Saved Font

Trước/1996Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1968: Thương Anh Bắc Minh Thật Lòng!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc này, Diệp Bắc Minh đang giúp bảy vị sư tỷ thích nghi với cơ thể mới của họ.

Nghe thấy giọng nói này, tùy ý truyền âm: “La Thiên, ông đi xem có chuyện gì?”

“Vâng, đại nhân!”

La Thiên trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất tới cửa lớn của Dị Hỏa Tông: “Chính là cậu kêu gào ở Dị Hỏa Tông sao? Đại nhân tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Thật vậy sao? Chỉ là một Dị Hỏa Tông mà thôi, bổn công tử muốn xem có hậu quả gì!”

Khóe miệng Lục Thiêu nhếch lên nụ cười đùa cợt.

Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh loan đao màu đen, mang theo uy áp giá lạnh của cảnh giới Đạo Tổ chém về phía La Thiên!

“Ồ? Cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ à? Khó trách khẩu khí lớn như vậy!”

La Thiên giơ tay đấm ra một quyền, không gian xung quanh vang lên âm thanh ầm ầm, loan đao đen trong tay Lục Thiêu khẽ run lên.

Giống như bị đạp vào một tảng đá không thể dịch chuyển, vang lên một tiếng nổ lớn, cả người hắn ta bay ngược về phía sau.

“Ông cũng là cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ?”

Vẻ đùa cợt trên mặt Lục Thiêu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sắc mặt nghiêm túc: “Hèn chi dám lớn tiếng với bổn công tử, có điều, gặp phải bổn công tử coi như ông đen đủi rồi!”

“Bổn công tử muốn cho ông biết, cảnh giới Đạo Tổ hậu kì, có chênh lệch như thế nào!”

“Lĩnh vực bá đao!”

Lục Thiêu gầm lên điên cuồng.

Rầm!

Cảnh sắc không gian xung quanh đột nhiên thay đổi, hóa thành một ngọn núi đao bán kính hơn trăm mét.

“Hóa hư thành thực, phép tắc lĩnh vực?”

Lục Thiêu cười lạnh: “Lão già nhà ông cũng có chút kiến thức đấy, xem ra người của thế giới Bản Nguyên cũng không phải toàn là phế vật!”

“Nếu đã biết phép tắc lĩnh vực của bổn công tử, còn không mau quỳ xuống? Trong lĩnh vực bá đao, ta đây chính là vô địch trong đồng cảnh giới đó!”

“Thật không?”

La Thiên cười khinh thường, tùy ý bắt lấy.

Cả hư không cùng rung chuyển, một cỗ sức mạnh vô hình đè ép lao tới, phát ra âm thanh nghẹt thở.

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng xuất hiện.

Trong lĩnh vực bá đao, ngọn núi đao được hình thành từ ngàn vạn thần đao nháy mắt sụp đổ, tất cả thần đao đều vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Khoảnh khắc ấy.

Lĩnh vực bá đao tan vỡ.

“Phụt!”

Phép tắc lĩnh vực bị phá bỏ, Lục Thiêu cũng bị phản phệ mà phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhếch nhác bay về phía sau, đập mạnh xuống đất.

La Thiên tiến lên một bước: “Nằm đó làm gì? Đứng lên!”

“Ông... ông là ai?”, ánh mắt Lục Thiêu sợ hãi.

“Là người giết cậu!”

Giọng nói lạnh lùng của La Thiên vang lên.

Sắc mặt Lục Thiêu tràn đầy kinh hãi, cảm giác được một cỗ tử khí đang ập tới, hắn ta nhổ ra một ngụm máu đồng thời niệm quyết.

Sương máu ngưng tụ thành một thanh bá đao màu máu, chém một đao về phía La Thiên.

La Thiên giơ tay lên nắm lấy, bá đao màu máu vỡ vụn ngay tại chỗ.

Nhân lúc La Thiên còn chưa ra tay, Lục Thiêu sớm đã chạy xa ngàn mét.

“Muốn chạy? Không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

La Thiên tung ra một quyền.

Một con rồng đen phá vỡ hư không đuổi theo, hung hãn đập mạnh vào lưng Lục Thiêu.

“A....”

Lục Thiêu đau đớn hét thảm một tiếng, máu tươi phun ra, thân thể giống như sao băng bay thẳng vào phía xa bầu trời.

Biến mất trong phạm vi của Dị Hỏa Tông.

...

Phòng khách nhà họ Sở.

“Còn một chuyện nữa, thuyền của chúng ta trên đường đến thế giới Bản Nguyên gặp phải một cơn bão nước đen, bị hư hỏng, hiện giờ không thể sử dụng được nữa”, Bảo Kiếm Phong nhìn năm vị lão tổ nhà họ Sở nói.

“Bây giờ muốn mượn thuyền gỗ Vạn Niên Dương của nhà họ Sở dùng!”

“Cái này không thành vấn đề!”

Lão tổ của nhà họ Sở gật đầu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Tiền bối, hồ Hỗn Độn Long chẳng phải luôn yên tĩnh hay sao?”

“Tại sao lại đột nhiên xuất hiện bão nước đen?”

Bảo Kiếm Phong lắc đầu: “Cái này lão phu cũng không rõ, dòng nước đen này vốn dĩ rất kỳ dị!”

“Nếu không phải chúng khống chế khẽ nứt không gian, không cho chúng đóng lại, chúng ta làm sao có thể dễ dàng di chuyển như thế được!”

“Một trận bão nước đen mấy vạn năm cũng không chắc xuất hiện một lần, xác suất gặp nó 2 lần trong đời người là khá nhỏ!”

Lão tổ nhà họ Sở lập tức hạ lệnh: “Người đâu, chuẩn bị thuyền!”

“Đợi Lục Thiêu về, lập tức xuất phát!”

Sở Y Thủy lập tức lo lắng: “Lão tổ, đợi một chút! Cháu đã đồng ý với anh Diệp. Cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương rồi!”

“Láo xược!”

Lão tổ nhà họ Sở gầm lên: “Làm sao có thể so sánh với việc các tiền bối về Luân Hồi Tông được? Cho dù có dùng, thì cũng phải đợi các tiền bối trở về tông môn trước!”

“Nhưng mà...”

Sở Y Thủy cảm thấy rất ấm ức.

Lời nói chưa xong, Lục Thiêu đã quay lại.

Bảo Kiếm Phong nhìn hắn ta một cái: “Lục Thiêu, tình hình sao rồi? Có phát hiện thể Hỗn Độn không?”

“Sắc mặt cậu sao có chút tái nhợt vậy? Bị thương à?”

Lục Thiêu vội vã lắc đầu: “Không có, là do đệ tử đi quá vội vàng, tiêu hoa nhiều thần lực!”

Hắn cũng không thể nói, mình căn bản không vào được cửa lớn của Dị Hỏa Tông.

Thậm chí.

Còn thua một lão giả của Dị Hỏa Tông?

Hắn không cần mặt mũi nữa à?

Bảo Kiếm Phong nghĩ ngợi mà gật đầu.

Nghĩ cũng đúng, Dị Hỏa Tông sao có thể xuất hiện bảy người có thể Hỗn Độn chứ?

“Đi thôi, chúng ta nên trở lại Luân Hồi Tông rồi!”

...

Ở một bên khác, Diệp Bắc Minh vừa hướng dẫn các sư tỷ sử dụng thần lực Hỗn Độn, che đậy đi khí tức của thể Hỗn Độn.

Vừa mới bước ra khỏi mật thất.

“Đại nhân!”

La Thiên đã đợi ở bên ngoài rất lâu.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Vừa rồi là ai đến?”

La Thiên lắc đầu: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Người đâu rồi?”

“Chạy mất rồi, có lẽ sẽ không quay lại nữa!”

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời: “Có biết thân phận của đối phương không?”

“Không biết!”, La Thiên vẫn lắc đầu.

“Ông ấy...”

Diệp Bắc Minh bất lực.

Lúc này, Nha Nha xuất hiện trước mặt: “Anh Diệp, một chị gái xinh đẹp tên là Hướng Ly Ly muốn gặp anh!”

Một lát sau, Diệp Bắc Minh nhìn thấy Hướng Ly Ly ở trong phòng khách.

Cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì có chút ngại ngùng, vội vàng đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, tôi đến xin lỗi thay Y Thủy!”

“Thật xin lỗi, thuyền gỗ Vạn Niên Dương của nhà họ Sở tạm thời không thể cho anh mượn được, một vị trưởng lão của Luân Hồi tông cần sử dụng nó, thế nên lão tổ nhà họ Sở đem cho người của tông môn sử dụng rồi!”

“Nhưng không sao, nhiều nhất là nửa năm, thuyền gỗ Vạn Niên Dương có thể quay lại!”

“Vậy nên, tôi phải đợi nửa năm?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

“Đúng vậy!”

Hướng Ly Ly mang vẻ mặt áy náy: “Anh Diệp, tôi thay mặt Y Thủy xin lỗi anh!”

“Không cần, cô Y Thủy vốn dĩ không nợ nần tôi cái gì cả, mà là tôi nợ cô ấy!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Để tôi nghĩ cách khác vậy!”

“Anh Diệp...”

Hướng Ly Ly còn muốn nói gì đó.

Đột nhiên, phía sau lên vang lên một âm thanh khác: “Anh Bắc Minh, thuyền gỗ Vạn Niên Dương mà anh cần dùng, Tiên Nhi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi!”

“Anh Bắc Minh nếu cần thì bây giờ có thể đi hồ Hỗn Độn Long luôn!”

Hướng Ly Ly quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tràn đầy địch ý: “Giang Tiên Nhi, là cô!”

Giang Tiên Nhi cười tươi như hoa bước vào, ánh mắt gợi tình nhìn Diệp Bắc Minh: “Sở Y Thủy cũng thật là mưu mô, ôm đùi Luân Hồi Tông rồi còn cố ý trêu đùa anh Anh Bắc Minh!”

Vừa nói.

Cô ta vừa nhảy nhót, nắm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh.

“Chỉ có Tiên Nhi là tốt nhất, Tiên Nhi mới thương anh Bắc Minh thật lòng!”

Trước/1996Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đích Gả Thiên Kim