Saved Font

Trước/28Sau

( Đam Mỹ ) Abo3P- Tử Đằng Hương

Chương 4: Sinh Khí Alpha

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 4: Sinh khí Alpha

Trong khi đó.

Dương Gia.

Trên giường, mèo hoa mắt hai màu khều lấy vạt áo của Dương Cát mở ra, ánh mắt soi lên từng mảng tím ngắt trên lồng ngực kia.

Một bàn chân trước vươn đệm thịt dày, đặt lên lồng ngực đó nghe ngóng, tiếp đến là cổ tay.

Mèo hoa có đôi mắt đồng màu vàng kim dùng răng nanh kéo lại cái chăn cho Dương Cát.

Sau đó cả hai đều nhất loạt nhảy khỏi giường, rời đi.

Vách sau nhà.

Tuyết Đơn – Khúc Dã sốt ruột hướng về Tuyết Song- Khúc Hạ, hỏi:

- Thế nào rồi?

Khúc Hạ lắc đầu:

- Không ổn, nước lạnh ngấm quá nhiều ngày, lại thêm trời trở giữa đông tuyết rơi dày đặc. Có uống thuốc cũng chắc chắn là không cứu được, hơi thở đã yếu lắm rồi.

Khúc Dã rung rung bộ râu đen tuyền:

- Nói thế nào thằng nhóc cũng đã cứu chúng ta, anh, thực sự là nhìn nó chết sao?

Khúc Hạ pha đôi chút ngạc nhiên. Từ trước tới nay Khúc Dã vốn dĩ là một kẻ tàn bạo, giết người không ghê tay. Vậy mà vì sao bị đánh cho bật trở về nguyên thể, liền từ bi như thế?

Anh nghĩ chỉ một mình anh thương xót thằng nhóc ngốc kia thôi chứ?

Khúc Hạ chậm rãi:

- Chúng ta đều bị thương quá nặng, thời gian nghỉ ngơi chưa đủ, đến hình người còn chưa muốn tốn công biến lại, nếu bây giờ dùng sinh khí Alpha che chở cho nó… e rằng hai chúng ta, ai cũng đều không chịu nổi.

Khúc Dã ngẫm nghĩ một lúc:

- Vậy cả hai ta thì sao? chúng ta là anh em sinh đôi song bào thai, sinh khí chắc chắn có điểm tương đồng.

Khúc Hạ gật đầu:

- Được, nếu không thành, bất đắc dĩ chúng ta lại ở dạng báo thêm một thời gian nữa .

----------

Bên giường.

Hai chú mèo, thực chất là hai con báo hoa, vù một cái biến thành người.

Hai thanh niên hai mốt tuổi, tóc đen như nhung, diện mạo giống hệt nhau không sai lệch một ly, khác nhau duy nhất tại màu mắt, hướng nhau gật đầu.

Ngoài trời phủ tuyết, trong gian nhà lại là luồng hơi nóng dữ dội phả đến, đồ vật đều rát phỏng, sinh khí Alpha cuồn cuộn từ cơ thể Khúc Hạ và Khúc Dã dội trào, từng đường gân đều nổi rõ, trên mặt một đường tơ máu vẽ ra như mạng nhện tím ngắt kéo dài từ trán lướt qua chân mày phủ xuống tai.

Ầm Ầm!

Gió bên ngoài rít gào từng hồi, tuyết xoáy thành một dải quật ngã vài gốc cây quanh nhà.

Lồng ngực tím ngắt của Dương Cát hấp thụ luồng khí, dần dần nhạt bớt màu trở lại, mồ hôi trên người Khúc Hạ và Khúc Dã cũng đã tứa ra ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch.

Những vết thương chồng chất chưa kịp lành, một số đã toác ra, nhỏ máu, Khúc Dã bị thương nặng hơn, chính là chú báo hoa bị cắm chiếc dao nhọn sâu vào lồng ngực kia, bắt đầu đau đớn kịch liệt, đầu móng tay đã biến trở về hình vuốt báo, nứt thịt, thế nhưng sinh khí vẫn không ngừng trào ra mỗi lúc một dày đặc.

Bện đến không khí đặc quánh, bao quanh thân người Dương Cát, hương tử đằng tím ngát không gian.

Tử đằng hương không nồng, không nhẹ.

Chỉ ngọt ngào và quá đỗi bí hiểm.

Tóc đen mượt như nhung, dài chạm đến ngang vai, lay động kịch liệt phủ tỏa lên đôi vai căng tràn sức sống.

Mới có tám ngày thôi.

Tên nhóc này còn dám đối với hai kẻ Alpha dũng mãnh bậc nhất Lĩnh Đảo mà măm măm gỡ thịt gỡ cá.

Đứa trẻ ngốc lại đi áp mình xuống băng đá kiếm tiền đổi ổ vải cho bọn ta, mua thịt cho bọn ta.

Mỗi ngày đều nâng niu ve vuốt từng vết thương, còn muốn đem mèo đến y dược nhờ chữa trị.

Hửng nắng còn dám đem chúng ta ra phơi, gọi cái gì mà Song với Đơn?

Cái gì mà dạy chúng ta kêu meo meo cho đúng cách?

Chúng ta căn bản không phải là mèo.

Là báo hoa.

Hai Alpha cường đại của Lĩnh Đảo nhận lệnh của Gia Tộc đưa vật phẩm quý hiếm sang Hồng Đảo trao đổi, kết quả lại là bị chính người chú ruột thuê người hãm hại nhằm tranh giành chức vị Chủ Tộc, đuổi giết tới một vết hơi tàn bật trở thành nguyên hình, chui rúc vào vạt rừng tìm đường sống, người chú ấy thậm chí không tiếc đem cả Sát đao ra để nhổ cỏ tận gốc.

Đã tưởng là chết vì rét lạnh, đã tưởng là chết vì mất máu, vùi xác nơi tuyết tàn.

Vậy mà một tên nhóc gương mặt nhợt nhạt tái xanh đã bọc chúng ta vào thứ vải thô ấm áp đó, địu về.

Cũng đã tưởng là giữa mùa đông đói khát sẽ lập tức bị đem đi nướng chín. Cuối cùng lại là gỡ cá nạc đút từng chút một.

Dương Cát.

Sinh khí Alpha này, cho ngươi, cứu lại ngươi.

--------

Chỉ có điều ngay lúc đó tất cả đều không rõ, truyền thuyết về việc dùng sinh khí Alpha bao bọc chính là một loại liên kết cơ bản, sau này Omega dù muốn hay không, cũng đều chịu sự khống chế của tử đằng hương.

Vĩnh viễn.

--------

Hôm sau.

Dương Cát mơ màng tỉnh dậy. Lồng ngực mới hôm qua thôi còn đau như kim châm đá đè, vậy mà hôm nay từng hơi thở lại nhịp nhàng trở lại.

Trong mơ thật kỳ lạ, Dương Cát thấy hai kẻ ăn mặc lạ thường liên tục hướng phía mình tỏa ra từng luồng khí quẩn quanh.

Dương Phù vừa bưng bát thuốc ra, nhìn thấy Dương Cát tỉnh liền bật hỏi:

- Con tỉnh rồi ư? Con thấy sao rồi?

Dương Cát chống tay, ngạc nhiên là tự mình có thể ngồi dậy.

Dương Phù mừng rỡ:

- Quả là thuốc tốt, không uổng công ta…

Lời muốn nói, nghĩ đến gì mi mắt lại cụp xuống. Dương Phù đỡ lấy chén thuốc đặt bên miệng Dương Cát:

- Con mau uống thêm đi, uống nhiều một chút.

Thuốc rất đắng nhưng Dương Cát vẫn một hơi uống cạn. Dương Phù vội vã đặt một viên kẹo vào miệng nó, trìu mến:

- Ngậm cái này sẽ hết đắng.

Dương Cát đương nhiên nhận ra kia là kẹo đường đỏ, hỏi:

- Cha, người sao lại có cái này?

Dương Phù quanh co nói dối:

- Ta… ta lên trung tâm kia… gặp bạn cũ mượn ít tiền.

Dương Cát mới mười hai tuổi.

Hơn nữa nó tin tưởng tuyệt đối cha nó không bao giờ nói dối. Vui vẻ mà bốc thêm hai viên, sau đó lập tức nhón chân khỏi giường tiến về phía ổ mèo.

Nó ngủ thế này mấy ngày rồi không rõ, nó rất nhớ Tuyết Song và Tuyết Đơn, không biết chúng có được ăn no không? Có phải uống nước lạnh không?

--------

- Cha! Cha ơi!

Tiếng gọi thất thanh, Dương Phù tưởng nó có việc gì vội vàng quay ngược từ bếp ra.

Dương Cát sắp khóc tới nơi.

Ổ mèo đầy vết máu. Móng vuốt của Tuyết Đơn còn lòi hẳn ra ngoài đệm thịt, những vết thương trước đây đã gần lành hiện tại nhìn thấy đều trạt một màu đỏ.

Dương Phù bây giờ mới thấy lạ, bình thường mỗi khi có tiếng bước chân, hai tên đó đều trừng mắt gừ gừ rất hăng.

Trừ phi là thấy Dương Cát hoặc Dương Phù mới khe khẽ nhắm mắt trở lại.

Vậy mà hôm nay Dương Phù về đã một lúc lâu, cả hai đều vẫn lặng yên như thế.

Dương Cát xót ruột quá, luống cuống vắt chiếc khăn thấm nước muối nhạt, chấm từng tí, nựng nựng quay bên này bên kia mà thổi:

- Tuyết Song, có đau lắm không ?

- Tuyết Đơn à, nói cho anh nghe, là con gì vào cắn em thế này?

Cả hai bị đụng xót đến khịt khịt mũi. Gừ lên một tiếng.

Nội tâm

-----

Trưa hôm ấy,

Một Omega cao vổng, đem hai chú mèo to lớn đặt lên trên giường của mình, trịnh trọng nhường phần thịt gà ngon nhất cho hai chú mèo cưng .

“ Măm măm, nào , măm măm”

Thịt gà quả thực là một thứ xa xỉ tột độ, cũng là thứ khiến cho Khúc Hạ và Khúc Dã phấn khích.

Chúng ta là báo chứ không phải mèo.

Báo thì đương nhiên thích ăn gà hơn là ăn cá rồi.

Dương Phù trìu mến nhìn một cảnh con mình vui cười gãi gãi cằm hai chú mèo lớn.

Ừm, chỉ cần con sống vui là được

======//=========

Lời tác giả: Báo đốm là biểu tượng của chiến binh.

Trước/28Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y