Saved Font

Trước/28Sau

( Đam Mỹ ) Abo3P- Tử Đằng Hương

Chương 9: Trường Gia Thạch Đảo.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 9: Trường Gia Thạch Đảo.

Thạch Đảo.

Núi cao.

Là ngày thứ hai rồi, nó quỳ ở đây.

Trước một chiếc cổng xiêu vẹo cũ kỹ có khắc hai chữ Trường Gia.

Môi nó nứt ra thành mảng lớn khô khốc, đầu gối nó tê liệt đến không nhúc nhích được, trên đầu một đám bụi lớn trắng xóa bết lên tóc.

Nó không đếm nổi bao nhiêu ngày đi bộ, lên xe, vượt suối , thậm chí là bò bằng hai tay để đến được đây.

Tính cách cố chấp này, so với mười mấy năm về trước của cha nó giống y như một, chỉ có điều xưa kia cha nó cầu thương yêu, còn nó, nó lại chẳng hề hay biết gì quá khứ ấy, đến đây để cầu thù hận.

Mặt trời đổ xế, nó đói, nó khát,

Một vị Beta nữ đi làm đồng ngang qua, xa xa nhìn thấy, chép miệng thương xót rồi lại ngược trở lại, dúi vào tay nó chiếc bánh ngô:

- Ăn đi rồi mau về nhà.

Nhà?

Nó vốn làm gì còn nơi nào để gọi là nhà nữa…

Hơn nữa, nó không phải vì không có tiền nên mới chịu đói chịu khát. Nó có tiền, lại là một khoản tiền không hề nhỏ nữa.

Nó lắc đầu từ chối chiếc bánh ngô, một mực chăm chú nhìn sâu vào bên trong chiếc cổng cũ rích heo hút.

Người đàn bà lắc đầu, nhìn mặt mũi chân tay nó đều trầy trụa, thương đến nhiều lời:

- Ngươi mới mười mấy tuổi? mười sáu hay mười bảy?

- Để ta nói ngươi nghe, bao nhiêu Alpha từng đến đây quỳ, ngay tại chỗ này của ngươi, quỳ đến chân đều muốn phế còn không cầu được. Ngươi chỉ là một Beta mặt búng ra sữa, cũng đừng nghĩ đến ba cái lời đồn đại không đáng tin ấy nữa!

- Cái gì mà đệ nhất Sát thủ Trường Gia Thạch Đảo?!

- Từ trước tới nay đã từng ai thấy mặt hắn ta thế nào?

- Nghe ta, ăn một chút rồi nghỉ ngơi, ta đưa ngươi trở xuống.

Nó kiên trì lắc đầu.

Đêm lạnh.

Chiếc bánh ngô cùng chút nước để lại trong một chiếc bát sứ ngay trước mặt nó, thử thách sự kiên nhẫn cuối cùng của một đứa trẻ mười ba tuổi.

Nó đói đến cả người đều lả đi, đồng tử hoa lên, chân tay đều không còn một chút sức.

Nhưng, nó nhất định không thể từ bỏ, gió sương thổi thêm lạnh, bám lên một tầng li ti trên chiếc bánh ngô nở vụn,

Nó cảm giác như ruột gan đều đã co rút , nó cố gắng cử động từng ngón tay, cấu vào da thịt để tỉnh lại.

Chỉ có như thế này, chỉ có như thế, mới có thể cầu được người, mới có thể… trở thành sát thủ, mới có thể rửa sạch nỗi oan khuất cho cha của nó.

Nhưng, nó không thể chịu nổi nữa rồi, đầu gối của nó không trụ nổi nữa,

Phịch một cái.

Nó ngã xoài trên đất.

Nhưng không,

Nó không từ bỏ.

Nó không thể quỳ được nữa, vậy thì nó sẽ bò, nó sẽ bò ở đây, khom mình như thế này, co kéo từng khớp ngón tay đã sắp mất đi tri giác để cào lại thành một tư thế thật quỷ dị, thật khó coi, cũng thật đau đớn.

Nhưng, Omega như nó đi đâu tìm hi vọng?

Cha,

Cha dặn con sống thật bình an ư?

Trong khi xác người phơi thây không trọn vẹn?

Cha nói con phải hứa một đời vui vẻ ư?

Con có thể nào nhịn xuống nỗi đau kia?

Bình minh lại rạng rồi, nó không còn một chút sức nào nữa, sương đêm đậu đầy trên lưng trên người nó, nó không nhúc nhích nổi cả một đầu ngón tay,

Có đôi khi nó nhủ mình, hay là thôi đi, hay là ngủ một giấc thật dài để mau sớm gặp được cha nó?

Hay là, cứ chết như thế này đi?

------

Trường Gia …

Xin người… hãy thu nhận ta…

Từng lời rên rỉ trước khi nó thực sự mất đi những hơi thở cuối cùng, chân gập, tay gập, bò cào trên nền đất bụi bặm ấy…

Đều động đến lòng người.

Một bàn chân động nhẹ xuống như bay như ru, thân hình mảnh như dải lụa chạm xuống lại không làm lay cả một hạt cát.

Đôi mắt nhạt như không đáy, ánh mắt phóng tới con dao ghim bên hông nó, ngón tay thanh mảnh khẽ rút ra, khó tin mở trong lòng hai chữ.

Sát đao.

Ánh mắt hẹp vương lên chút khó tin, thật không ngờ một tên nhóc tầm thường lại có được thứ này….

Vốn dĩ chỉ là không muốn một kẻ kiên trì như vậy lại chết uổng ở đây, không ngờ còn thu được cực phẩm.

Đã như vậy, lễ vật này của ngươi ta nhận, đổi lại chút sinh khí Alpha vớt mạng cho ngươi .

Chiếc mũi cao tinh tế men theo làn sinh khí Alpha thăm dò chút tàn hơi của nó muốn chữa thương.

Khựng lại. Một cái nhíu mày, ngón tay dài thuôn duỗi, lật phía gáy của nó lên xem, ấn về phía nơi tuyến thể.

Omega?!

Kẻ liều chết quỳ ở đây như vậy mà lại là Omega?

Hơn nữa… một, không… có tới hai luồng sinh khí Alpha đã hòa quyện và cấm chế phermone của nó?

Tử đằng hương!

Đôi môi nhỏ động cười,

Lễ vật này, Omega này, thân phận không hề đơn giản này.

Ta nhận.

Thân hình nó theo một cái phẩy tay, cuốn đi mất trong ánh bình minh ló dạng một góc trời.

-------

Trong cơn mê, nó mơ màng nhớ lại, cả người nó dập dềnh trôi theo thác nước kia, tới hạ nguồn chia thành sông suối nhỏ, đổ nó về Thạch Đảo.

Thạch Đảo.

Việc đầu tiên mà nó làm khi lết mình ra khỏi bờ suối ấy, nghe được hai chữ Thạch Đảo, chính là đi tìm tới Trường Gia.

Truyền thuyết kể lại rằng, Thạch Đảo trước đây vô cùng hỗn loạn, Chủ Tước mới kế vị còn trẻ, không cách gì bình ổn được đám Chủ Tộc lăm le chiếm đoạt quyền vị, bèn tới liên kết cũng chính là cầu cứu Trường Gia, cả lãnh thổ đều đói khổ trong những cuộc chiến dài nhuốm máu.

Trường Gia võ luyện, nổi danh bao đời, vì bình an của Thạch Đảo liền đồng ý, lại vì không muốn xuống tay giết hại quá nhiều người, bèn lập ra một dòng sát thủ.

Không ai biết những sát thủ ấy nhìn như thế nào, thực lực ra sao, Chủ Tước đã phải trao đổi với họ những gì.

Thế nhưng chỉ trong vòng bảy ngày bảy đêm.

Tất cả những kẻ cầm đầu các Gia Tộc chống lại chủ tước, gồm theo cả thân cận của chúng, đều bị diệt sạch.

Lãnh thổ thiết lập bình an, dân chúng không còn khổ sở vì chiến tranh, Trường Gia từ đó được tung hô cũng là từ đó được gắn với hai từ sát thủ, càng ngày càng lớn mạnh.

Chủ Tước Thạch Đảo lại vì sợ hãi thế lực Trường Gia, ban cho tiệc rượu, ngầm hạ độc giết chết trên dưới một trăm mạng người, đốt cháy toàn bộ biệt thự cùng kho lương, truy cùng đuổi tận, đến cả một đứa trẻ cũng không tha.

Trường Gia nhuộm trong biển máu, cánh cổng nạm ngọc ngày nào chỉ còn lại một dòng tàn tro.

Mười lăm năm sau, tưởng như Trường Gia đều đã tuyệt, không ngờ một ngày xác Chủ Tước lại bị băm thành vụn nhỏ, rải đầy khắp phố, đầu treo tại cổng lâu đài dốc ngược.

Sát Thủ Trường Gia trở lại, từng kẻ một đã chống lại Trường Gia khi xưa đều dần dần chết thảm, lại nghe nói đến cả những kẻ Chủ Tộc ngày thường hống hách dày vò nô lệ đều bị cắt đứt tay lìa chân cảnh cáo. Tất cả chỉ cùng một thủ đoạn duy nhất: ám khí.

Nói, là như thế.

Ca ngợi là như thế.

Nhưng lại tuyệt nhiên chưa từng nhìn thấy người.

Mặt mũi diện mạo đều là phỏng đoán, kẻ thì nói người đó chắc chắn phải là Alpha hóa thú biết bay, mới khiến cho mọi người chưa từng gặp, kẻ thì lại nói tướng mạo dữ dằn, sẹo chăng đầy mặt.

Rồi kẻ đến cầu bằng triệu triệu bạch kim châu báu cũng không được, kẻ Alpha muốn dập đầu lĩnh ngộ đợi đến cả thân đều rũ mệt lại chán nản rời đi.

Nhiều đến lối đi cũng mòn, cát bụi cũng phai.

Bây giờ đã chẳng còn mấy ai tin vào nữa.

Trừ nó ra.

Bởi vì, cũng chỉ có một mình nó, kẻ đã chẳng còn chút hi vọng nào, mới cố gắng nhìn ra chút hi vọng nơi mảnh tường đổ nát này.

Mí mắt nó nặng trĩu.

Một luồng nước ấm nóng lại đắng nghét tại cổ, nó mơ màng hồi tưởng đến thứ thuốc mà cha nó đã từng đút, giật mình quờ quạng, nắm chặt lấy bàn tay trước mặt.

Cha…

Khụ…

Không lời hồi đáp.

Dương Cát nhíu mày, khó khăn tiếp xúc với thứ ánh sáng chói mắt ngoài kia, nhìn cho rõ.

Không phải là cha nó, mà là một thanh niên cực kỳ đẹp.

Ánh mắt nó bất giác buồn rượi, cụp xuống, yết hầu nghẹn trôi một ngụm thuốc.

Đẹp thì có sao?

Nó không chết, rồi, cũng lại không thể tìm được vị Sát thủ kia.

Kẻ thanh niên đẹp như tranh vẽ như đọc được từng cử chỉ của nó, chớp động mi mắt dài như rặng liễu:

- Ngươi chẳng phải một mực liều mạng đi tìm Sát Thủ Trường Gia sao?. Gặp được rồi, còn không mau lạy ta ba lạy.

Nó há miệng thật khẽ,

Một lúc lâu sau, nước mắt nó chảy thành dòng.

======//======

Trước/28Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoàn Mỹ Chí Tôn