Saved Font

Trước/1996Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1969: Ngạc Nhiên, Bất Ngờ, Căm Phẫn Không?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Giang Tiên Nhi, rốt cuộc cô có ý gì?”

Hướng Ly Ly cau mày.

Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt của người vô tội: “Cô Hướng, tại sao cô lại cứ nhằm vào tôi thế?”

“Giang Tiên Nhi tôi thứ nhất không làm hại người khác, thứ hai không ảnh hưởng đến ai”.

“Tôi chỉ là muốn giúp anh Bắc Minh mà thôi, cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

Vừa nói.

Trong đôi mắt đẹp của Giang Tiên Nhi vậy mà lại có những giọt nước mắt long lanh

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với dáng vẻ đáng thương mà nói: “Anh Bắc Minh, anh nói đi! Em rốt cuộc đã sai ở đâu?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh lộ ra một tia dịu dàng: “Cô không sai, là cô ấy hiểu lầm cô mà thôi!”

“Cảm ơn anh Bắc Minh đã thấu hiểu!”

Đôi mắt của Giang Tiên Nhi lóe lên một tia phấn khích, sâu trong đáy mắt hiện lên ý cười đắc ý.

Không ai có thể đỡ được mỹ nhân kế của cô ta.

“Diệp Bắc Minh, người phụ nữ này có vấn đề rất lớn...”, Hướng Ly Ly còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Bắc Minh cắt ngang: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô Hướng, tôi tự có chừng mực!”

Sau đó vẫy vẫy tay: “Người đâu, tiễn khách!”

Hướng Ly Ly giận đến giậm chân: “Được, đây là do anh tự lựa chọn!”

“Đến lúc đó chịu thiệt thì đừng trách tôi không cảnh cáo anh trước!”

Sau đó tức giận xoay người đi.

Một giây sau, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: “Nhóc con, tôi cần nhắc cậu, Giang Tiên Nhi này không hề đơn giản!”

“Mục đích cô ta tiếp cận cậu, không đơn thuần!”

Diệp Bắc Minh lặng lẽ cười, truyền âm trả lời: “Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, tôi chỉ cần thuyền gỗ Vạn Niên Dương để tới hồ Hỗn Độn Long tìm tin tức của các sư tỷ!”

“Còn về việc cô ta có mục đích gì, tôi không hề quan tâm!”

“Thì ta tên nhóc cậu sớm đã nhìn ra!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười châm biếm: “Có điều, Hướng Ly Ly cô gái này tấm lòng lương thiện, cậu để cô ấy hiểu lầm rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích sau!”

Truyền âm vừa kết thúc.

Giang Tiên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa: “Anh Bắc Minh, thuyền gỗ Vạn Niên Dương đi hồ Hỗn Độn Long đang đợi ở lối vào, có cần đi luôn bây giờ không?”

Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn cô ta: “Cô rất vội sao?”

“Em...”

Đôi mắt đẹp của Giang Tiên Nhi khẽ ro rút, vội vàng cười giải thích: “Em đang lo lắng làm lỡ chuyện của anh Bắc Minh, người ta cũng là lo nghĩ cho anh mà thôi!”

“Chờ tôi một chút, lập tức xuất phát!”

Diệp Bắc Minh xoay người, quay về mật thất, dặn dò với các sư tỷ vài câu.

Lại đi đến trước mặt La Thiên, căn dặn một câu: “La Thiên, trong thời gian tôi vắng mặt này, có bất cứ người nào dám ra tay với Dị Hỏa Tông!”

“Giết hết cho tôi!”

“Đại nhân, cậu yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có ai dám động vào Dị Hỏa Tông dù chỉ một chút!”, La Thiên quỳ một gối, trịnh trọng trả lời.

Diệp Bắc Minh và Giang Tiên Nhi vừa rời khỏi Dị Hỏa Tông!

Hướng Ly Ly bên này đã nhận được tin tức.

“Cái gì? Anh ta thật sự đến hồ Hỗn Độn Long rồi?”, Hướng Ly Ly lo lắng dậm chân.

“Đồ ngốc này, Giang Tiên Nhi kia nhất định có vấn đề, bất kỳ người đàn ông nào qua lại với cô ta, sau cùng đều biến mất một cách khó hiểu!”

“Gần đây nhất, chính là cái tên Tô Cuồng kia, sau khi rời khỏi nhà họ Giang thì biến mất một cách quái lạ!”

“Trong tay chúng ta không phải có một miếng Vạn Niên Dương sao? Đi, chúng ta qua đó xem!”

Lão giả báo tin bị dọa sốc.

Trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Tiểu thư, cô điên rồi!”

“Hồ Hỗn Độn Long sâu không thể lường được, trong đó gần như tràn ngập nước đen!”

“Chỉ là một miếng Vạn Niên Dương nhỏ bé mà thôi, cùng lắm chỉ có thể làm thành một chiếc thuyền nhỏ, ngộ nhỡ xảy ra việc gì, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn đó!”

...

Sau nửa ngày, Diệp Bắc Minh và Giang Tiên Nhi đi tới một vết nứt không gian dài ngàn mét.

Điều quỷ dị là.

Vết nứt không gian này không có bất kỳ dao động năng lượng nào, giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó mở ra.

Ở nơi sâu của khe nứt không phải không gian của hư vô.

Ngước mắt nhìn chỉ thấy một mặt nước đen không điểm cuối, đen tối như mực, sâu không thấy đáy.

“Anh Bắc Minh, đây là lối vào của hồ Hỗn Độn Long, hồ này rất lớn, cũng được gọi là Hỗn Độn Hải, Hỗn Độn Chi Hải!”

“Nó dẫn đến các thế giới các nhau, nước đen này vô cùng kỳ quái, không có bất kỳ võ giả nào có thể bay trên vùng nước đen này!”

“Vả lại còn có một điểm, đó là một khi võ giả bị rơi xuống đây, cho dù là cảnh giới Đạo Tổ, cũng sẽ không bò lên được!”

Giang Tiên Nhi giới thiệu.

Sau đó chỉ về một con thuyền lớn màu đen như mực ở phía xa.

Con tàu dài khoảng trăm mét, cực kỳ cổ kính.

“Con tàu này, được làm từ gỗ Vạn Niên Dương!”

“Gỗ Vạn Niên Dương cực kỳ hiếm thấy, toàn bộ thế giới Bản Nguyên cũng không tìm được bao nhiêu khúc. Chỉ có dùng loại gỗ này chế tạo ra thuyền, mới có thể đi lại trên mặt nước đen!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, bước lên thuyền Vạn Niên Dương.

Âm khí cực nặng, giống như con thuyền của tử thần vậy.

“Anh Bắc Minh, em đưa anh lên tàu xem nhé!”

Giang Tiên Nhi cười nói.

Hai người vừa bước lên thuyền thì boong thuyền liền xuất hiện vài bóng người.

“Sao bọn họ cũng ở đây?”

Người trước mắt, chính là cháu của cửu trưởng lão Vô Cực Tông, Tôn Nhiễm, và chồng cửa cô ta là Nguyên Lập.

Con gái của phó tông chủ Lôi Minh Tông, Chu Phù Dung và chồng của cô ta Tiêu Lăng Thiên.

Chị họ của Giang Tiên Nhi, Giang Tuyên Nhi và chồng là Vương Lỗi.

Trước đó họ đã từng gặp nhau ở lầu Thiên Kiêu.

Sáu người nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nở nụ cười nói: “Anh Diệp, nghe nói anh có việc cần đi hồ Hỗn Độn Long, thế nên chúng tôi đặc biệt tới giúp anh đây!”

“Anh Diệp, lần trước là tôi không đúng, xin lỗi anh!”

Giang Tuyên Nhi cười khẽ, cho Diệp Bắc Minh đủ thể diện.

Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Bắc Minh, bọn họ đều là bạn tốt của em, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ được không?”

“Được!”

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

“Đi thôi, anh Bắc Minh, em đã chuẩn bị xong yến tiệc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”

Giang Tiên Nhi hạ lệnh cho thuyền xuất phát, kéo tay Diệp Bắc Minh đi vào bên trong thuyền.

Bên ngoài thuyền Vạn Niên Dương một màu đen tuyền nhưng bên trong lại hoa lệ nguy nga, chế tạo giống như một cung điện vậy.

Một bàn thức ăn, rực rỡ đủ loại.

Giang Tiên Nhi ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, thân thể yêu kiều nép sát vào người anh, rót một ly rượu: “Chúng ta cùng chúc anh Bắc Minh một ly nào, sau này mọi người đều là bạn!”

Tôn Nhiễm, Nguyên Lập.

Chu Phù Dung, Tiêu Lăng Thiên.

Giang Tuyên Nhi, Vương Lỗi.

Sáu người đồng thời nâng ly, trên môi nở nụ cười thân thiện.

Diệp Bắc Minh cảm thấy thật buồn cười, anh muốn xem xem, những người này rốt cuộc muốn làm gì.

Trong giấy phút anh nâng cốc lên, hàn ý lóe lên trong mắt: “Hóa Công Tán, không mùi không vị?”

“Đáng tiếc là, các người không biết tôi có y thuật kinh thiên động địa, càng không biết thân thể tôi bách độc bất xâm!”

“Anh Bắc Minh, anh uống đi!”

Vẻ mặt Giang Tiên Nhi mong chờ.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Được!”

Cầm lấy ly rượu Hóa Công Tán, một hơi uống cạn.

Trong mắt Giang Tiên Nhi và sáu người kia xẹt qua một tia cười đắc ý.

“Tốt! Anh Diệp tửu lượng cao!”

Tôn Nhiễm khen ngợi một câu: “Tôi kính anh Diệp một ly nữa!”

Giang Tiên Nhi lại rót đầy ly.

Diệp Bắc Minh vẫn như cũ, một hơi uống hết.

Rượu qua ba tuần.

Giang Tuyên Nhi đột nhiên cười phá lên: “Tiên Nhi, chị thấy thằng nhóc này ăn uống cũng khá rồi đấy, rốt cuộc lúc nào mới ra tay đây?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi lộ ra nụ cười mê hoặc: “Chị họ, đừng vội chứ!”

“Anh Bắc Minh đang đắm chìm trong hạnh phúc, để anh ấy thoải mái thêm một chút nữa không được à? Tại sao lại muốn phá vỡ giấc mộng đẹp của anh ấy sớm như vậy?”

Diệp Bắc Minh đặt ly rượu xuống: “Các người có ý gì?”

“Ha ha ha...”

Mấy người nhịn không được mà cười lớn.

Khuôn mặt Giang Tuyên Nhi lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Diệp Bắc Minh, anh tưởng rằng Giang Tiên Nhi thật sự thích anh sao?”

“Chết đến nơi rồi mà còn không biết? Anh cũng không tiểu một bãi rồi tự soi mình trong đó đi, Tiên Nhi dựa vào cái gì mà thích anh?”

Giang Tiên Nhi che miệng cười lạnh, đôi mắt đẹp hiện lên một tia đùa cợt: “Diệp Bắc Minh, ngạc nhiên, bất ngờ, căm phẫn không?”

“Tôi thực sự có hứng thú với anh, nhưng chỉ một chút thôi!”

“Cho anh một cơ hội, giao công pháp luyện thể ra đây, tôi sẽ cân nhắc cho anh một cái chết tử tế!”

“Haiz...”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy: “Sống, không phải rất tốt sao?”

Trước/1996Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế