Saved Font

Trước/28Sau

( Đam Mỹ ) Abo3P- Tử Đằng Hương

Abo3P- Tử Đằng Hương – C27: Ngoại Truyện 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
ABO3P- TỬ ĐẰNG HƯƠNG – C27: Ngoại truyện 2

Lĩnh Đảo.

Bằng Gia chuyên nghề thương buôn gốm sứ, truyền đời nhiều năm, hàng gốm nung ra đều tinh xảo đẹp đẽ được các Gia Tộc lớn yêu thích bội phần, tiền bạc như nước, đời này kế tiếp đời trước vô cùng nổi danh.

Đến khi phát hiện Bằng Khiên là Alpha, cha hắn liền một lòng bồi dưỡng, chức vị Chủ Tộc cũng đương nhiên kiêm truyền cho hắn.

Thế nhưng Bằng Khiên làm ít hưởng nhiều, ngông cuồng hung dã, cùng với tên quản gia Bằng Khất tự tiện chặt đứt gánh sinh nhai của bao nhiêu kẻ đã bán thân vì Bằng Tộc.

Ban đầu chỉ là cắt xén tiền công, tiếp nữa là trộm bớt lương thực, ép giờ làm công, khiến cho những kẻ làm trong Bằng Tộc lâm cảnh khốn cùng, con thơ không có cháo ăn, người già không có thuốc uống.

Đến khi cha hắn tận mắt nhìn những kẻ đã theo mình nửa đời người chết đi không đủ tiền mai táng, hối hận không thôi, muốn trừ bỏ vị trí Chủ Tộc khi xưa mù mắt mà trao cho hắn.

Nghe thấy động, hắn tận tay giết sạch trong ngoài Bằng Gia những kẻ đối đầu. Kể cả cha mình.

Tội ác chồng thêm tội ác. Đồ gốm Bằng Gia không còn mấy kẻ mặn mà giao thương, tiền bạc kiệt quệ dần hắn lại vẫn không hề tỉnh ngộ, dùng thân phận đã mục rữa của mình gây tội khắp nơi, hiếp đáp nô lệ cho đến chết.

“ Nghe nói, đến cả Omega bồi giường của cha hắn khi xưa, cũng bị hắn đem ra làm nhục “

“ Người đó vì không chịu nổi nên đã tự tử rồi”

-------

Nơi quán trà, rắc một tiếng vang.

Chiếc cốc nhỏ trên tay Dương Cát vỡ tan tành.

Sát thủ, đi không tiếng, nhảy không tiếng,

Sợ hãi nhất chính là sự lạnh lùng cùng dứt khoát tuyệt đối. Không hề có sự nhân nhượng từ bất cứ một đường ngân tơ phóng hay tiêu phi.

Khi đã bật ra khỏi đầu ngón tay, chính là không thể vãn hồi.

------

Bằng Gia. Đêm tĩnh mịch.

Bằng Khiên cùng Bằng Khất trở bước say mèm lảo đảo dựa nghiêng ngả vào người mấy kẻ hầu, bước vào từ cổng lớn.

Đáy mắt Dương Cát động lên sắc bén, vừa hay một lúc gọn cả hai tên, không cần mệt lòng phí sức.

Khi hai kẻ say vừa được dìu tới bậc hành lang, một luồng gió như vũ bão từ đâu kéo tới.

Ầm Ầm!

Lại nghe tiếng sắc bén lượn một vòng quanh, đèn đuốc đều tắt, treo trên cao chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc.

Đám người làm nhốn nháo nhìn quanh, lại thêm một trận gió cuồng gầm đến, nghe từng tiếng u u bên tai khiến người đều sởn da gà, vội vã chạy khỏi.

Vèo Vèo!

Từ phía cây cao, bóng người ẩn khuất cát bụi dưới chân bay mù mịt, hàng trăm chiếc châm nhọn như đầu kim phóng tới, trong bóng đêm như có như không.

Tất cả đều nhắm đến phía đầu của Bằng Khiên, Bằng Khất.

Vừa ra tay đã là đòn chí tử. Ngân châm gặp đầu người liền xuyên thủng não, đào ra từng vết nhỏ rỉ máu, chết ngay lập tức.

Kẻ giết cha làm sao tha mạng?

Bức chết cả Omega của cha mình, càng không thể tha mạng!

Trong cơn mưa châm phóng tới chỉ còn cách hai kẻ say mèm kia một gang nhỏ, gặp phải khí tức Aplpha cực độ phản lại, dừng sững .

Đuốc cùng đèn gắn khắp bên tường cũng phần phật cháy lại.

Dương Cát sững người. Sát thủ sững người.

Không phải là vì hai kẻ Alpha kia quá mạnh, nên đầu ngón tay này mới run rẩy lướt tiêu.

Mà bởi vì thứ phermone phản lại loạt châm kia- nghẹn đắng một hương tử đằng day dứt.

Người có thể quên, ta cũng có thể quên. Nhưng liên kết là không thể, dấu ấn này càng không thể.

Làm sao hai tên Bằng Gia lại có thể phát động được thứ Phermone này, càng không thể nào dẫn ra hương quýt!

Cần gáy bộc phát nhức nhối, Phermone ép mỗi lúc càng nồng.

Hai kẻ kia rõ ràng chỉ khắc trước còn say mèm mùi rượu, phút này lại dựng thẳng sống lưng.

Soạt hai tiếng.

Hai mặt nạ da bị xé bỏ.

Là họ! Quả thật là bọn họ!

Khúc Dã vang giọng:

- Dương Cát!

- Dương Cát!

- Ta biết là em mà?!

- Mau ra đi!

- Dương Cát!

Âm thanh này, ta không quên.

Ta cũng không hiểu vì sao bọn họ lại ở đây, lại thay thế cho hai tên tàn ác kia… chỉ là, ta không thể…

Ngàn vạn lần không thể… gặp lại.

Dương Cát nén lại mũi tiêu, phi chân bật nhảy.

Rào rào rào!!!!

Làn kim châm rơi tả xuống đất bỗng dưng như có lực hút nảy, bật lên, cắm thẳng nơi chân Khúc Hạ cùng Khúc Dã, xé ra những tơ máu.

Dưới lớp mặt nạ đã đổi khác, che kín hơn nửa, Sát thủ Trường Gia căng đôi tròng mắt. Các người định làm gì…

Khúc Hạ để mặc ngân châm ghim trong chân như thế, cất giọng:

- Năm xưa là chúng ta vô dụng, không bảo vệ được bào thai nhỏ.

- Năm nay dùng ngàn châm này xiên nát thịt da, thay cha tạ tội.

- Nếu như còn chưa đủ. Ta nguyện ý chết tại đây.

Mỗi một chữ vang ra, giày xéo tim này.

Người nào đã quên, kẻ nào còn nhớ.

Đầu ngón tay Dương Cát run lên, nơi vành mắt một vòng đỏ hoe nhòe nhoẹt.

Ta, nào có trách các người,

Ta chỉ là không đành lòng, không nhẫn tâm, cũng … không còn đủ can đảm, đối diện với cái thứ được gọi là ái tình ấy nữa rồi.

Làm sao ta quên? Khi dược sư ấy, truyền từng hồi độc dược ngấm dần sang hai bào thai chuyển màu đen sẫm, rồi… trôi đi mất. Ký ức kinh hoàng ấy như bứt ra từng miếng nhỏ trong lồng ngực ta…

Hạ, Dã…

------

Trong mảnh yên lặng cô tịch của màn đêm, gió đã lặng, lại bật cuồng lên.

Rào rào rào!!!

Mũi châm như tên bắn, vung lên nhằm thẳng lồng ngực hai kẻ Alpha kia mà trút xuống.

Không!!!!!

Vành mắt căng tràn, bóng đen từ trên cao lao xuống, dùng toàn sức rút lại ngàn châm.

Không thể, không thể.

Châm này được ngâm trong suối hơn một trăm năm xuôi theo nước chảy mòn, tự mình bào khỏi lớp vỏ ngoài xù xì mà thành.

Nếu thực sự xuyên qua lồng ngực kia, chính là chết!

Dương Cát không biết nữa, không biết nữa,

Nhìn thấy hai ngươi đối diện cửa tử, ta làm sao có thể?

Dương Cát ép mình, đậu bước chân, loạt châm lại một lần rơi lả tả.

Khúc Hạ cùng Khúc Dã gom sức, cất từng bước khó nhọc tiến tới gần, đôi chân đã bị châm xuyên lại khó khăn đến không nhúc nhích nổi, khuỵu gối.

Dương Cát nhìn hàng trăm vết máu nhỏ không ngừng rỉ ra cuộn theo hương tử đằng bùng lên.

Cảm xúc chỉ còn có thể trực trào lên khóe mắt...

- Các người… điên rồi!!

Trước một kẻ ôm.

Sau một kẻ ôm.

------

Dương Cát ta thua rồi, thua thật rồi.

Ta đến cho cùng, vẫn là không đành lòng…

------

Bằng Gia.

Người hầu đều đã bị dọa cho rời khỏi,

Dương Cát dìu đỡ Khúc Hạ cùng Khúc Dã vào ngay một căn phòng gần đó, nhìn những vết châm xuyên qua chân kia, móc từ nếp áo ra một vạt thuốc bột, rắc lên:

- Chịu đựng một chút.

Khúc Dã nắm chặt lấy bàn tay Dương Cát, phía bên này cũng tương đồng.

Dương Cát muốn giật tay khỏi:

- Các ngươi, đừng lộn xộn, vết thương này không nhẹ đâu.

Khúc Dã: Ta chỉ cần ngươi ở bên liền hết đau.

Khúc Hạ: Dương Cát, có em, ta không đau.

=======//========

Trước/28Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phệ Thiên Long Đế