Saved Font

Trước/11Sau

Đỗ Vi, Anh Chờ Em

Chương 13 - 14 - 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 13: Tình địch xuất hiện?

Buổi sáng ngày tiếp theo, Đỗ Vi cùng Dương Hoàng đúng 8 giờ đã có mặt tại buổi hội thảo về tin học y tế. Nghe tên thôi cũng đủ biết nó buồn chán đến mức nào rồi, thế mà cô vẫn phải cố gắng ngồi nghe họ diễn thuyết, giới thiệu những sản phẩm y tế đạt giải thưởng sáng tạo trong năm vừa qua suốt gần 3 giờ liền.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô vẫn luôn để ý cách nói chuyện của ông Jocod. Cảm giác rằng hình như ông ta rất nể trọng Dương Hoàng nha. Vả lại khi hai người nói chuyện, cũng sử dụng ngôn ngữ quốc tế là tiếng Anh chứ không phải tiếng Nga. Vậy mà ông ta lại gửi nguyên đống tài liệu tiếng Nga qua, còn bắt phải dịch đúng thời hạn này nọ nữa. Chẳng lẽ người có tiền có quyền đều thích bài vẻ như thế?

Nhìn vẻ mặt đang suy tư của của Đỗ Vi, Dương Hoàng nói nhỏ nào tai cô: "Chỉ còn hai mươi phút nữa là kết thúc, anh sẽ dẫn em đi tham quan Paris."

Đỗ Vi hai mắt chợt lóe sáng lên: "Tôi muốn đi xem Nhà Thờ Đức Bà, sông Seine..." Hàng loạt cái địa danh nổi tiếng được cô kể ra.

Dương Hoàng gật đầu đồng ý, dùng gương mặt phơi phới như ánh nắng mùa xuân quay sang nói chuyện với ông Jocod: "Nể tình lần này ông giúp đỡ, trưa nay tôi sẽ cho người đem hợp đồng đến, ngày mai chúng ta chính thức kí kết hợp tác."

Ông Jocod mừng rỡ nhìn cô gái ngồi bên cạnh Dương Hoàng. Lần này nhờ cô ta, mà ông có thể hợp tác với công ty Techno Project sau hơn một năm ròng chờ đợi. Ông thật sự không ngờ một người như Dương Hoàng mà cũng phải bỏ nhiều tâm tư như vậy, chỉ để đổi lấy nụ cười của người trong lòng?! Đúng là anh hùng khó mà qua ải mỹ nhân.

***

Sau khi buổi hội thảo kết thúc. Vừa bước ra khỏi cửa, thì bỗng nhiên từ phía sau có một bàn tay đặt lên vai Đỗ Vi khiến cô giật bắn người. Quay đầu lại nhìn sắc mặt cô liền thay đổi: "Fuji, sao anh lại ở đây?"

Người đàn ông điển trai được gọi là Fuji tươi cười trả lời: "Anh thay ông đi dự hội thảo lần này. Vừa rồi cứ tưởng gặp một người trông giống em thôi, không ngờ thật sự là em." Nói xong anh ôm Đỗ Vi vào lòng theo kiểu chào hỏi Châu Âu: "Chỉ mới vài tuần không gặp, em lại đẹp ra rồi."

Đỗ Vi cười gương gạo, trong lòng thì đang thét gào lớn: "Sao những người mà cô không muốn gặp, lại cứ luôn xuất hiện trước mặt cô thế này nhỉ?"

Dương Hoàng đứng kế bên sắc mặt sầm xuống, hỏi giọng lạnh lùng: "Người này là?"

Đỗ Vi nhanh miệng giới thiệu: "Đây là cháu của ông Yoshida tên là Nagase Fuji, cũng là đàn anh học cùng trường với tôi bên Nhật." Quay sang nhìn Fuji cô lại nói tiếp: "Còn đây là sếp của em Dương Hoàng, cũng là người đang hợp tác với công ty ông nội anh."

Cả hai chào hỏi nhau xong, Fuji phấn khởi tươi cười nhìn Đỗ Vi: "Trưa nay anh muốn mời em ăn một bữa, được không?"

"Xin lỗi, em đã có hẹn đi ăn chung với sếp rồi." Đỗ Vi từ chối khéo, cô không muốn dính dáng gì với tên công tử chơi bời, trăng hoa này.

Fuji làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, quay sang hỏi ý Dương Hoàng: "Vậy có thể cho tôi đi chung với hai người?"

Đỗ Vi, Dương Hoàng: "..."

Cuối cùng cả ba cùng nhau đi tham quan Nhà Thờ Đức Bà, cùng nhau đi dạo sông Seine, cùng nhau chụp hình, cùng nhau ăn trong không khí toàn mùi thuốc súng.

Buổi tối, Fuji hẹn riêng Đỗ Vi đi ăn. Tuy cô không muốn đi, nhưng anh ta là cháu của ông Yoshida, là người đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian đầu ở Nhật. Chỉ một buổi ăn mà cũng từ chối, như vậy thật sự không phải phép. Thế là cô cũng gật đầu đồng ý.

Không gian ăn tối dưới ánh đèn cầy lãng mạn, Đỗ Vi đau đầu khi cứ nghe Fuji nói liên hồi từ nãy đến giờ. Trong đầu lại quay về hình ảnh của ba năm trước. Lúc cô vừa đến Nhật học, anh ta là tiền bối học trên cô hai khóa, là người luôn quan tâm cô rất nhiều ở nơi xứ lạ này. Cô rất cảm kích và luôn coi anh là anh trai của mình. Trong khoảng thời gian đó, vì anh ta cũng đã có người yêu rồi nên cô cũng rất thoải mái khi tiếp xúc với anh.

Thế mà chỉ sau một năm, anh ta chia tay bạn gái sau đó đến tỏ tình với cô. Thể loại đàn ông cô ghét nhất đó chính là có mới nới cũ. Ở Việt Nam cô đã mù mắt quen Anh Tuấn, qua đến đây cô đâu thể nào dẫm lên vết xe đổ của mình một lần nữa? Thế nhưng cô không thể nào từ chối thẳng thừng anh ta như những người khác, nên chỉ khéo léo từ chối bằng cách tránh mặt. Cơ mà ông trời không bao giờ chiều lòng cô mà, dù cô có tránh cũng chẳng thể nào khỏi.

"Hai năm trước anh tỏ tình với em, thì em viện cớ rằng sẽ không quen bạn trai khi ở xứ người. Còn bây giờ, em muốn viện lý do gì để từ chối anh tiếp đây?" Fuji cười khổ nhìn gương mặt vô hồn của Đỗ Vi ngồi trước mặt: "Em không thể cho anh cơ hội, dù chỉ một lần?"

Đỗ Vi hít một hơi thật sâu, sau đó thẳn thắng trả lời: "Những lời mà em nói với anh trước đây không phải là viện cớ, khoảng thời gian đó em chỉ muốn mình tập trung vào việc học thôi. Còn bây giờ em sẽ trả lời anh, em và anh hoàn toàn không có khả năng." Cô không muốn trốn tránh nữa, một lần giải quyết cho xong vấn đề tình cảm rắc rối này.

Fuji nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt oán trách: "Em thật sự là một người rất lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng càng như thế, anh lại càng không muốn bỏ cuộc."

Đỗ Vi: "..."

***

Về đến khách sạn, Đỗ Vi lần mò một hồi mới tìm được đúng phòng mình. Tim của cô muốn bay ra ngoài khi nhìn thấy Dương Hoàng đứng trước của phòng mình. Vừa lại gần, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô choáng váng: "Sếp uống rượu sao không vào phòng nghỉ ngơi?" Đỗ Vi vừa đưa tay vào kéo nhẹ áo Dương Hoàng vừa nói khẽ.

Ngay lập tức, Dương Hoàng đã đưa tay mình ra nắm chặt lấy tay cô: "Anh chờ em."

Đỗ Vi chưa kịp phản ứng trước câu nói vừa rồi, thì Dương Hoàng đã ngã thẳng vào người cô như cái xác chết, không còn chút phản ứng nào. Người cô đơ ra vài giây vì sự va chạm bất ngờ này, nhưng ngay sau đó dùng tay đẩy mạnh Dương Hoàng ra. Do không còn chỗ dựa Dương Hoàng ngã lăn xuống đất, hoàn toàn bất động.

Đỗ Vi chưa kịp phản ứng trước câu nói vừa rồi, thì Dương Hoàng đã ngã thẳng vào người cô như cái xác chết, không còn chút phản ứng nào. Người cô đơ ra vài giây vì sự va chạm bất ngờ này, nhưng ngay sau đó dùng tay đẩy mạnh Dương Hoàng ra. Do không còn chỗ dựa Dương Hoàng ngã lăn xuống đất, hoàn toàn bất động.

Sáng hôm sau.

Đầu óc mơ màng vì vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, toàn thân đau nhức như mới bị ai đó đánh một trận. Chẳng lẽ tối qua anh uống say nên gây sự ở đâu? Lần đầu tiên uống nhiều như thế, anh không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Vừa mở mắt thì thấy Đỗ Vi đang nằm cạnh mình, tay cô ấy còn nắm lấy tay anh không rời. Tình hình này là sao?

Cảm nhận được tiếng động, Đỗ Vi cũng dụi dụi mắt ngồi dậy: "Anh tỉnh rồi sao?" Cô dùng tay đấm đấm vào vai mình vài cái, rồi lười biếng đi lại bàn rót nước uống.

"Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở phòng em? Anh có làm những hành động lạ hay không?" Dương Hoàng hỏi liền một hơi.

Đỗ Vi vẫn thong dong ngồi trên ghế, nhấm nháp từng ngụm nước mát ngọt: "Anh thật sự không nhớ chuyện tối qua?"

Dương Hoàng: "..."

Quay lại thời điểm buổi tối Dương Hoàng say rượu.

Nhìn thấy Dương Hoàng như một xác chết nằm trên hành lang, cô cũng không thể xem như không thấy mà đi vào phòng được. Cơ mà vào phòng anh ta thì cần phải có thẻ, mà thẻ thì lại nằm trong túi quần nên cô cũng không tiện thò tay vào lấy được.

Mở cửa phòng mình, cô dùng hết sức lôi anh ta từ cửa vào đến giường. Va chạm vào thành ghế, bàn, rơi đầu xuống đất khi cô kiệt sức, chắc tất cả không dưới mười lần đâu nhỉ. Lên đến giường anh ta mới bắt đầu cử động. Thế mà hành động đầu tiên của anh ta là ôm cô vào lòng, chặt đến nỗi cô không thể thở được.

Theo bản năng bình thường cô dùng sức đẩy mạnh anh ta ra, vô tình làm anh ta lăn xuống giường. Thế là đầu anh ta đập vào tủ cây đặt gần đó một phát. Sau đó cô phải tiếp tục kéo anh ta lên giường lại, rồi còn phải cởi áo khoắc để anh ta thoải mái nữa chứ. Làm xong một loạt hành động, miếng thịt bò vừa rồi cô ăn cũng tiêu hóa hết sạch.

Đang định vào tủ lạnh lấy sữa uống để chống đói, thì anh ta lại nắm chặt lấy tay cô, miệng cứ lẩm bẩm gì mà "đừng đi có được không? Chỉ cần em quay đầu lại một lần, em sẽ thấy anh vẫn ở đây chờ em... chờ... em..." sau đó không nói gì nữa, nhưng tay thì vẫn nắm chặt không chịu buông ra à nha.

Thế là cô kết luận, do anh ta quá nhớ thương người yêu cũ, nên mới uống rượu say đến mức mất ý thức thế này. Rồi người xui xẻo là cô, hốt vỏ cho người khác.

Chương 14: Vợ yêu?

Em biết không, nhiều năm trôi qua anh vẫn luôn tìm kiếm hình bóng của em ở bắt cứ nơi nào anh đến. Mặc dù biết rằng, em sẽ không bao giờ xuất hiện.

Hôm nay Paris có mưa bụi, gió đông se, lạnh buốt cả một thành phố nhộn nhịp này. Nhìn những cặp tình nhân cùng nhau che chung một chiếc ô, trong lòng Đỗ Vi lại dâng lên cảm giác rất lạ. Chắc là do phong cảnh hữu tình ở nơi đây khiến cho tâm tư cô bỗng xao động. Phải chăng, đây chính là thứ cảm giác trống vắng mà người ta vẫn thường hay nói?

Ông trời rất không công bằng với cô, những người đàn ông bên cạnh cô toàn là những kẻ bạc tình. Hết cha cô rồi đến người yêu, ngay cả người theo đuổi là Fuji cũng không ngoại lệ. Ánh mắt đượm buồn nhìn ra cửa kính xe, cô thở dài một hơi rồi tự nói với chính mình: Xã hội đầy cám dỗ này, những người đàn ông đẹp trai, lại có tiền thật không thể giữ bên mình lâu được. Tính cô thích độc hữu, nên người cô lấy làm chồng nhất định chỉ có thể yêu thương cô, trong mắt và tư tưởng lúc nào cũng chỉ có mình cô thôi mới được.

Thế Nam tự giờ thấy Đỗ Vi không nói gì, mà chỉ cách vài giây thở dài rồi lắc đầu một lần. Nét mặt thay đổi rất thú vị, nên thích thú trêu chọc hỏi: “Chỉ xa sếp mới vài giờ, mà em đã như người mất hồn rồi à?”

Đỗ Vi lườm Thế Nam đang nói bóng gió một cái, tựa đầu vào cửa kính xe nói giọng mỉa mai: “Trong đầu anh chỉ nghĩ được vậy thôi à?”

Thế Nam vừa định cất giọng trả lời lại thì lại nghe tiếng Đỗ Vi hét lớn: “Ấy,… Dừng lại đây một chút…”

"Kít..."

Thế Nam ngay lập tức thắng xe lại, sau đó cùng bước đến bên đường với Đỗ Vi. Thấy cô hai mắt sáng rực nhìn những ổ bánh mì kia như tìm được vàng không bằng, anh lắc đầu chịu thua. Cô gái này lúc sắc sảo thông minh thì không ai bằng, lúc ngây ngô đáng yêu thì cũng chẳng ai dám giành hơn.

“Anh có ăn không?” Đỗ Vi ôm hai ổ bánh mì tròn như bánh bao trong lòng, miệng cười tươi hỏi.

Anh gật đầu đồng ý, thế là Đỗ Vi lấy thêm hai ổ bánh mì nóng hổi thơm phưng phức trở về xe. Thế Nam lúc này bụng cũng cồn cào vì mùi thơm cứ bay quanh mũi, vừa đưa tay lấy thì bị Đỗ Vi đánh vào tay: “Lúc nãy tôi hỏi, anh bảo là không ăn mà?”

“Anh đã gật đầu đồng ý rồi mà. Vả lại em cũng mua thêm hai ổ nữa, chẳng phải cho anh sao?” Thế Nam khó hiểu nhìn Đỗ Vi hỏi.

“Tôi mua thêm thôi, anh không nói tôi tưởng anh không ăn đấy chứ.” Đỗ Vi trả lời vô tội tuyệt đối.

Thế Nam: “…”

Thỏa mãn nhìn thấy gương mặt của Thế Nam, Đỗ Vi cười lớn tiếng đưa một ổ bánh mì đến trước mặt anh: “Tôi đùa thôi, anh tưởng tôi là lợn sao mà có thể anh hết đống này?” Sau đó lại tiếp tục gặm phần của mình, cô cảm thấy tâm trạng hưng phấn hẳn lên. Cảm giác trống vắng ư? Có thức ăn nhét vào thì tự nhiên nó sẽ đầy thôi.

Đến trước cửa bệnh viện, Đỗ Vi cười ngại ngùng khi nhìn thấy Dương Hoàng từ trong bước ra: “Sếp, không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?” Buổi sáng khi anh thức dậy, cô mới phát hiện máu từ đầu anh chảy khá nhiều trên gối, đó là hậu quả của việc tốt tối qua cô làm.

Đến trước cửa bệnh viện, Đỗ Vi cười ngại ngùng khi nhìn thấy Dương Hoàng từ trong bước ra: “Sếp, không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?” Buổi sáng khi anh thức dậy, cô mới phát hiện máu từ đầu anh chảy khá nhiều trên gối, đó là hậu quả của việc tốt tối qua cô làm.

“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Dương Hoàng xoa xoa phần đầu đã được băng bó vài cái, rồi cười tươi nhìn Đỗ Vi: “Em đang lo lắng đấy à?”

Đỗ Vi thở phào. Sao cô không lo lắng cho được, anh ta mà có chuyện gì chẳng phải cô đây gặp rắc rối. Miệng cười tươi đến không thấy tổ quốc, cô đưa vào tay Dương Hoàng ổ bánh mì vừa mua lúc nãy: “Vừa rồi đi ngang qua, thấy ngon quá nên đặc biệt mua cho sếp bồi bổ. Trời lạnh mà ăn bánh mì nóng là ngon hết sảy nha!”

Thế Nam đang đứng kế bên nhìn Đỗ Vi không khỏi cười thầm. Còn tưởng cô gái này không biết lấy lòng người khác, cơ mà nhìn gương mặt đang tỏa sáng lấp lánh của sếp thì đủ hiểu khả năng của cô ấy rồi há. Anh cùng biết thân biết phận mà tự động rút lui: “Bây giờ, anh sẽ đi giải quyết phần hợp đồng của ông Jocod. Đỗ Vi, em ở lại chăm sóc sếp đi nha.”

Đỗ Vi cũng gật đầu đồng ý. Vết thương ở đầu rất nguy hiểm, nếu lỡ có chuyển biến gì xấu mà không có ai bên cạnh cũng không hay. Dù sao thì tội nhân gây ra thương tích cũng là cô, tuy không phải cố ý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.

Thế là cả ngày hôm nay, Đỗ Vi phải ở bên cạnh Dương Hoàng chăm sóc anh ta. Theo dự kiến là vậy...

***

Buổi trưa, tại khu trung tâm mua sắm lớn nhất Paris. Đỗ Vi cùng Dương Hoàng ghé lại một cửa hàng bán rất nhiều loại nước hoa nổi tiếng. Đã đến Pháp rồi, mà không mua nước hoa mang về thì chắc chắn cô sẽ bị hai nhỏ bạn xé xác thành từng mảnh.

Thế nhưng do ngửi quá nhiều mùi, làm cô cảm thấy choáng váng không còn phân biệt được cái nào là cái nào nữa. Đưa mắt qua nhìn Dương Hoàng cầu cứu: “Sếp, anh thấy hai mùi này thì loại nào được hơn?”

Dương Hoàng cúi đầu xuống ngửi: “Chai màu hồng có mùi dễ chịu hơn.”

Thế là cô mua được ba chai nước hoa, theo sự lựa chọn của Dương Hoàng. Tuy nói vậy, nhưng những mùi hương anh chọn cô đều thích cả. Sếp quả thật là một người rất tâm lý nha.

Qua đến mua trang phục, Đỗ Vi lại lăng xăng khắp nơi tìm quần áo thích hợp: “Sếp, nếu một người gầy hơn tôi một chút thì mặc cái này có hợp không?” Đỗ Vi mặc một chiếc váy màu xanh thẳm từ phòng thay đồ bước ra hỏi.

“Không đẹp.”

Từ nãy đến giờ cô hỏi mấy lần rồi, nhưng câu trả lời nhận được đều giống nhau. Đỗ Vi bĩu môi: “Sếp chưa thấy sao biết là không đẹp chứ?”

Dương Hoàng ngước mắt nhìn Đỗ Vi: “Vì em mặc rất đẹp, những người khác sao có thể so sánh.”

Đỗ Vi đỏ mặt trước câu trả lời của Dương Hoàng, vừa định bước vào phòng thay đồ thì một cô nhân viên người Pháp tươi cười lại chào hỏi: “Xin lỗi, hai vị có phải là vợ chồng không vậy?”

“Sao cô lại hỏi vậy?” Đỗ Vi dùng tiếng Pháp lưu loát hỏi ngược lại cô nhân viên đó.

“Thật ra, tiệm chúng tôi đang tổ chức chương trình “Cặp Đôi Vàng”, nên muốn chụp lại một số hình ảnh của cặp vợ chồng hạnh phúc để quảng bá. Hai anh chị đẹp đôi như thế, chúng tôi có thể chụp vài tấm không?” Cô nhân viên vừa giải thích vừa hỏi, sau đó lại nói thêm: “Nếu đồng ý, bên phía tiệm chúng tôi sẽ tặng quà đặc biệt cho hai anh chị ạ.”

Ban đầu Đỗ Vi muốn từ chối, thế nhưng nghe đến được tặng quà thì cô lại suy nghĩ lại: “Quà tặng là gì?”

“Là cặp đồng hồ đôi.” Vừa nói cô nhân viên vừa lấy ra cho Đỗ Vi xem.

Đồng hồ được thiết kế rất tinh xảo, với những viên đá gắn lấp lánh xung quanh, nhìn sơ qua cũng biết là loại không rẻ tiền. Dù sao cũng chỉ là một vài pô hình, món hời này chỉ kẻ khờ mới không nhận. Thế nhưng nghĩ kỹ lại, sếp cô làm sao có thể đồng ý bán hình ảnh của mình chỉ vì một cái đồng hồ? Vì thế cô cười dịu dàng khéo léo từ chối: “Xin lỗi,…”

“Chúng tôi phải chụp ở đâu?” Dương Hoàng lên tiếng xen ngang lời Đỗ Vi.

Đỗ Vi xoe tròn mắt nhìn Dương Hoàng đang đi về hướng mình, hai tay anh vẫn còn đang xách một đống đồ của cô vừa mua: “Vợ yêu, chỉ vài tấm hình thôi chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”

“V… ợ… y… ê… u…?” Đỗ Vi lắp ba lắp bắp khi nghe câu nói tiếng Pháp vừa rồi của Dương Hoàng.

Thấy gương mặt thay đổi một cách đáng yêu của Đỗ Vi, anh lại thì thầm bên tai cô: "Món hời thế này, chỉ có kẻ khờ mới từ chối đúng không?"

"..."

Thì ra sếp cô cũng chẳng phải cao cao tại thượng như mọi người vẫn thường nói. Mà cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác thôi!

Chương 15: Chữ yêu và ghen!

Nếu điều ước có thể thành hiện thật, anh sẽ lập tức chạy đến ôm em ngay lúc này. Sẽ cho em thấy một con người mới của anh và chữ “yêu” mà anh chôn giấu từ sâu thẳm trái tim mình.

Nếu điều ước có thể thành hiện thật, anh sẽ lập tức chạy đến ôm em ngay lúc này. Sẽ cho em thấy một con người mới của anh và chữ “yêu” mà anh chôn giấu từ sâu thẳm trái tim mình.

Ngồi trên taxi quay trở về khách sạn, Đỗ Vi nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay bằng ánh mắt đầy phức tạp. Cô không thể nào thôi thắc mắc, chiếc đồng hồ này có giá trị rất đắt nha, và hình như nó còn được thiết kế đặc biệt chỉ riêng một đôi duy nhất. Tại sao chỉ một chương trình nhỏ, mà họ lại phải tốn kém như thế này chứ?

“Tháp Eiffel kìa, em có muốn lên đó tham quan một chút không?” Giọng nói của Dương Hoàng vang lên, làm tắt đi bầu không khí im lặng và cả những suy nghĩ vẩn vơ của Đỗ Vi vừa rồi.

Nhìn theo hướng tay Dương Hoàng đang chỉ, quả thật phía trước rất gần tháp Eiffel. Tuy cô cũng rất muốn đến xem thử, nhưng vừa rồi mua nhiều đồ thế này, nếu lên đó sẽ phải mang theo rất vướng víu. Vả lại sếp cũng đang bị thương, nên cho anh ta về nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.

Chưa đợi Đỗ Vi trả lời, Dương Hoàng đã gọi tài xế chở thẳng đến tháp Eiffel. Lần trước do có cái tên Fuji gì đó chen ngang, nên anh không thể cùng Đỗ Vi có không gian riêng được. Một cơ hội tốt thế này, sao anh có thể bỏ qua mà về phòng ngủ được chứ.

Đỗ Vi ngồi cạnh cũng đành chịu thua, người đang bị thương là anh ta mà còn không nói gì. Cô cũng chẳng có ý kiến nhiều.

Từ dưới chân tháp cho đến đỉnh đầu ngọn tháp, Đỗ Vi và Dương Hoàng luôn là trung tâm chú ý của mọi người. Đấy cũng không có gì khó hiểu, khi hình ảnh một người đàn ông phong độ, đẹp trai có thừa như thế lại tình nguyện làm vác phu cho bạn gái. Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến dân tình ngưỡng mộ rồi.

Mặc cho ánh mắt xung quanh nhìn như thế nào, Đỗ Vi lúc này chỉ thấy phong cảnh đẹp đến động lòng người trước mặt. Còn nhớ lúc nhỏ, mỗi lần có chuyện không vui cô thường leo lên những vị trí trên cao nhìn xuống. Khi ấy tâm tình cô cũng thoải mái hẳn ra, bây giờ cũng vậy. Cảm giác mọi thứ đều nhỏ bé dưới chân mình, những vấn đề phức tạp xung quanh cũng theo đó mà hóa đơn giản đi.

Ánh nắng chiều soi rọi trên gương mặt trắng nõn của Đỗ Vi. Ánh mắt tự tin, ngoan cường và không chịu khuất phục thường ngày, nay lại như có một làn sương mờ vây lấy. Dương Hoàng lặng lẽ đứng gần quan sát cô châm chú. Anh rất muốn biết cô ấy hiện tại đang nghĩ gì, từ nơi sâu thẳm trong trái tim cô ấy đã phải chịu bao nhiêu tổn thương rồi, người mà hiện tại cô ấy đang nhớ đến là ai? Nghĩ đến đây lại thấy thật buồn cười chính mình, giờ anh còn đang ghen tuông với một người trong tư tưởng nữa chứ.

“Sếp, theo anh tình yêu là gì?” Đỗ Vi mắt vẫn đang nhìn về một hướng xa xăm, miệng thì thầm một câu hỏi rất khẽ.

Dương Hoàng tiến đến đứng song song cùng với Đỗ Vi, mắt nhìn theo hướng của cô đang nhìn: “Hạnh phúc, nỗi buồn, lo sợ, đau nhói và chây lì.”

Đỗ Vi bật cười khi nghe đáp án của Dương Hoàng, hai má đỏ ửng tiếp tục hỏi: “Vậy sếp đã trải được bao nhiêu, trong số những trạng thái vừa kể trên?”

Dương Hoàng nhìn thẳng vào mắt Đỗ Vi, như thể muốn cô in thật sâu hình bóng mình vào tâm trí. Sau vài giây anh mới trả lời: “Tất cả.”

Nụ cười trên môi Đỗ Vi tắt ngủm, cô cứ tưởng một người như Dương Hoàng mới phải là người làm cho con gái người ta đau khổ. Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của anh lúc này, cô có thể khẳng định những điều anh nói là thật lòng. Cô gái có thể khiến ột người đàn ông như Dương Hoàng si tình đến thế, cô thật sự hiếu kỳ muốn gặp thử một lần.

“Còn em thì sao?” Dương Hoàng hỏi.

Đỗ Vi xoay người, nhắm mắt, giang hai tay ra như muốn ôm cả thế giới vào lòng mình. Miệng nói rõ từng chữ: “Tôi chưa từng trải qua những cảm giác đó.”

Cũng chẳng biết sao khi cô quen Anh Tuấn, những cảm xúc tình yêu ấy cô hoàn toàn không cảm nhận được. Cũng có thể, cô chưa từng thật sự "yêu" nhưng những lời Anh Tuấn nói ba năm trước.

Chỉ một câu trả lời đơn giản như thế của Đỗ Vi, cũng đủ để khiến cho trái tim ai đó vui như muốn nhảy múa khắp nơi rồi.

***

“Sếp, quán cà phê này tôi đã từng thấy trên tạp chí nha.” Sau khi rời khỏi tháp Eiffel Dương Hoàng vẫn chưa chịu về, mà còn lôi Đỗ Vi đi dạo phố đêm. Vô tình đi ngang quán cà phê nổi tiếng La Rotonde, nên cả hai cùng nhau ghé lại nghỉ chân.

Nhìn dòng người tấp nập xung quanh, Đỗ Vi phấn khởi ngồi chờ Dương Hoàng mua cà phê mang đến. Một bóng hồng Châu Á xinh đẹp ngồi lẻ loi một mình, nên đã thu hút rất nhiều ánh mắt của những kẻ háo sắc phương tây kia. Do dự vài lần, một thanh niên trông cực kỳ điển trai với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh thẳm trong suốt, phủ lên nó là một hàng lông mi dài màu nâu đen trông rất hài hòa. Nở nụ cười tỏa nắng, đến gần bắt chuyện với Đỗ Vi: “Xin chào, em đi một mình à, anh có thể cùng ngồi với em không?”

Đỗ Vi chưa kịp cất thành tiếng trả lời, thì từ phía sau một giọng nói lạnh lùng đầy sát khí đã nói thay: “Cô ấy đi cùng tôi.”

Nhìn thấy Dương Hoàng, nụ cười người thanh niên đó cũng tắt đi, ngượng ngùng tự mình rút lui. Đỗ Vi không nói gì nhún vai cười như không cười, rồi đứng dậy đi theo hướng người thanh niên vừa nãy.

Ngay tức khắc, Dương Hoàng nắm lấy tay Đỗ Vi kéo lại: “Em đi đâu thế?”

“Tôi đi lấy thêm đường.” Đỗ Vi ngơ ngác nhìn hành động và vẻ mặt khác lạ của Dương Hoàng trả lời.

Dương Hoàng thở phào, sau đó nhẹ nhàng kéo Đỗ Vi ngồi xuống ghế: “Anh không uống đường, hai bao đó là của em đấy.”

Đỗ Vi tròn xoe đôi mắt nhìn Dương Hoàng. Không biết vì sao lúc này, cô lại có cảm giác rất lạ nha. Sao anh ta lại tức giận khi người khác lại bắt chuyện với cô, sao lại biết rõ sở thích cô đến vậy. Chẳng lẽ anh ta thích cô sao? Suy nghĩ đó chợt lóe lên thì đã bị Đỗ Vi khinh bỉ dập tắt. Nói đến thời gian thì cô và anh ta chỉ mới gặp nhau chưa đến một tháng, còn nói đến tính yêu sét đánh thì nhan sắc cô chưa đủ đẹp đến thế.

Tuy có rất nhiều vấn đề vẫn chưa thông, nhưng Đỗ Vi cũng không muốn tra hỏi và suy nghĩ nhiều chi ệt trí óc mình. Dù là vô tình hay cố tình gì thì cô cũng lợi chứ không hại, những việc có lợi thì cô cũng không ngại mà từ chối. Đỗ Vi đưa tay xé hai bao đường cho vào cà phê, rồi chậm rãi thưởng thức hương vị của cuộc sống.

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận