Saved Font

Trước/28Sau

( Đam Mỹ ) Abo3P- Tử Đằng Hương

Chương 10: Dập Đầu Ba Lạy, Bái Thành Sư.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 10: Dập đầu ba lạy, bái thành sư.

Năm đầu tiên, học viết chữ.

Nó khẳng khái nói mình đã biết chữ rồi, nó là muốn luyện võ.

Trường Lịch để lại một ánh nhìn lạnh nhạt, khóe môi cong như hoa đào hé mở:

- Một năm này. Chỉ luyện viết một chữ - Nhẫn.

Nó sửng sốt vò hai bàn tay vẫn còn đầy vết trầy trụa vào lại với nhau.

Trường Lịch nhấp lên một ngụm trà:

- Được hay không được?

Nó gật đầu, mím miệng quyết tâm :

- Được!

Một năm là ba trăm sáu mươi lăm ngày, căn nhà nhỏ sâu trong rừng trúc đầy tiếng gió đùa.

Nó nhìn ra bên ngoài, kẻ được mệnh danh là sát thủ Trường Gia kia đưa đầu ngón tay đẹp đến trong veo, vẩy từng giọt nước lên luống rau xanh mơn mởn.

Chữ nhẫn của nó gạch cong một nét.

Nó bị xao động.

Ban đầu nó chỉ nghĩ rằng Trường Lịch là nói chơi với nó, thật không ngờ, ba tháng qua mỗi một ngày, một ngày, ngoại trừ những sinh hoạt cơ bản nhất ra, nó thực sự chỉ ngồi một chỗ này, viết một chữ nhẫn này, kín từng trang giấy trắng tinh.

Vụt!

Một viên đá nhỏ bên ngoài vách rào xuyên qua khe cửa, chuẩn xác bắn lên giữa trán nó một cái đau điếng.

A?!

Tiếng nói bên ngoài theo vết hằn trên trán nó vọng tới:

- Tập trung.

Nó xoa xoa trán hai cái.

Dù cho rõ ràng kẻ ngoài kia nhìn thế nào cũng chỉ mười tám mười chín tuổi… nom bộ dáng lại cực kỳ giống một Omega, thú thật, còn giống hơn Omega hơn cả nó nhiều.

Làm sao có thể là sát thủ Trường Gia?

-------

Chiều hôm ấy.

Trường Lịch nhìn qua một lần đống giấy kín chữ kia, xem vẻ thì hời hợt, nhưng lại chuẩn xác nhận ra được điểm sai lầm:

- Có hai chữ không đúng. Một là nhiễu động từ chính ngươi mà ra, chữ còn lại - là ngươi cố ý.

Nó run bật trong lòng, đứng chết lặng một chỗ.

Trường Lịch rửa tay, bước ra ngoài :

- Phạt ngươi nhịn cơm tối, chép lại năm ngàn lần mới được đi ngủ. Thiếu một chữ - liền cút khỏi đây.

Nó nhịn đói đã quen, không sợ.

Thế nhưng vì sao vi sư có thể biết được rõ ràng đến thế?

Nó muốn hỏi lại không dám hỏi, chỉ đành bước qua phía bàn, cố gắng tĩnh tâm cầm lấy cây bút l.

Trường Lịch nhìn đôi vai nó lên xuống theo nhịp thở, mãi một lúc chiếc bút trong tay vẫn chưa viết được chữ nào, cất giọng:

- Việc ngươi muốn biết, sau này nhất định sẽ có ngày ta cho ngươi biết.

Nó nghe thấy như vậy, bờ vai nhô lên thật cao rồi thả xuống.

Từng chữ nhẫn bắt đầu viết ra, bình tĩnh hơn.

Bốn mùa xuân hạ thu đông, trôi qua như thế.

Trước mặt nó lá trúc thay màu rồi đổ xuống lại tươi xanh.

Nó mười bốn.

Gương mặt của Trường Lịch vẫn mười tám tuổi, chỉ có thêm một lọn tóc đổi sang màu trắng bạc.

-------

Đón lấy những trang giấy cuối cùng của một năm đằng đẵng, Trường Lịch gật đầu nhìn nó:

- Trong vạn sự thành của trời đất, cội nguồn không thể thiếu đi chính là chữ nhẫn.

- Một kẻ không học được chữ này, chỉ có thể bại.

- Ngươi phải nhớ, nhẫn được, chính là đã thành được một nửa.

Nó dập đầu ghi nhớ.

Muốn thành, phải nhẫn.

=======

Năm thứ hai.

Rèn sức.

Năm thứ ba.

Học thứ ám khí đầu tiên.

Năm thứ tư.

Làm nhiệm vụ đầu tiên, nhận được một vết thương rạch ngang qua đuôi mày.

Năm thứ năm.

Đã có thể tự mình nhắm mắt phi tiêu. Giết chết đối phương không hề để lại một phần dấu tích.

----------

Năm thứ sáu,

Dương Cát mười chín tuổi, cao lớn hơn cả một Beta trưởng thành, từng đường cơ bắp cuộn rõ, làn bụng phẳng ép thành khuôn múi, sóng eo thon bọc sát trong đường vải may, phủ trên làn da một màu lúa mạch chín mùi.

Không ai có thể tin được rằng, kẻ đang đứng trước phòng mật kia, lại là một Omega.

Trường Lịch nhìn Dương Cát một mực cương quyết cúi thấp đầu, lòng bàn tay hơi dao động.

Hít một hơi sâu, giọng nói đạm bạc:

- Dương Cát.

- Ngươi suy nghĩ cho kỹ.

- Căn phòng này chính là nơi luyện cấp bậc cao nhất của Sát Thủ Trường Gia, muốn xuống núi được bắt buộc phải thông qua.

- Thế nhưng vào được lại chẳng mấy ai ra được,

- Ngươi chắc chắn?

Dương Cát ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn ngày nào giờ đã thêm vào bao nhiêu phần sắc bén nhìn về phía Trường Lịch, bất giác quỳ sụp xuống.

- Vi sư. Cảm ơn người đã chiếu cố con suốt sáu năm. Nhưng một ngày thù giết cha chưa trả, Dương Cát sống đều vô nghĩa.

Lời còn muốn nói thêm nữa,

Rằng, vi sư. Con sợ bước qua cánh cửa kia rồi nếu có chết, lại không kịp một lời chia tay người giống như cha con ngày xưa ấy.

Vậy, từ đây ba vái đầu này coi như lời từ biệt.

-----

Phòng mật.

Tường đá sau lưng vừa đóng kín, một loạt mũi tên như đạn bay lao ra tứ phía,

Xoẹt xoẹt!

Dương Cát xua mũi đoản đao vung lên chặt đứt, bước chân nhích lên từng chút, mũi chân hạ xuống đều cẩn thận từng li từng tí.

Vèo! Vèo!

Ngân châm bay qua, hằng trăm mũi kim nhỏ mang theo tơ vàng từ vách tường phía trước phóng đến.

Ngân tơ?!

Dương Cát lập tức nhảy bật lên, treo người trên xà, lơ lửng.

Ngân tơ này kết bằng tơ của loại nhện độc nơi rừng thiêng, sắc bén hơn dao, chạm vào liền cắt xuống từng mảng da thịt.

Dương Cát nghiến răng bám trụ trên xà, xà được bôi trơn bằng một thứ mỡ bóng loáng, chỉ có thể dùng móng tay và lực chân cố sức găm lên thanh cột.

Nếu sơ xảy, thân rơi xuống liền bị ngân tơ chém ra thành trăm mảnh.

Phì!

Cuối cột xà, một con rắn độc bành mang nhao bổ, răng nanh chất độc tanh tưởi còn nhỏ từng giọt xuống sàn, chạm với ngân tơ nghe từng tiếng xèo xèo rùng rợn. Liếc xuống dưới, ba bốn bộ xương người dã trắng.

Dương Cát móng tay đều cấu chặt trên xà, nghiêng miệng cắn lấy một phi tiêu gài bên góc áo, nhằm trúng tim rắn, hất cổ, lia tiêu.

Mũi tiêu nhằm trúng tim, con rắn chao đảo rơi xuống làn tơ vàng, phân thành mấy đoạn.

Dương Cát đứng giữa sống và chết, cả người như vậy lại lặng thinh, bình thản đến rùng rợn.

Làm gì còn cậu bé mười ba tuổi sợ hãi chạy khỏi tay ba tên du tặc ngày ấy?

Trước mắt, chỉ có hận thù.

Bên tai, chỉ có hai từ “ Khúc Gia”

-----

Mười ba cọc mục nhân người gỗ chắn ngang , không có thiết lập, không có quy luật, trên thân chính là những tay gỗ khớp cùng với nhau tạo thành một vòng bánh răng nghiền nát, trên mỗi mục nhân đều có một chấm đỏ cực nhỏ, yêu cầu kẻ tới đây vừa phải tránh được từng đợt nghiền đến, vừa phải quan sát thật tỉ mỉ để tìm ra, phóng châm điểm dừng.

Dưới chân rải trắng xương đã bị nghiền ra thành bột mịn.

Dương Cát lách người khỏi một cánh tay gỗ đập tới, cuộn ngón tay lại, phóng châm, đầu mũi chân đạp ấn, mũi giày bung bật, ngay tại một đỉnh đầu mục nhân ghim tới.

Hai mục nhân vừa dừng kẹt.

Mười một mục nhân còn lại liên tiếp lao lên, lực gỗ vung ra nghe từng tiếng gió kêu xé mạnh đến nín thở.

Bập!

Một cạnh sườn bị nghiến trúng.

Dương Cát bỏ mặc cơn đau, trừng mắt cong người bật dậy,

Rầm rầm….bốn mục nhân nhằm chỗ ngã kia xả tới.

Dương Cát thở ra một hơi mảnh.

Thời khắc ban nãy, chỉ cần chậm một phần giây thôi liền bị bánh xe kia nghiền nát.

-------

Qua bao nhiêu lâu,

Mười ba mục nhân bất động im lìm. Dương Cát trên môi miệng đã ộc ra đầy máu, một bên chân bị nghiền đã không thể đi vững.

Cúi xuống,

Phập.

Mồ hôi trên trán nhỏ xuống thành từng giọt dài, sóng gân xanh nổi chằng qua vết sẹo nơi mày trái, đau đớn cuộn lên.

Dương Cát dùng châm đâm sâu nơi cổ chân dập gãy, tự mình chịu cơn đau xé thịt chọc gân, dùng châm cố định bàn chân kia, lết đi.

Chỉ còn một cửa ải nữa thôi.

Một cửa ải cuối cùng….

Cậu không thể nào chết, cũng không thể nào từ bỏ.

Xác cha không trọn phơi thây trên núi cao, Hồng Đảo sáu năm qua chưa từng thôi nhung nhớ.

------

Dương Cát lê từng bước hướng về phía trước.

Rầm rầm! cánh cửa trước sau đều đóng kín như bưng, một tia ánh sáng đều không có. Xung quanh tất cả chỉ còn lại một màu đen đặc.

Mắt có như không. Tất cả các giác quan khác, đặc biệt là đôi tai đều phải tập trung cao nhất.

Trên má, một cái đuôi cứng nhỏ quệt qua.

Bọ cạp!

Sột soạt, từ những ngóc ngách, bọ cạp bò ra khắp nơi, ngửi thấy hơi người liền tiến đến lần sâu vào quần áo, trên tay, chân, mặt Dương Cát phút chốc phủ đầy những tiếng rì rì nhỏ.

Bọ cạp này đương nhiên là cực độc.

Dương Cát hơn ai hết hiểu rõ chỉ cần một phát cắn bật, mạng này liền coi như xong. Thế nhưng chúng sẽ không tự dưng cắn người, trừ phi bị trêu chọc đến, hoặc phát hiện có sự nguy hiểm.

Trong bóng tối, Dương Cát mắt khẽ nhắm.

Vi sư trong lúc roi phạt từng nói.

Tất cả những kẻ chết tại nơi này, không phải không đủ bản lĩnh.

Mà chính là không đủ nhẫn.

Dương Cát không hề động, cả cơ thể giữ nguyên như thế, buông lỏng.

Ngoài kia là cánh cửa của sự tôn vinh và trưởng thành.

Là một huy hiệu của Sát Thủ Trường Gia chỉ có trong truyền thuyết.

Chẳng trách được, lòng người dao động, chỉ một mực mau chóng muốn chém giết đi lũ bò cạp đang rì rì bò tìm khắp nơi.

Dương Cát bốn ngày không động một bước chân, bốn ngày không thay đổi một nét trên mặt.

Đôi mắt vẫn nhắm, người vẫn tịnh.

Hiểu ra được từng chữ nhẫn khi xưa ta khắc nét, hiểu ra được mỗi một dải lá trúc xác xơ bay đầy trời, mỗi một tầng tuyết tan rồi đọng…

-----

Ngày thứ năm.

Tiếng động vang lên, cửa đá rung chuyển.

Hé ra từng luồng ánh sáng chói gắt.

Đám bọ cạp vốn sống trong ẩm thấp sợ nhất là thứ ánh sáng này, vội vã rời khỏi thân thể đã gần cạn sức kia.

Phía sau cánh cửa.

Trường Lịch giấu đi kích động, khóe môi suốt sáu năm qua hôm nay mới lại mỉm cười:

- Sát thủ Trường Gia – Dương Cát.

========//============

Trước/28Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc