Saved Font

Trước/419Sau

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 8: Như Vương Giả Lạnh Lùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quả thực khinh người quá đáng.

Khuôn mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên sắc bén, hai tay siết chặt thành quyền: "Báo cảnh sát, tuyệt đối không thể để bọn họ làm loạn.

Bà Thịnh lắc đầu: "Vô dụng thôi, trong tay chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa em gái con còn ở trong tay họ, báo cảnh sát chỉ chọc giận họ thôi.

“Vậy chúng ta nên làm gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất không cam lòng, công ty là tâm huyết vất vả cả đời của ba mẹ, sao có thể chắp tay nhường người ta như vậy?

Nếu ba tỉnh lại hỏi, cô sẽ trả lời như thế nào?

Nếu như ba thật sự không tỉnh lại, cô cũng không biết trả lời như thế nào?

Nhưng lúc này mọi chuyển xảy ra mới một tuần!

Trần Văn Hưng đúng là vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu không phải ba cố nhớ tới tình thân, cho ông ta ta một công việc, sao ông ta có ngày hôm nay?

"Bằng không chúng ta còn có thể làm như thế nào, em gái con còn ở trên tay bọn họ, con bé nhỏ như vậy làm sao chịu được dày vò?"

Lúc này mẹ Thịnh vô cùng bất lực, cả người đều run rẩy, chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến bà gần như sụp đổ.

Nhìn mẹ tuyệt vọng bất lực, tim Thịnh Hoàn Hoàn đau như dao cắt.

Một lát sau cô vươn tay ôm lấy mẹ Thịnh, giọng khàn khàn nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm em gái về, cũng sẽ bảo vệ tốt công ty của ba, đồ thuộc về Thịnh gia chúng ta, ai cũng đừng hòng lấy đi.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy camera của bệnh viện, truyền video vừa rồi lên điện thoại di động, sau đó phát động bạn tốt hỗ trợ tìm kiếm người trong video.

Sau đó cô lại sắp xếp lại một số người đến bệnh viện, tăng cường phòng vệ của bệnh viện.

Nhưng mà hai ngày trôi qua, vẫn không có tung tích của Thịnh Sam Sam, mắt mẹ Thịnh đều khóc sưng lên, người đã già đi vài tuổi.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành, "Bắc Thành, cùng em tới một nơi.

Thịnh Thế danh môn, nơi sang trọng nổi tiếng ở Hải Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn tới nơi này, là tìm một người tên là Vân Kỳ, người này ở Hải Thành rất có uy vọng, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, trước đây có ít giao tình với Thịnh Xán.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn mời anh ta ra mặt, giúp cô giải quyết những chuyện trước mắt của Thịnh gia.

Thang máy đi lên dừng ở lầu sáu.

Lúc này một thân ảnh nho nhỏ lảo đảo nhào vào, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng nhanh, lập tức đưa tay đón lấy.

Đó là một cậu bé bốn năm tuổi, mặc áo T - shirt trắng cùng quần đùi kẻ caro, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể nho nhỏ vừa trắng vừa mềm, tóc đen nhánh xoăn xoăn, cực kỳ giống chó sữa.

“Con không sao chứ?”

Đối mặt với đứa bé nhỏ này, Thịnh Hoàn Hoàn cười lên một nụ cười dịu dàng.

Cậu bé vốn định đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra, nhưng bởi vì nụ cười dịu dàng này mà dừng động tác, mở to hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp.

Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng cậu bị dọa sợ nên đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, không sao đâu.

Con chó nhỏ không có phản ứng, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.

"Cảm ơn.

"

Trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm trầm thấp, cậu bé nhỏ rời khỏi vòng tay Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen đang nhìn về phía mình.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên hình dung người đàn ông trước mắt này như thế nào, anh ta có khuôn mặt có thể làm cho phụ nữ mê đắm, mày kiếm mắt tinh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mê người, tựa như tác phẩm nghệ thuật mà Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc ra.

Làm cho người ta không thể bỏ qua chính là khí chất bẩm sinh trên người anh ta, lần đầu tiên nhìn thấy làm cho người ta cảm giác cao quý.

Đó là một loại khí tràng trên người vương giả tay cầm đại quyền mới nên có, vừa nhìn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Người đàn ông tựa hồ đối với ánh mắt của cô có chút phản cảm, lông mày kiếm dày đặc khẽ nhíu lại, đem khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ xoay qua, một thân lãnh đạm xa cách.

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện mình thất thố, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Kỳ thật cô cũng chỉ là nhất thời kinh ngạc mà thôi, đây chỉ là một loại bản năng thị giác khi nhìn thấy trai đẹp.

Không biết có phải bởi vì khí thế trên người đàn ông này quá lớn hay không, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác thang máy rộng rãi đột nhiên trở nên rất nhỏ hẹp.

Trong không khí truyền đến một cỗ cảm giác áp bách, khiến cô bất giác nhích lại gần Cố Bắc Thành, kéo dài khoảng cách với người đàn ông.

Cố Bắc Thành dường như rất đề phòng người đàn ông này, cố ý che Thịnh Hoàn Hoàn ở phía sau mình.

Giống như đang sợ hãi, sở hữu của mình bị người đàn ông khác nhớ thương.

Động tác nhỏ của Cố Bắc Thành khiến đáy mắt lạnh như băng của hắn hiện ra vẻ châm biếm, khinh thường.

Thú vị chính là, cậu bé sữa nhỏ đáng yêu đứng ở bên chân người đàn ông kia, luôn vụng trộm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, sau khi bị cô bắt được, mặt cậu đỏ tới mang tai, bộ dáng kia thật sự rất đáng yêu.

Nhưng giờ phút này tâm tình cô nặng nề, thật sự không có tâm tư đi trêu chọc cậu bé.

Thang máy tới tầng 38 lại mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi ra ngoài trước.

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt cậu bé ảm đạm xuống, nhưng sau một khắc, thân thể nho nhỏ của cậu đã bị ôm lên, đi theo ra thang máy.

Mắt cậu bé lập tức sáng lên, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, hai mắt cũng không dám chớp một cái.

Người đàn ông quan sát vẻ mặt của con trai, đáy mắt có vài phần kinh ngạc, hắn chưa từng thấy tiểu tử này đối với "đồ vật" sinh ra hứng thú nồng đậm như vậy.

Xuyên qua đại sảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi về phía lễ tân, bọn họ cần biết vị trí cụ thể của Vân Kỳ.

Mà khi vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, có một ông già và một người phụ nữ đang đứng sẵn đợi ở phía trước tươi cười chào hỏi.

Ở phía sau người phụ nữ là mười mấy bảo tiêu cao lớn, một đội người đứng xếp hàng thẳng tắp.

Người phụ nữ vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều bị hấp dẫn, mà Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra người phụ nữ đó là Dạ Oanh, cô lập tức kéo Cố Bắc Thành lại: "Người phụ nữ của Vân Kỳ đã xuất hiện, lát nữa chúng ta sẽ đi theo cô ấy.

Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ, Thịnh Hoàn Hoàn từng may mắn gặp qua cô một lần, cô xinh đẹp yêu diễm, tựa như hồ ly tinh chuyển thế, thật sự là làm cho người ta gặp qua khó quên.

Nghe đồn người phụ nữ này thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, thay Vân Kỳ quản lý các nơi, mỹ mạo hơn người, lại ít có người dám ở trên địa bàn của cô gây sự.

Mọi người nhắc tới Dạ Oanh, đều sẽ không tự giác cảm thán một tiếng "Không hổ là người phụ nữ của đại ca".

Dạ Oanh đã dừng ở trước mặt người đàn ông đang ôm đứa trẻ, thanh âm cung kinh nói: "Lăng gia, Kỳ ca đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, đang ở trong phòng chờ ngài, mời đi theo tôi.

Người đàn ông nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ngũ quan anh tuấn không có một tia cảm xúc, một thân quý khí không giận mà tự uy, trong nháy mắt đem Dạ Oanh nghiền ép xuống.

Ánh mắt mọi người bất giác từ trên mặt Dạ Oanh xinh đẹp chuyển qua trên người vị "Lăng gia" này.

Người đàn ông đè khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xuống, ôm cậu bé nhìn không chớp mắt đi về phía trước, không để ý tới mình ở đại sảnh gây ra bao nhiêu lời bàn tán.

Dạ Oanh mang theo một đám vệ sĩ theo sát phía sau, thái độ cực kỳ cung kính.

Tên Vân Kỳ ở Hải Thành có uy vọng như vậy, cũng chỉ có thể khiêm tốn tự xưng một tiếng "Kỳ ca", vừa rồi Dạ Oanh cư nhiên gọi hắn là Lăng gia.

.

Trước/419Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc