Saved Font

Trước/19Sau

Đẹp Và Buồn

Chương 05 - Part 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 05: (Part 2)

Ngưng một giây, Keiko lại nói:

«Em biết thực ra tranh em chẳng đáng được quan trọng hóa như vậy.»

«Em lầm rồi.»

«Em không có thực tài, và em không muốn để lại gì cho hậu thế. Em chỉ muốn sống bên cô. Được quét nhà thổi cơm cho cô, em cũng vui rồi. Ấy là chưa kể cô còn dạy em vẽ tranh.»

Otoko ngả người sang cô gái:

«Em nghĩ vậy thực sao?»

«Thực tận đáy lòng em.»

«Nhưng em có tài, Keiko. Tranh em đã làm cô ngạc nhiên nhiều lần.»

«Như tranh trẻ con phải không? Hồi đi học, em luôn luôn được cô giáo đem tranh treo trong lớp.»

«Em có tài sáng tạo hơn cô, nhiều khi làm cô phải thèm. Từ giờ, em đừng có khiêm nhường vô lý nữa.»

«Em sẽ nghe lời cô. Cô còn cho em ở với cô, chuyện gì em cũng sẽ gắng hết sức. Thôi ta nói chuyện khác đi.»

«Em đã hiểu cô muốn nói gì với em rồi phải không?»

Keiko gật đầu. Cô gái nói:

«Em hiểu... nếu cô không bỏ em.»

«Làm sao cô bỏ em được? Nhưng mà...»

«Nhưng mà sao hở cô?»

«Đàn bà thì phải có chồng con...»

Keiko cười thành tiếng:

«Ô việc đó mà lo gì. Em không lấy chồng mà cũng không đẻ con.»

«Lỗi tại cô, cô xin lỗi em...»

Lòng nặng chình chịch, Otoko quay mặt đi, tay bứt chiếc lá. Nàng yên lặng bước. Keiko nói:

«Cô Otoko, đàn bà đúng là tội nghiệp cô nhỉ. Thanh niên trẻ không không bao giờ đi yêu một bà già, nhưng một cô gái nhỏ chỉ mười mấy có khi đi yêu ông cụ năm sáu mươi. Yêu mà không toan tính lợi lộc gì... Phải không cô?»

Otoko không trả lời.

Keiko nói:

«Thực tình, ông Oki là một trường hợp vô vọng. Vậy mà ông ta dám nghĩ em là một đứa con gái đĩ thõa hư đốn...»

Otoko nhợt nhạt. Keiko vẫn nói:

«Rồi đến lúc gây cấn nhất, nghe em gọi tên cô, ông ta liệt luôn... Tựa hồ như vì cô, ông ta ruồng bỏ em.»

Otoko bủn rủn. Sau cùng nàng hỏi:

Otoko bủn rủn. Sau cùng nàng hỏi:

«Chuyện xảy ra ở Enoshima?»

«Dạ.»

Otoko như tê bại. Xe taxi đã tới nhà. Hai người vào phòng vẽ.

Keiko nói:

«Cô, có thể nói là tiết hạnh của em được nguyên vẹn là nhờ đã gọi tên cô.»

Đỏ mặt, cô gái nói tiếp:

«Cô có muốn em mang bầu giùm cô không?»

Otoko thẳng tay tát mạnh cô gái. Nước mắt tràn mi, Keiko nói:

«Chao ôi, em sướng quá. Cô đánh em nữa đi.»

Otoko run lên vì giận.

Keiko giục:

«Cô đánh em nữa đi cô.»

Otoko hét lên:

«Keiko.»

«Em sẽ không giữ đứa con. Em muốn nó là con cô. Em sẽ mang nó trong dạ. Sinh nó ra em sẽ tặng nó cho cô. Em muốn ăn trộm của ông Oki đứa con cho cô....»

Otoko lại thẳng tay tát cô gái. Keiko khóc nức nở. Cô gái mếu máo:

«Otoko, dù cô có yêu ông ấy đến đâu, cô đâu còn sinh nở được nữa. Cô hết sinh nở được rồi. Còn em, em có thể mang bầu hộ cho cô mà không cần yêu đương hay cảm xúc gì với đứa con hay với ông ấy. Y hệt như chính cô đã mang nặng đẻ đau nó.»

«Keiko, có im đi không.»

Otoko bỏ ra ngoài hiên, tiện chân đá cái lồng đom đóm ra vườn. Cô thấy tất cả đom đóm trong lồng sáng lên một lượt, và cái lồng bay ra sân vẽ một vòng sáng trong không. Ngày hè đang tàn và sương chiều đã buông xuống ngọn cây, nhưng trời chưa tối. Otoko ghi nhận đom đóm không thể sáng như vậy, chính thần trí nàng căng thẳng đã sinh ra ảo ảnh. Nàng như mất hồn, đứng nhìn cái lồng đom đóm nằm trên sân rêu. Keiko đã nín, nằm nghiêng trên chiếu nhìn lưng cô giáo. Otoko thân hình cũng như tâm thần cứng nhắc vì căng thẳng.

Bà vú bước vào thưa, nước tắm đã pha xong.

«Cảm ơn vú,» giọng Otoko còn vỡ. Mồ hôi láp nháp dưới áo, nàng nói:

«Trời ẩm quá vú nhỉ. Chắc tại vẫn còn mùa mưa... Vú cho tắm thật là đúng lúc.»

Omiyo làm vú già cho chủ ngôi đền này đã sáu năm. Vú được giao cho việc trông coi khu hộ Otoko thuê. Siêng năng, vú làm hết mọi chuyện, từ lau nhà, giặt giũ, rửa bát, cho đến thỉnh thoảng nấu ăn. Otoko tuy thích nấu và nấu ngon, nhưng nhiều khi bận vẽ không nấu được. Keiko cũng thạo mấy món đặc biệt của cố đô, nhưng nấu không đều tay. Hai người thường ăn tạm những món tầm thường vú biết làm. Trong đền còn hai người nội trợ khác là mẹ và vợ chủ đền, nên Omiyo có thể dành phần lớn thì giờ chăm lo cho Otoko. Vú mới ngoài năm mươi, thấp, có da có thịt, tay chân mũm mĩm có ngấn. Thấy cái lồng đom đóm ngoài sân, vú mau mắn nói:

«Cô Ueno, cô cho chúng nó ra uống sương phải không?»

Vú ra sân dựng lại chiếc lồng đổ lăn, như thể Otoko đã chủ tâm mang nó ra đấy để. Lúc vú đứng lên nhìn lại hiên, Otoko đã trở vào nhà tắm. Thấy Keiko mắt ướt và một bên má đỏ rực, vú nhìn đi chỗ khác và hỏi chuyện gì xảy ra.

Keiko không trả lời. Cô gái đứng dậy, sắc diện không thay đổi. Nghe nước chảy trong phòng tắm, Keiko nghĩ Otoko pha thêm nước lạnh vào bồn cho vừa. Đứng trước gương trong xưởng vẽ, Keiko mở ví trang điểm lại khuôn mặt, rồi chải lại mái tóc. Phòng tắm có gương lớn và bàn phấn, nhưng Keiko không muốn vào vì biết Otoko đang ở trong ấy.

Keiko thay đồ lót, với tay lấy chiếc kimono mỏng mặc vào. Nhưng cô gái lúng túng không xỏ được tay vào áo. Thấy những hoa văn Otoko vẽ trên áo, cô gái buột miệng gọi tên cô giáo. Hoa giống hoa bìm, nhưng thật ra là những hoa hư cấu, màu sắc hợp thời trang, mát mắt và rất trẻ. Hình như Otoko đã vẽ chiếc áo này hồi hai người bắt đầu thân nhau.

Vú Omiyo từ phòng bên nói vọng sang:

«Cô Sakami, cô ra phố đấy hả?»

«Cô Sakami, cô ra phố đấy hả?»

Nghĩ Omiyo thấy mình lúng túng với cái thắt lưng, Keiko nói:

«Vú đứng đấy mà nhìn cái gì. Có vào giúp em đi không?»

Omiyo hỏi lại:

«Cô ra phố phải không?»

Keiko nói:

«Không, em không đi đâu cả.»

Xách quần áo ra phòng trang điểm, Keiko bảo u già:

«Vú cho em đôi tất mới đi.»

Otoko nghe tiếng chân bước, nghĩ Keiko sắp vào bồn tắm với mình. Nàng gọi:

«Nước vừa tắm, em vào đi.»

Nhưng Keiko vẫn đứng trước gương, loay hoay buộc thắt lưng. Cô gái cột chặt đến nỗi dây lưng lún vào thịt. Omiyo đưa tất mới cho Keiko rồi trở ra.

«Vào tắm đi em.» Otoko lại gọi.

Ngồi trong bồn nước ngập đến ngực, nàng nhìn cánh cửa gỗ tùng mở thông sang phòng trang điểm. Nhưng Keiko không vào. Bên kia cửa hoàn toàn yên lặng, không có cả tiếng quần áo sột soạt. Sợ Keiko không tắm với mình, nàng vịn bồn đứng dậy bước xuống sàn.

Otoko nghĩ phải chăng Keiko không muốn cho nàng thấy thân thể sau khi ngủ đêm với Oki. Chuyện đã hai tuần trước, và Keiko từ hôm ấy đã tắm chung với nàng nhiều lần mà không ngượng ngùng gì. Tuy nhiên mãi hôm nay lúc đi xem vườn đá Keiko mới thổ lộ sự việc. Nhưng lời thú nhận sao quá bất ngờ.

Mấy năm nay, Otoko gần như hàng ngày khám phá ra những nết bất thường của cô gái. Không phải tất cả là tại nàng, nhưng phần nào, Otoko đã khuyến khích những nết bất thường này.

Otoko đứng đợi Keiko trong phòng tắm, mồ hôi lạnh đọng thành giọt trên trán. Nàng lại gọi:

«Keiko, em có vào tắm đi không?»

«Không, em không tắm đâu.»

«Em không tắm sao?»

«Không.»

«Cũng không lau mình nữa?»

«Em không cần.»

Ngưng một giây, Keiko nói vọng vào:

«Cô ơi, em xin lỗi cô. Cô tha lỗi cho em nghe cô?»

Otoko nói vọng ra:

«Em tha lỗi cho cô thì có... Cô là người mới đáng trách. Cô xin lỗi em...»

Keiko yên lặng. Otoko lại hỏi:

«Em đứng làm gì ngoài đó?»

«Em buộc thắt lưng.»

«Em buộc thắt lưng.»

«Buộc thắt lưng?»

Otoko lau vội mình mẩy và ra phòng trang điểm. Thấy Keiko sạch trong sạch bóng trong chiếc kimono mới giặt, nàng nói:

«Chà, em ra phố?»

«Dạ.»

«Mà em đi đâu?»

«Em không biết,» Keiko nói, mắt buồn vời vợi. Otoko với chiếc áo choàng che mình, như ngượng ngùng vì khỏa thân trước mặt cô gái.

«Cô đi với em nhé.»

«Cô muốn đi với em thì cô đi.»

«Em không phiền?»

«Ô, em đâu dám.»

Keiko quay đi, mặt nàng phản chiếu trong gương. Keiko nói tiếp:

«Em đợi cô.»

«Cô sửa soạn nhanh lắm. Tránh cho cô ra...»

Otoko len qua Keiko vào bàn phấn ngồi. Nhìn Keiko qua gương, nàng nói:

«Ta đi Kiyamachi nhé. Tiệm Ofusa ấy mà. Em gọi điện giữ bàn ngoài sân thượng đi. Hay lấy một phòng nhỏ trên gác, miễn nhìn ra sông là được... Còn không, ta tìm tiệm khác.»

Keiko gật đầu, nói:

«Để em kiếm cho cô ly nước đá lạnh đã.»

«Trông cô nóng nực lắm sao?»

«Dạ.»

«Đừng lo... Cô nóng nực nhưng không nổi nóng đâu...» Otoko vừa nói vừa rắc nước hoa ra tay.

Otoko nghe nước đá lạnh mát đến cổ.

Keiko ra chánh điện gọi điện thoại. Khi cô gái trở về, Otoko đang mặc quần áo.

«Ofusa bảo chúng ta có bàn nếu đến trước tám rưỡi.»

«Tám rưỡi sao?» Otoko nhíu mày. «Thôi cũng được. Nếu đi ngay, chúng ta có thể nhẩn nha ăn tối.»

Nhìn lại gương, Otoko ngắm tóc mình và nói:

«Chắc cô cũng chẳng cần làm tóc lại đâu em nhỉ.»

Keiko với tay ra sau Otoko và sửa lại lưng áo cho cô giáo

Trước/19Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc