Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 38: Em Chọn Tôi Hay Hắn Ta

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 38: EM CHỌN TÔI HAY HẮN TA

Thấy tôi trở về, Trương Trạch Minh tỏ ra lịch sự với tôi, vừa hối lỗi vừa thề thốt, nói rằng sau này sẽ không đánh tôi nữa, sẽ đối tốt với tôi.

Tôi cười lạnh nhìn ông ta, ha ha, ông ta chính là đồ cặn bã, ngay cả thứ thối tha nhất cũng không bằng.

Tôi tìm người lén lút lắp máy quay phim trong nhà.

Kế hoạch đã bắt đầu, tôi sẽ không ngồi đây chịu chết nữa.

Tôi cũng trở lại với công việc, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng làm việc.

Bọn họ có nói gì tôi cũng không để ý, nói tôi là một con tiện nhân cũng được, nói tôi là một con đàn bà thối cũng được, cứ tùy ý đi. Chỉ cần tôi và Âu Cảnh Dật được ở bên nhau, những từ này sẽ bám theo tôi, bởi vì quá khứ của tôi cũng kinh khủng, tôi cũng không thể vùi lấp được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

“Chà chà, xem xem ai trở lại đây? Lâu quá không gặp, thật là nhớ cô quá đi.” Tính tình Trần Lệ vẫn âm dương cổ quái như cũ.

Tôi cũng không thèm nhìn cô ta, kéo ghế ngồi xuống nói: “Cảm ơn cô đã nhớ tôi, tôi sống rất tốt.”

Trần Lệ trợn trắng mắt: “Nếu như nói người rẻ mạt sẽ sống lâu, như vậy mới có thể sống tốt, sống thanh thản.”

Những người khác cũng không chen vào, mặc cho tôi cùng Trần Lệ móc máy râu ria.

“Đúng a, chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều phải sống trong sự hối tiếc? Tôi muốn sống như thế nào thì sống như thế đó, cô vẫn nên quan tâm chuyện của nhà mình đi, tôi lại nghe nói chồng của cô...”

Không đợi tôi nói cho hết lời thì Trần Lệ đã lập tức đánh gãy lời của tôi: “Ai ui, tôi nói đùa thôi, ha ha, đừng có không biết đùa như vậy a.”

Tôi nhếch nhếch khóe miệng và cũng không nói gì thêm, cười đắc ý nhìn cô ta.

Chồng cô ta nuôi vợ bé ở bên ngoài, mọi người trong tòa soạn đều biết, cô ta thô lỗ với tôi, tôi cũng phải để cô ta biết cảm giác xát muối vào tim người khác là như thế nào.

Tòa soạn đã khôi phục sự yên lặng một lần nữa, cực kỳ yên tĩnh, không có ai nói chuyện.

“Cho hỏi ai là Lâm Ngôn Thu, cô Lâm, đây là hoa của cô.”

Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị đánh vỡ.

Anh trai chuyển phát nhanh đang ôm một bó hoa hồng lớn xuất hiện ở cổng văn phòng.

Tất cả mọi người đều oa một tiếng, sau đó cực kỳ hâm mộ nhìn về phía tôi.

Đó là một bó hoa hồng đỏ tuyệt đẹp.

Tôi đi qua, quả nhiên là hoa tươi.

Quả nhiên là Âu Cảnh Dật.

Bên trong là tấm thiệp mà anh tự viết.

Tôi cúi đầu ngửi hương hoa, trong lòng nổi lên một trận ngọt ngào.

“Ai nha, có người tặng hoa thật sự rất hạnh phúc, thích ghê.” Trần Đồng lầm bầm đi qua, nhìn tôi.

Dần dần mọi người cũng bu lại: “Một bó lớn như này có bao nhiêu bông hoa a.”

“Thật là ghen tị, tôi cũng muốn có người tặng hoa.”

Trần Lệ ném văn kiện sang bên cạnh: “Thật là không có ý tứ, không biết tôi dị ứng phấn hoa à, khoe khoang ở đây làm cái gì.” Cô ta phẩy phẩy gió dưới mũi, gương mặt ghét bỏ.

Tôi mặc kệ cô ta, mang hoa đến phòng trưng đồ.

Nhưng tôi không thể bình tĩnh được nữa. Tôi cứ nhìn đồng hồ và có linh cảm, lát nữa sẽ có thể gặp được Âu Cảnh Dật.

Có lẽ đây chính là cảm giác của tình yêu, làm cái gì cũng không được, trong tim chỉ có người đó, có phải anh ấy cũng đang nhớ tôi không, muốn gặp anh ấy quá, muốn điên cuồng lao vào vòng tay của anh.

Trước đây tôi không có loại suy nghĩ này, nhưng từ khi xác định mình chắc chắn muốn ở bên Âu Cảnh Dật, Âu Cảnh Dật hình như cứ ở trong đầu tôi, cho dù là làm cái gì cũng nhớ đến anh ấy.

Tôi lén nhìn vào gương, nhìn thấy người đang cười lén lút bên trong, ánh mắt như mang theo mùa xuân.

Giờ tan ca vừa đến, tôi liền nhanh chóng lao ra ngoài.

Âu Cảnh Dật đứng trước xe ở dưới lầu, một thân quần áo giản dị nhưng lại đẹp trai ngất trời.

“Âu Cảnh Dật!” Tôi hét lên và lao về phía trước.

Tôi sa vào lòng anh, trong tim tràn ngập ngọt ngào.

“Sao anh lại đến đón em?” Tôi cười hì hì nhìn anh.

Âu Cảnh Dật ôm tôi xoay một vòng: “Nhẹ quá, dẫn em đi ăn cơm.”

Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh, nhịn không được mà hôn hôn vài cái.

Âu Cảnh Dật ngại ngùng tằng hắng một cái, đẩy tôi ra: “Làm gì thế, đầy người kia kìa.”

“Anh không thích sao?” Tôi chọt chọt bụng anh.

Âu Cảnh Dật nhanh chóng hôn như chuồn chuồn lướt trên môi tôi và nói: “Thích chịu không nổi luôn.”

Ánh mắt tôi và anh nhìn nhau, nhịn không được cười phá lên.

Như vậy thật tốt.

“Đi thôi.” Âu Cảnh Dật giúp tôi mở cửa xe: “Công chúa của tôi.”

Mặt tôi đỏ hết cả lên, gọi công chúa cái gì chứ, thật là làm người ta ngại ngùng.

“Đi đâu vậy hả vợ của tôi?”

Đột nhiên, có một âm thanh mờ ảo vang lên phía sau tôi.

Tôi lập tức đứng hình tại chỗ, nụ cười dần đóng băng.

Là Trương Trạch Minh.

Tôi hoảng hốt nhìn Âu Cảnh Dật, gương mặt của Âu Cảnh Dật cũng căng thẳng, sự giận dữ trong ánh mắt của anh như muốn tràn ra ngoài.

Trương Trạch Minh giả vờ lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, kéo tôi lại: “Vợ à, em về nhà cùng anh đi, anh biết anh không đẹp trai như hắn ta, anh cũng không có tiền bằng hắn ta, nhưng chúng ta đã trải qua nhiều năm như vậy, vợ à, anh không thể không có em.”

Buồn nôn.

Tôi trừng mắt nhìn Trương Trạch Minh: “Ông buông tôi ra!”

Âu Cảnh Dật nắm lấy tay của Trương Trạch Minh, đẩy tay ông ta từ trên người tôi ra.

“Ông tốt nhất nên cách xa tiểu Thu một chút.” Âu Cảnh Dật tàn bạo nhìn Trương Trạch Minh.

Trương Trạch Minh chẳng hề để ý cười một tiếng, ngược lại quay sang tôi cầu xin tha thứ.

“Cậu Âu, tôi biết nhà của cậu có sự nghiệp lớn, thích chơi đùa với phụ nữ, nhưng đây là người nhà của tôi! Tôi muốn sống tốt với tiểu Thu, cậu không thể bỏ qua cho tôi sao? Cậu trả lại tiểu Thu cho tôi đi, xin cậu.”

“Trương Trạch Minh, ông có thấy ghê tởm không? Ông ngày nào cũng diễn kịch không biết mệt sao?” Trương Trạch Minh biết làm sao mới khiến người khác buồn nôn nhất, tức giận đến nói không ra lời, lúc nào ông ta cũng ra vẻ mình là người bị hại, khiến tôi trở thành người bị phỉ báng.

“Em là vợ của anh, cho dù em có làm gì ở bên ngoài, anh đều chưa nói gì, chỉ cần em còn ở cái nhà này thì anh sẽ không quan tâm, nhưng anh cầu xin em, có thể để ý anh chút không? Anh chịu đựng em nhiều năm như vậy, sao em có thể đối xử với anh như vậy?” Trương Trạch Minh ngay trước mặt mọi người, quỳ gối cái phịch xuống trước mặt tôi.

Tôi thật sự rất muốn cười.

Nắm đấm của Âu Cảnh Dật vung ra, chuẩn bị lao đến.

“Đừng kích động!” Tôi giữ chặt tay Âu Cảnh Dật.

“Ai ui! Người thừa kế của tập đoàn Âu thị câu dẫn vợ của người khác, còn muốn đánh người ở nơi công cộng!” Trương Trạch Minh khóc la, đã bắt đầu diễn tuồng một khóc hai nháo ba treo cổ.

“Mau đến xem đi, người này vụng trộm với vợ của tôi ở bên ngoài! Mọi người hãy làm chủ cho tôi, khuyên vợ của tôi về nhà với tôi đi!”

Mọi người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, chuyện lúc trước của tôi và Âu Cảnh Dật lại leo lên đầu đề.

Bây giờ là thời gian tan ca, tất cả nhân viên bước xuống từ các tòa văn phòng đều theo dõi.

Âu Cảnh Dật và tôi cực kì tức giận, đồng thời cũng rất bất lực, Trương Trạch Minh luôn cho người khác cảm giác này.

Thấy nhiều người, Trương Trạch Minh lại bắt đầu giở trò nhiều hơn, quỳ xuống bò đến chân tôi, túm lấy quần của anh và khóc: “Cậu Âu, cậu có thể tha cho tôi một mạng không, tôi chỉ có một công xưởng nhỏ, cậu lại đối phó với tôi như vậy, tôi thật sự chịu không nổi! Làm ơn, tha cho tôi một mạng đi!”

Cơ mặt của Âu Cảnh Dật kéo căng lên, anh đang bị chọc giận.

Âu Cảnh Dật ra tay với Trương Trạch Minh? Đây là điều tôi không ngờ đến.

“Nếu như ông muốn sống tốt, thì ông hãy thành thành thật thật mà làm người đi.” Âu Cảnh Dật nghiến răng nói.

“Vợ của tôi bị cậu câu dẫn đi mất, công xưởng cũng bị nhà họ Âu các người ép đến thất bại, cậu không thể nương tay bỏ qua cho tôi sao?” Trương Trạch Minh khịt khịt mũi, nước mắt giàn giụa.

Âu Cảnh Dật không nói chuyện, lấy điện thoại ra gọi cho bảo tiêu.

“Ai dô, trước đây tôi đã biết đến tin đồn này, không ngờ rằng còn có thể nhìn được người thật, kích thích quá đi!”

“Chà chà, có điều người phụ nữ này thật sự không cần mặt mũi, bản thân đã có gia đình rồi lại còn làm như vậy, nhà tôi mà có một người như vậy thì sớm đã đánh chết rồi.”

“Âu thị a, tôi mà được người của Âu thị nhìn trúng, tôi cũng sẽ làm như vậy à, được bao nuôi, tiền xài không hết.”

...

Đủ loại lời nói đều truyền vào tai của tôi, tôi cười haha hai tiếng.

“Vợ trở về nhà với anh được không?” Trương Trạch Minh ôm lấy đùi tôi và bắt đầu khóc to: “Em hãy nghĩ đến trước đây anh đối với em không tệ mà về nhà với anh đi, anh không thể không có em.”

“Tránh ra!” Tôi nhịn không được nữa, đá ông ta bay ra ngoài.

Ngay lập tức, đám đông quay vào chỉ trích, buộc tội tôi: “Người này sao có thể làm như vậy? Ra tay nặng như vậy! Nói như thế nào thì đó cũng là người sống với cô ta mà, ngay cả một chút thể diện cũng không cho.”

“Người phụ nữ rắn độc, thật ghê tởm.”

Tôi thật sự rất muốn rống to hỏi bọn họ, bọn họ thì biết cái gì? Cái gì cũng không biết mà lại chỉ trỏ cuộc sống của người khác, các người rảnh đến nhức cả trứng, đều cho là mình có đạo đức cao lắm.

Bảo tiêu mà Âu Cảnh Dật gọi rất nhanh đã có mặt, tách chúng tôi và đám người đó ra, đồng thời cưỡng chế xóa ảnh chụp và video.

“Chúng ta đi thôi.”

Âu Cảnh Dật nắm eo tôi, cúi đầu nhìn xuống Trương Trạch Minh.

Trương Trạch Minh đứng lên khỏi mặt đất, nắm lấy cánh tay tôi và la hét ầm lên: “Còn có luật pháp hay không? Cậu còn muốn dẫn vợ tôi đi ngay trước mặt tôi?”

“Mặc kệ sự nghiệp của cậu lớn thế nào, có quyền có lực cũng không thể muốn làm gì thì làm.”

“Đó, nhìn không nổi nữa, sao lại có thể không cần mặt mũi như vậy?”

Tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ chúng tôi, Âu Cảnh Dật vô tội, lại luôn bị tôi liên lụy, anh là một người cao cao tại thương, lại bị tôi kéo vào bụi bặm dơ bẩn.

Âu Cảnh Dật cố gắng hết sức nắm lấy tay tôi, hoàn toàn không để ý người khác cảm thấy thế nào: “Lâm Ngôn Thu, đi với anh.”

“Người phụ nữ này có biết xấu hổ hay không!”

“Đi với anh.” Âu Cảnh Dật nói thêm lần nữa: “Sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, em yên tâm.”

Nhưng tôi do dự rồi, không phải tôi không muốn đi với Âu Cảnh Dật, nhưng thời cơ này không thích hợp.

Tôi nghĩ đến kế hoạch của mình, có thể lập tức thực hiện được.

“Âu Cảnh Dật, anh đi trước đi, em sẽ xử lý mọi chuyện.” Tôi nói.

Tôi nhìn thấy sắc mặt của Âu Cảnh Dật ngay lập tức lộ ra sự thất vọng.

“Chẳng lẽ em lại muốn đẩy anh ra một lần nữa, đi một mình? Em lại muốn bỏ rơi anh nữa?” Âu Cảnh Dật lo lắng nắm chặt tôi.

“Chà, đừng có âu yếm mặn nồng ở đây được không hả? Là một đôi gian phu dâm phụ lén lút ngoại tình.” Đột nhiên có người nói.

Gian phu dâm phụ.

“Câm miệng!” Toàn thân Âu Cảnh Dật phát ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt đảo qua từng người một.

Chợt phát hiện không khí trở nên rất yên tĩnh, không còn bất kỳ ai dám nói chuyện.

“Lâm Ngôn Thu, anh hỏi em, hôm nay em có đi với anh không?” Âu Cảnh Dật ánh mắt hồng hồng, khẩn trương nhìn tôi.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế