Saved Font

Trước/2184Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2009: Sư Tỷ? Thái Thượng Trưởng Lão

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bảo Kiếm Phong nghĩ vậy, đảo mắt liền nói: “Lục Thiêu, con ở đây trông chừng đi”.

“Vâng!”

Lục Thiêu chán nản bước về phía trước.

Bảo Kiếm Phong bước sang một bên, tìm một chiếc ghế tựa đặt mông ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Thiêu quét mắt nhìn quanh, thản nhiên mở lời: “Ta là Lục Thiêu, năm nay 13.000 tuổi, cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Là đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, hưởng thụ đãi ngộ cấp tông chủ!”

“Trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn đứng thứ 563!"

“Oa! Đạo Tổ đỉnh phong 13.000 tuổi, trẻ quá vậy!”

“Nội môn của Luân Hồi tông ít nhất cũng có mười vạn đệ tử, Lục sư huynh vậy mà nằm trong 600 vị trí đầu?”

“Đãi ngộ cấp bậc tông chủ, thiên tài trẻ tuổi!”

“Lục sư huynh, thực lực của huynh ắt hẳn rất mạnh mẽ phải không?”

Hàng trăm ngàn người phía dưới không ngừng xuýt xoa thán phục.

Lục Thiêu rất hài lòng với phản ứng này của họ, cả người cũng có chút lâng lâng phấn chấn!

“Lục sư huynh đẹp trai quá!”

“Nếu ta có thể gả cho Lục sư huynh thì thật tốt!”

Vô số người phía dưới ngước lên với ánh mắt ngưỡng mộ, nữ tu võ lại càng thêm phần trầm trồ!

“Yên lặng!”

Lục Thiêu hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn hiển lộ khí chất của bậc cường giả!

Mọi người im chặt miệng.

Lục Thiêu quét mắt nhìn quanh: “Kỳ thực, bổn công tử không cần giảng giải thêm về con đường Luân Hồi thì tin rằng mọi người cũng đều đã hiểu rõ rồi”.

"Thông qua con đường Luân Hồi liền có cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn của bổn tông!”

"Thật ra, ngoại trừ con đường Luân Hồi thì vẫn còn một cách khác?”

“Đó chính là khiêu chiến một đệ tử nội môn bất kỳ, chỉ cần đánh bại hắn liền có thể trở thành đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, hơn nữa còn trực tiếp thay thế xếp hạng của hắn trong nội môn”.

Vừa dứt lời, hiện trường liền râm ran tiếng thảo luận!

“Thách đấu với đệ tử nội môn?”

“Điên rồi sao? Lục sư huynh đều đã là cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong rồi, chúng ta mới là Hợp Đạo, Đạo Quân… chênh lệch quá lớn”.

Rất nhiều người đều lắc đầu.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Vẫn là quên đi, dù sao mình cũng chỉ cần tiến vào Luân Hồi tông là được, không cần quá nổi bật làm gì!”

Vừa nghĩ đến đó, Lục Thiêu đã nhấc tay chỉ vào đám đông: “Ngươi! Ngươi… còn có ngươi, tiến lên khiêu chiến với ta!”

Hai võ giả bị Lục Thiêu chỉ mặt đều sợ tới mức trắng bệch mặt mày!

Hai chân cũng thoáng chốc mềm nhũn không còn chút sức lực!

Phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất!

“Lục sư huynh huynh tha cho chúng ta đi mà…”

“Lục sư huynh huynh đừng đùa nữa, ta nào có gan dám tuyên chiến với huynh!”

Hai người vội vàng xin tha.

Chỉ có duy nhất người thứ ba lặng yên đứng nguyên tại chỗ.

Hắn chỉ thờ ơ đứng đó, vậy mà không hạ mình cầu xin, cũng không chút sợ hãi!

Cứ như một ngọn núi đứng sừng sững nơi đó!

Trong thoáng chốc vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người này!

Người thứ ba đó chính là Diệp Bắc Minh!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mẹ nó… cũng quá trùng hợp rồi đi…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phá lên cười:”Ha ha ha, nhóc con, cậu đúng là càng nghĩ gì thì nó càng tới mà!”

Ánh mắt của Lục Thiêu đương nhiên cũng rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

Từ hơi thở thì mới là một Nhập Đạo hèn mọn!

Lục Thiêu một bước tiến tới, đanh giọng hỏi: “Nhóc con, cậu tên là gì?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Dạ Huyền!”

Anh lười phải bịa mà trực tiếp dùng tên của bố mình!

“Dạ Huyền?”

Ánh mắt Lục Thiêu tối sầm lại, có chút bất mãn: “Hai người còn lại đã dập đầu xin tha rồi, xin hỏi cậu hờ hững đứng đó là có ý gì?”

“Nếu cậu làm giống hai người bọn họ, tôi sẽ coi như chưa từng điểm tên cậu!”

Diệp Bắc Minh ồ một tiếng: “Nếu tôi lựa chọn khiêu chiến thì sao?”

Toàn trường chết lặng!

Lặng ngắt như tờ!

Mấy vạn người trên quảng trường đều hít ngược một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!

Hô hấp của từng người gần như ngừng bặt, không dám tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy!

Lục Thiêu cũng có một thoáng ngẩn người, lát sau bèn cười nói: “Khiêu chiến với tôi? Được! Vậy bổn công tử đứng ở đây, chỉ cần công kích của cậu có thể phá vỡ lớp phòng ngự của tôi, coi như cậu thách đấu thành công!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh tiến tới nhảy vọt lên đài cao!

Con ngươi của đám đông nheo lại!

Thằng nhóc này vậy mà thực sự dám thách đấu!

Sắc mặt Lục Thiêu âm trầm như nước.

Thân là đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, vậy mà bị một tên ất ơ tới tham gia khảo hạch khiêu chiến? Hơn nữa đối phương còn chỉ là cảnh giới Nhập Đạo, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn đâu thể diện lăn lộn trong nội môn nữa?

“Dạ Huyền, bổn công tử nhắc nhở cậu một câu, đừng bị thần lực của bổn công tử làm chấn động nhé!”

Ánh mắt Lục Thiêu rét lạnh.

Hắn đã quyết định rồi, sẽ dùng thần lực phản kích trực tiếp biến tên phế vật không có mắt nhìn trước mắt này thành một vũng máu!

Diệp Bắc Minh nhấc tay, cực kỳ bá đạo đấm ra một quyền!

Bụp!

Khoảnh khắc nắm đấm của anh chạm tới lồng ngực của Lục Thiêu, toàn bộ đài cao bỗng rung chuyển dữ dội!

Một tiếng nổ cực lớn!

Đài cao dưới chân Lục Thiêu nứt toác tạo thành những đường gân như mạng nhện trải rộng ra mọi hướng, còn bản thân hắn thì quỳ thụp xuống đất!

Thân thể hắn giống như một miếng giẻ rách bị lôi về phía sau, hai chân kéo ra một cái rãnh thật sâu trên đài cao!

Nôn ra một ngụm máu!

Cả người đập mạnh vào đài cao cách đó hàng trăm mét, tức giận chỉ ngón tay run run vào Diệp Bắc Minh, miệng lắp bắp nói: “Mày… mày… mày…hự….”

Lại một ngụm máu nữa không kìm được mà hộc ra!

Bất tỉnh ngay tại chỗ!

“Cậu là ai?”

Bảo Kiếm Phong kinh ngạc ngồi bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Diệp Bắc Minh quát: “Đúng là lớn mật, dám giết đệ tử nội môn của Luân Hồi tông?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Yên tâm, hắn chưa chết được đâu, cùng lắm là tàn phế thôi”.

Một màn này khiến những người chứng kiến không khỏi bàng hoàng!

Ai có thể ngờ rằng một Nhập Đạo tham gia khảo hạch lại có thể một quyền đánh chết Lục Thiêu!

Khóe mắt Bảo Kiếm Phong giật giật, nhìn chòng chọc vào người thanh niên trước mặt, nếu không phải mấy chục thế lực lớn tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh tự bạo mà chết thì ông ta thậm chí còn hoài nghi rằng, thằng nhóc này chính là tên biến thái Diệp Bắc Minh kia?

Thói đời sao có thể như vậy?

Ở đâu mà mọc ra nhiều biến thái như thế!

“Dạ Huyền, cậu vậy mà dám đánh tàn phế đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, cậu đã biết tội chưa?”, Bảo Kiếm Phong phẫn nộ rống lên.

Diệp Bắc Minh bày ra dáng vè đầy nghi hoặc: "Vị trưởng lão này, ông đang nói cái gì vậy?”

“Thứ nhất, tôi không phải là người chủ động khiêu chiến Lục Thiêu!”

"Thứ hai, là anh ta chọn trúng tôi!”

"Thứ ba, tôi thách đấu thành công thì Luân Hồi tông phải ban thưởng cho tôi mới phải, xin hỏi tôi có tội lỗi gì ở đây?”

Nói đoạn anh lại ngây thơ lắc đầu: “Không lẽ Luân Hồi tông chỉ có chút tài đức này sao?”

Một loạt lý lẽ hợp tình hợp lý!

“Tên Dạ Huyền này nói cũng đâu có sai, anh ta phạm tội gì cơ chứ?”

“Còn không phải là do tên Lục Thiêu này tự mình ra vẻ thất bại, nếu Diệp Bắc Minh có tội, vậy Luân Hồi tông đúng là không công bằng!"

Võ giả phía dưới đài cao bắt đầu thảo luận rôm rả, náo động hẳn lên!

Ánh mắt Bảo Kiếm Phong trở nên lạnh băng, hừ lạnh một tiếng: “Nhãi con, chớ mơ tới việc dùng dư luận để uy hiếp lão phu!”

“Lão phu nói cho cậu biết, cậu nghĩ sai rồi! Lục Thiêu kêu cậu lên khiêu chiến, chứ không phải để cậu phế bỏ nó!”

“Loại tâm tư ác độc như cậu căn bản không xứng gia nhập Luân Hồi tông, hôm nay lão phu sẽ cho cậu thấy, cái gì gọi là quyền giải thích cuối cùng nằm ở chỗ tôi đây!”

Bảo Kiếm Phong vừa định ra tay.

“Bảo trưởng lão, ông đúng là đủ phách lối mà!”

"Quyền giải thích cuối cùng? Ông có quyền giải thích cuối cùng nào?"

Đột nhiên hai giọng nói như âm vang từ thiên nhiên vọng tới!

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong Luân Hồi tông.

Vừa đảo mắt nhìn tới đều không kìm được sửng sốt!

Là hai cô gái tuyệt sắc đang thướt tha từ trên trời giáng xuống!

Rõ ràng chỉ mới có thực lực Đạo Tổ nhưng Bảo Kiếm Phong nhìn thấy hai người này lại sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống tại chỗ: "Đệ tử Bảo Kiếm Phong tham kiến hai vị thái thượng trưởng lão….”

“Trời ạ…”

“Trẻ như vậy đã là thái thượng trưởng lão?”

Hàng trăm ngàn người ở dưới đài cao đều choáng váng!

Trố mắt đứng nhìn như hóa đá!

Diệp Bắc Minh thì kích động, hô hấp cũng trở nên cực kỳ gấp gáp!

Anh nhìn chăm chăm hai cô gái xinh đẹp vô song bỗng nhiên xuất hiện kia!

Chính là thất sư tỷ Liễu Như Khanh cùng lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!

Trước/2184Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối