năm năm.

Trong thời gian ngắn, cô bé làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận mình được?

Sài Diên ở Tiên giới chịu cô đơn suốt năm trăm năm, tương tư suốt năm trăm năm.

Nhưng anh làm sao có thể so sánh được với nỗi nhớ của con gái đối với mình trong năm năm chứ?

Chân tay anh luống cuống, lòng đau như cắt.

Cuối cùng cô bé cũng không nói ra hai từ "ba ba". Dì Từ bế cô bé đến phòng ngủ, dỗ cho cô bé ngủ.

Sài Diên ngồi ở sofa trong phòng khách, trong lòng rối bời.

Cũng không biết qua bao lâu, anh chỉ nghe két một tiếng, có người từ bên ngoài mở cửa ra.

"Dì Từ, cháu đã về rồi. Nặc Nặc chưa ngủ sao?"

Một cô gái trẻ với dáng người cao gầy, mái tóc dài xõa vai, mặc quần áo thời trang bước vào cửa, thò đầu nhìn về phía phòng khách.

"Hả?"

Sài Diên ngẩng đầu, anh và cô gái này nhìn nhau.

"Dĩ Vân ?" Anh thoáng sửng sốt.

Cô gái này không phải Hàn Nghê Lăng – tình yêu của Sài Diên , cô ấy nhìn bề ngoài có hơi giống Hàn Nghê Lăng nhưng trẻ hơn mấy tuổi, chỉ mới ngoài hai mươi. Cô ấy là Hàn Dĩ Vân – em gái của Hàn Nghê Lăng .

Trước đây khi Sài Diên và Hàn Nghê Lăng quen biết nhau, Hàn Dĩ Vân mới vừa lên cấp ba, còn là cô học sinh ngây ngô. Cô ấy đã gặp Sài Diên vài lần, thường đi theo sau anh ngọt ngào gọi "anh rể".

Bây giờ Hàn Dĩ Vân so với trước đây đã bớt đi vài phần ngây ngô, ngược lại có phong thái của người đẹp thành phố.

"Sài Diên ?"

Sài Diên nhận ra Hàn Dĩ Vân , đồng thời cô ấy cũng nhận ra anh.

Trải qua năm trăm năm ở Tiên giới nhưng dáng vẻ bề ngoài của Sài Diên gần như không thay đổi.

Thấy Sài Diên , Hàn Dĩ Vân lập tức kinh ngạc, nhưng trong phút chốc trong đôi mắt đẹp của cô ấy gần như phun ra lửa!

"Sài Diên , anh còn dám quay về!"

Hàn Dĩ Vân nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ngút trời.

Ầm!

Cô ấy ném thẳng túi xách nhỏ trong tay về phía Sài Diên .

Ầm! Ầm! Ầm!

Ngay sau đó, Hàn Dĩ Vân chộp lấy tất cả những gì cô ấy có thể chạm tới, ném mạnh về phía Sài Diên !

"Sài Diên , tên phụ tình nhà anh! Đồ Trần Thế Mỹ! Đồ vong ân phụ nghĩa!"

"Mệt cho chị tôi sinh con cho anh!"

"Anh trả chị lại cho tôi! Anh đi tìm chị tôi về cho tôi..."

Sau khi ném hết đồ, Hàn Dĩ Vân cắn răng trực tiếp nhào tới, giống như con mèo hoang hết cào lại cắn lên người Sài Diên .

"Á..."

Sài Diên sững sờ.

Anh thật ra không ngờ Hàn Dĩ Vân nhìn thấy mình lại kích động như vậy.

Cho dù Lưu Ly Thánh Thể của anh gần như vỡ nát, nhưng chỉ cần còn lại một phần trăm lực lượng, cũng sẽ không bị Hàn Dĩ Vân dễ dàng tổn thương. Ngược lại, anh lo lắng hàm răng và móng tay của Hàn Dĩ Vân có thể vỡ hay không.

"Cô hai?"

Nghe được tiếng động trong phòng khách, dì Từ vội vàng ra khỏi phòng ngủ.

"Cô hai, cô đừng đánh nữa, cậu ấy trở về là tốt rồi..." Dì Từ sốt ruột khuyên can.

Hàn Dĩ Vân vẫn không chịu buông tha, hung hăng cào cắn, khóe mắt cô ấy lại đầy nước mắt.

"Dì út..."

Mà đúng lúc này, một giọng nói rụt rè truyền đến.

"Dì út, dì út, dì đừng đánh ba ba nữa được không..."

"Dì út đánh ba ba, ba ba sẽ rời đi..."

Giọng nói trẻ con non nớt của cô bé truyền vào trong tai của Hàn Dĩ Vân .

Cơ thể Hàn Dĩ Vân cứng đờ, quay sang nhìn cô bé đang ôm thú bông cà rốt, sợ sệt nhìn mình.

"Nặc Nặc ngoan, dì út không đánh ba nữa, Nặc Nặc ngoan..."

Hàn Dĩ Vân vội lau nước mắt, lúc này mới xuống khỏi người Sài Diên và bế cô bé lên. Cô ấy dữ tợn trừng mắt với Sài Diên nhưng không nói một lời nào, bế cô bé vào phòng ngủ.

"Ôi!"

Dì Từ nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì than khẽ một tiếng.

"Cô chủ đã rời đi được hai năm, nhưng lại khổ cho cô hai."

"Cô ấy mới lên năm hai của đại học đã lập công ty riêng, còn phải chăm sóc Nặc Nặc..." Dì Từ nhìn về phía phòng ngủ, trên mặt lộ vẻ đau lòng.

"Cô ấy rời đi hai năm rồi sao?"

Sài Diên sửng sốt.

Bây giờ anh mới vội hỏi thăm: "Dì Từ, Nghê Lăng cô ấy đi đâu?"

"Tôi cũng không biết." Dì Từ lắc đầu: “Tôi nghe cô hai nói, cô cả muốn đi tìm cậu nhưng suốt hai năm qua vẫn không có tin tức. Tình huống cụ thể thế nào thì tôi không biết, cậu chờ lát nữa cô hai ra lại hỏi vậy!"

Sài Diên im lặng, sắc mặt có phần nghiêm trọng.

Hàn Nghê Lăng đi tìm mình à?

Năm năm trước Sài Diên "ra đi không nói một lời nào", trên thực tế là bị sét đánh trúng trong một trận dông bão, xé rách không trung và rơi vào Tiên giới.

Hàn Nghê Lăng đi tìm mình, cô ấy làm sao có thể tìm được?

Trong này có lẽ còn có chuyện gì đó, anh chỉ có thể chờ Hàn Dĩ Vân đi ra để hỏi vậy.

Trong lòng Sài Diên đầy nghi ngờ, chờ đợi trong sự dày vò.

Nửa giờ sau, cửa phòng ngủ hé mở. Hàn Dĩ Vân dỗ cô bé ngủ xong thì mặt lạnh đi ra.

"Sài Diên , anh đến phòng tôi!"

Cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Sài Diên và đi vào một phòng ngủ khác.

Sài Diên vội vàng đuổi theo.

"Dĩ Vân , Nghê Lăng đi đâu vậy?"

Sài Diên vừa vào phòng ngủ đã vội vàng hỏi thăm.

"Sài Diên , anh biến mất năm năm mà còn mặt mũi trở về à? Anh có biết chị tôi đã vì anh mà phải hi sinh lớn tới mức nào không hả?"

Hàn Dĩ Vân nhìn Sài Diên , lửa giận trong lòng cũng muốn phun ra. "Năm năm trước, chị tôi chịu áp lực cũng muốn sinh ra được Nặc Nặc, vì thế không tiếc cắt đứt quan hệ với gia tộc, một mình ở lại Hải Thành. Hai năm trước, Hầu Quân Tu cậu cả nhà họ Hầu ép cưới, nhà họ Hầu và nhà họ Hàn thậm chí uy hiếp, nếu chị tôi không lấy Hầu Quân Tu, bọn họ sẽ bắt Nặc Nặc đi, làm cho chị tôi vĩnh viễn không được gặp lại Nặc Nặc!" "Sau đó chị tôi gặp phải một đạo cô già, người đó nói chị tôi có tiên duyên nên muốn dẫn chị ấy đi. Vì có thể không lấy Hầu Quân Tu, cũng vì Nặc Nặc, chị tôi mới rời đi theo đạo cô già kia. Khi đó, lúc chị tôi bất lực nhất, anh, Sài Diên cậu chủ nhà họ Sài lại đang ở đâu?" Hai mắt Hàn Dĩ Vân nhìn chằm chằm vào Sài Diên , lạnh lùng quát hỏi.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận