Bọn nhỏ nhà Nguyễn Sơ Nhụy lớn lên thực mau, mùa ấm vừa qua đi một nửa, Càng Thanh cũng đã cao lên không ít.Càng Thanh chính là con tiểu thanh xà.Tô Lạc Y biết điều này từ hệ thống, thú nhân trưởng thành rất nhanh, nhưng phải đợi đến mười mùa ấm mùa lạnh, biến hóa mới có thể thành thục.Rắn nhỏ đều sung sướng trưởng thành, chỉ là Càng Thanh sẽ thường xuyên đi tìm Tô Lạc Y.Sáng sớm.Tô Lạc Y mở mắt ra, đồng hồ sinh học nói cho nàng, lúc này hẳn là nên rời giường ăn cơm.Nàng vừa muốn xốc chăn ngồi dậy, phát giác trên eo giống như bị quấn bởi cái gì đó.Thanh âm Tô Lạc Y lạnh lùng: “Càng Thanh! Ngươi ra đây cho ta!”Nghe xong tiếng rống của Tô Lạc Y, một cái đầu rắn nhỏ màu xanh lá liền chui ra, xà đồng mang theo sự lấy lòng như ẩn như hiện, còn dùng đầu cọ cọ vào cổ Tô Lạc Y.Tô Lạc Y tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc nhìn về phía Phù Lẫm đang nấu cơm bên kia, “Phù Lẫm mau tới đây đem hùng hài tử* này lấy ra!”*hùng hài tử:Phù lẫm đem cơm đã nấu bưng lên trên bàn, đi qua đem Càng Thanh cầm ở trong tay, nghiêm túc hướng Tô Lạc Y nói: “Đây là xà hài tử, không phải hùng hài tử.”Tô Lạc Y nghĩ nghĩ, cảm thấy hùng hài tử khả năng sẽ đáng yêu hơn một ít.Càng Thanh ủy khuất mếu máo, “Lạc Y Y không thích Càng Thanh sao?”Nghe được lời nói này của tiểu thanh xà, Tô Lạc Y cũng không có kinh ngạc, nàng ngược lại thuận miệng nói: “Ta thích chính mình.”Rửa mặt xong, Tô Lạc Y cầm đũa ăn cơm, làm lơ Càng Thanh bên kia đang sắp khóc.Cuối cùng vẫn là Phù Lẫm nhìn không được, gắp cho Càng Thanh chút thức ăn, Càng Thanh lúc này mới ngừng thút thít, bực mình ăn cơm.Phù Lẫm như cũ muốn đi ra ngoài săn thú, hắn sờ sờ đầu Tô Lạc Y, nói: “Ngươi phải chú ý một chút, nếu cảm thấy bên cạnh không thích hợp, hay gặp phải nguy hiểm thì phải lập tức vào rừng tìm ta.”Tô Lạc Y nói: “Yên tâm, trong bộ lạc không có mấy người có thể đánh thắng ta.”Sức chiến đấu của lão hổ đều tương đối cường đại, nàng lại là lão hổ, chủng loại càng thêm ưu dị, Bạch lão hổ.Tô Lạc Y nghĩ thầm, nàng cũng không hề áp lực khi có thú nhân khác muốn khiêu chiến với mình.Phù Lẫm cười, vỗ vỗ đầu nàng, “Gặp nguy hiểm phải chạy thật nhanh, thế nhưng phía sau rừng rậm có một vũng bùn ăn thịt người*, đi tới đó phải nhớ vòng qua.”*nguyên tác là "ăn thịt người ướt bùn" ta cũng không hiểu lắm nên ta viết đại đấy! Tiểu khả ái nào biết nghĩa nhớ góp ý hộ editor nha!Vũng bùn ăn thịt người?Trong đầu Tô Lạc Y tính toán, ngoài miệng lại khẳng định, “Được, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.”Chờ Phù Lẫm ra ngoài săn thú, Tô Lạc Y liền mang theo Càng Thanh đi tìm Nguyễn Sơ Nhụy.Nguyễn Sơ Nhụy nhìn thấy Càng Thanh, bất đắc dĩ hướng Tô Lạc Y cười nói: “Liền biết hắn đi tìm ngươi, thật là phiền toái ngươi.”Tô Lạc Y nhìn nhóm rắn nhỏ trong phòng, lắc đầu nói: “Không phiền toái, ngươi mới vất vả.”Ban ngày chăm sóc hài tử, buổi tối còn phải bồi hai tên thú nhân...Tô Lạc Y nói: “Đúng rồi, ta muốn vào rừng đi dạo, ngươi muốn đi cùng không?”Nguyễn Sơ Nhụy do dự một chút: “Ta không thể đi được, ta còn phải chăm sóc bọn nhỏ.”Nhớ tới rừng rậm tương đối nguy hiểm, Tô Lạc Y cũng không muốn tình địch gặp nguy, “Được rồi, ngươi phải tự bảo vệ mình thật tốt đấy.”Càng thanh nói: “Ta sẽ bảo hộ mẫu thân thật tốt!”Mặt khác mấy cái con rắn nhỏ cũng đều nói: “Ta cũng có thể bảo hộ mẫu thân!”Tô Lạc Y cười, “Các ngươi không gây thêm phiền toái cho mẫu thân các ngươi là tốt lắm rồi.”Từ nhà Nguyễn Sơ Nhụy rời đi, Tô Lạc Y muốn đi xem vũng bùn ăn thịt người trong truyền thuyết.Nếu nàng đoán không sai, chỗ đó chính là một mảnh đầm lầy.Hành tẩu trong rừng rậm, Tô Lạc Y thật cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.Hệ thống nói: “Kí chủ thật sự làm mất mặt loài hổ.”Tô Lạc Y biện giải: “Ta chỉ sợ làm bẩn quần áo thôi.”……- --------Độc giả bà con hãy đoán xem thế giới sau là gì? Ai có câu trả lời đúng chương sau sẽ tặng bạn đó ❣️