Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 17: Rốt Cuộc Gặp Được Ngươi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Xe chạy vững vàng trên đường, Thẩm Đình nhìn Thẩm Mi trong gương. Được nghĩ ngơi, nàng nhắm mắt lại dựa vào sau ghế, tiếng hít thở đều đặn truyền ra, chẳng biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ.

Điện thoại di động trong túi run lên, Thẩm Đình thu hồi ánh mắt, giảm bớt tốc độ xe, dùng một tay nghe máy, là mẹ.

"Sao muộn thế này hai đứa vẫn chưa về?" Âm thanh Thẩm mẹ lo lắng truyền tới.

Thẩm Đình nhìn Thẩm Mi đang ngủ say, hạ giọng nói: "Đang trên đường về, chị hai đã ngủ trên xe, không nói nữa,..., lát sau gặp. "

"Đi! Đi! Mẹ và cha con chờ dưới lầu." Dứt lời, Thẩm mẹ cúp điện thoại.

Thẩm Đình nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Nàng có thể hiểu được lo lắng của cha mẹ lúc này. Chuyện xảy ra năm đó đối với cả nhà họ chính là một cơn ác mộng. Ai cũng không muốn chuyện đáng sợ như vậy phát sinh lần nữa, càng không nỡ để Thẩm Mi phải trải qua đau khổ.

Bây giờ, bất luận như thế nào, nàng và cha mẹ đều sẽ bảo vệ chị hai! Thẩm Đình âm thầm thề dưới đáy lòng.

"Đing, Đing..."

Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Thẩm Đình sờ điện thoại vừa mới bỏ vào, quay lại nhìn túi Thẩm Mi. Nàng lần nữa giảm tốc độ, thân thể hơi nghiêng lấy ra điện thoại.

Một chuỗi số lạ!

"Ai a?" Thẩm Đình nghi hoặc tự nói, nhìn Thẩm Mi không có dấu hiệu tỉnh lại liền nhấn nút trả lời: "Alô?" Nàng nói khẽ, vừa định cùng đối phương giải thích mình không phải...

"Bảo bối..."

Một âm thanh khàn khàn xuyên qua điện thoại truyền đến tai nàng. Đồng tử Thẩm Đình phóng đại, tay cầm điện thoại run lên.

"Bảo bối, tôi rất nhớ em a, thật muốn ôm em vào lòng, sờ khắp toàn thân..." Không nghe âm thanh nàng trả lời, người bên kia điện thoại càng lúc càng phát ra lời ghê tởm buồn nôn.

Tên biến thái! Mắt Thẩm Đình đỏ lên, cái âm thanh này, cho dù qua bao nhiêu năm nàng đều nhớ rõ! Bởi vì nàng muốn giết hắn! Tên khốn kiếp gần như đã hủy hoại chị hai nàng!

"Bảo bối, tại sao em không nói chuyện? Có phải lại thẹn thùng rồi không? Ha ha."

Tiếng cười của hắn thật chói tai, tâm Thẩm Đình khó chịu như bị dao đâm, chẳng lẽ tên biến thái này thường xuyện gọi điện cho chị hai? Nàng đau lòng nhìn Thẩm Mi, Thẩm Đình khẽ cắn môi, không nói lời nào, cúp điện thoại.

Dừng xe bên đường, Thẩm Đình dùng điện thoại Thẩm Mi gửi cho số kia một tin nhắn, lưu số vào điện thoại mình sau mới đem dãy số đó cho vào sổ đen. Làm xong tất cả, nàng không quên xóa nhật ký cuộc gọi và tin nhắn vừa gửi.

Hết thảy thao tác hoàn tất, nàng cẩn thận từng chút một trả di động vào túi Thẩm Mi. Lần nữa khởi động xe.

"Leng keng. "

Trong đêm khuya âm báo tin nhắn vang lên vô cùng quỷ dị, ngón tay màu đen nhanh chóng mở điện thoại. Xem xong nội dung gửi đến, chủ nhân lộ ra nụ cười âm lãnh. Tắt tin nhắn, điện thoại trở về trang chủ, trên màn hình, một cô bé ngây thơ non nớt đang mỉm cười. Bàn tay dơ bẩn của hắn say mê vuốt mặt cô bé, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắc lên trên mặt nam nhân, trong đêm tối càng thêm khủng bố.

Một đạo ánh sáng xuất hiện phá tan màn đêm, nam nhân cầm điện thoại ngẩng đầu, xe hầu như đồng thời ngừng lại, phát ra tiếng thắng chói tai. Theo hướng đèn xe chiếu tới, nam nhân vẫn chưa thích ứng với luồn ánh sáng chói mắt, hắn đưa tay, chặn ánh mắt mình, trốn đến phía sau cây.

Nhìn cửa lớn chung cư từ đằng xa, Thẩm Đình giật mình thắng xe lại.

Theo quán tính, Thẩm Mi đang mơ màng ngủ bất ngờ ngã về phía trước, nếu không nhờ dây an toàn kéo lại, sợ là đầu nàng đã đập vào cửa sổ xe! Cảm giác buồn ngủ toàn bộ biến mất, Thẩm Mi cau mày nhìn về phía Thẩm Đình bên cạnh: "Đình Đình, làm sao vậy?" Hỏi xong nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn phía trước, ban đêm tối đen như mực không có dấu hiệu gì bất thường. Nàng khó hiểu, lần nữa chuyển hướng nhìn Thẩm Đình.

"Không, không có gì, vừa có một con mèo chạy qua làm em giật mình nên mới thắng gấp." Thẩm Đình nói, vỗ vỗ lồng ngực, quay đầu nhìn Thẩm Mi cười cười: "Chị hai, thật có lỗi a, làm chị tỉnh giấc rồi."

Thẩm Mi vẫy vẫy tay, xoa đôi mắt còn mơ ngủ, lúc này mới phát hiện đã về đến nhà. "Em lái xe vào ga-ra đi, chị vào trước." Thẩm Mi nói xong giơ tay muốn kéo cửa xe.

Thẩm Đình đè tay nàng lại, mặt tràn đầy sợ hãi.

"Em làm sao vậy?" Thẩm Mi nghi ngờ nhìn nàng, cảm thấy Thẩm Đình có chút cổ quái. Thẩm Mi lo lắng sờ soạng mặt nàng: "Đình Đình, em không sao chứ."

"Em vừa bị con mèo kia dọa sợ rồi, chị hai chị cùng em về nhà đi." Thẩm Đình nói, vẻ mặt kiên trì không cho phép cự tuyệt. Thẩm Mi chỉ cho là nàng quá sợ hãi, cười cưng chiều, gật gật đầu, cùng nàng đem vào ga-ra.

Phía sau thân cây, một nam nhân chật vật ẩn mình trong bóng đêm, mặt hắn mờ mờ ẩn hiện ánh dưới ánh đèn đường, nhìn không thấy rõ. Nhìn theo chiếc xe biến mất sau góc đường, thân ảnh nam nhân giấu trong bóng đêm toàn bộ đi ra. Mắt hắn gắt gao nhìn vào một gian phòng cách đó không xa, dưới ánh đèn, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Thẩm Mi, cuối cùng chúng ta cũng chính thức gặp mặt.

Thẩm Mi có một giấc mộng vô cùng kỳ quái, trong mộng có rất nhiều thân ảnh quen thuộc, ba, mẹ, Đình Đình, Dư Khởi, Lôi Chấn Đình, Lôi Chấn Dã... Thậm chí còn có Lý Ngạo Quân và Lý Tư Tĩnh, một đám người bọn họ vây quanh nàng cười, liên tục gọi nhũ danh của nàng.

Đột nhiên, đêm đen kéo tới, thế giới của nàng một mảnh hắc ám, mọi người một khắc trước còn vây quanh nàng mỉm cười, đột nhiên toàn bộ đều biến mất. Bóng đêm làm nàng càng thêm khủng hoảng, nàng mở miệng gọi cha mẹ thật to nhưng thế giới vắng vẻ chỉ còn lại tiếng vang của chính nàng.

Bỗng nhiên có tiếng cười, từ xa đến gần. Tựa hồ có bóng người cũng đang dần tiến lại đây, nàng âm thầm sợ hãi, bất giác lui về phía sau từng bước một, sau lưng chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một bức tường, nàng không còn đường thoát. Thẩm Mi ôm mặt, cuồng loạn kêu lên. Người kia trong bóng đêm đang tới gần nàng, tiếng cười phát ra càng thêm lạnh lẽo.

Nghiêm An!

Thẩm Mi hoảng sợ kêu lên, lại phát hiện mình không có âm thanh, nàng bất lực muốn la lên xin giúp đỡ, nhưng cái gì cũng kêu không được.

Một đôi tay, chậm rãi đưa về phía nàng...

Cởi!

"A!" Thẩm Mi hoảng sợ mở mắt, bật dậy từ trên giường. Mơ hồ nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảnh vật quen thuộc làm lòng nàng an định không ít. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Thẩm Mi xoa đầu còn đang choáng váng, không nghĩ tới mình vậy mà ngủ đến trưa. Ngẫm lại, trong những năm này đây là lần đầu tiên nàng ngủ say như vậy.

Đầu ngón tay nàng lơ đãng chạm phải hai má, cảm giác ướt sũng đột nhiên xuất hiện. Thẩm Mi chậm rãi lau khô, lòng bàn tay vươn đầy nước mắt. Cười tự giễu, Thẩm Mi đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, phá lệ không xếp lại chăn mền như thường ngày.

Thời điểm Thẩm Mi trong phòng đi ra, Thẩm mẹ đang làm cơm trưa. Vừa thấy nàng ân cần hỏi: "Thức rồi? Ngủ ngon không con?"

"Ân, thỉnh thoảng ngủ nướng cảm giác rất tốt." Thẩm Mi mỉm cười. Trước mặt cha mẹ, nàng vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là cô bé chưa trưởng thành. Thẩm mẹ đau lòng trừng mắt nhìn con gái trách cứ: "Còn không biết xấu hổ, thời gian này chỉ lo làm việc cũng không biết chú ý nghĩ ngơi, nhìn thân hình con đi! Gầy y như con khỉ!"

"Ai nói con gái tôi giống khỉ đấy!" Thẩm cha từ sân thượng đi xuống, trên tay còn cầm bình nước. Ông tức giận trừng mắt nhìn lão bà nhà mình, mặt mày tràn đầy đắc ý: "Con gái tôi ra đường người nào không nói là đại mỹ nhân, bà lại không có mắt thẩm mỹ, lại đem so với khỉ."

"Ông xem lại con gái mình đi, trên người toàn da bọc xương!" Thẩm mẹ háy mắt ra lệnh cho ông xã: "Đi, đem nồi súp tôi hầm cho con gái ông ra đi."

"Mẹ, con tự mình làm được rồi."

Thẩm cha vội vàng ngăn cản, đem Thẩm Mi ấn ngồi trên ghế: "Con đợi ở đây." Dứt lời, nhanh chóng vào bếp lấy súp cho nàng. Thẩm Mi bật cười nhìn cha mẹ đang bận rộn, trong nội tâm vừa ấm áp lại ngọt ngào.

Thẩm mẹ làm cho Thẩm Mi món súp cá trích hầm cách thủy nàng thích nhất, hương vị thơm ngon kích thích không thôi, nàng uống liền ba bát. Thẩm cha Thẩm mẹ xem nàng ăn tươi cười rạng rỡ, hận không thể nấu thêm nồi nữa cho nàng.

Sờ bụng thỏa mãn, Thẩm Mi lúc này mới phát giác Thẩm Đình không có ở nhà: "Cha, Đình Đình đâu?" Nàng nhìn quanh bốn phía hỏi.

"Nó sao, ở trường xảy ra chút việc nên đi xem rồi, sẽ về nhanh thôi." Thẩm cha nói.

Hôm nay không phải Chủ nhật sao? Trường học còn có việc gì chứ? Thẩm Mi nghi hoặc, không chú ý tới khi nàng hỏi đến Thẩm Đình trên mặt Thẩm cha bộ dáng tươi cười cứng ngắc.

Khi Lý Ngạo Quân thức dậy đã là một giờ chiều, ngày thường công việc bề bộn nàng đều dậy rất sớm. Cho nên vừa đến Chủ nhật, nàng cơ hồ đều rơi vào trạng thái ngủ như chết. Bình thường Lý Tư Tĩnh đều dậy trước nàng vì đói bụng, sau đó lại quay sang đánh thức mẹ mình. Nhưng hôm qua, cô bé hiển nhiên rất mệt rồi, hôm hay mặt trời lên đến mông mà vẫn còn trong mộng đẹp.

Vỗ nhẹ mông nhỏ của nàng, Lý Tư Tĩnh hừ hừ hai tiếng, xoay người ngủ tiếp. Lý Ngạo Quân đành phải thôi, thức dậy rửa mặt, đến phòng bếp làm cơm trưa cho mình và con gái.

Lý Tư Tĩnh là vì buồn tiểu mà thức dậy! Bé híp mắt mò mẩm đến nhà vệ sinh, trở về liền ngưởi thấy hương vị đồ ăn xuyên qua khe cửa truyền vào. Bụng nhỏ vì đói khát mà kêu to. Đưa mắt lưu luyến không rời nhìn phía giường thân yêu, lại sờ lên bụng mình, Lý Tư Tĩnh cắn răng một cái, nhấc chân tiến vào nhà vệ sinh... rửa mặt!

Lý Ngạo Quân vừa đem thức ăn đặt lên bàn, liền thấy tiểu gia hỏa vô cùng thức thời chạy ra, tự giác đến ghế chuyên dụng của mình: "Mummy, ôm." Lý Tư Tĩnh vươn cao hai cánh tay mũm mĩn, ánh mắt trông mong nhìn đồ ăn trên bàn.

"Mèo tham ăn!" Lý Ngạo Quân cười khẽ, vươn tay ôm bé đặt lên ghế ngồi. Tiểu hài tử đói bụng tự mình cầm bát đũa, rất có lễ phép bắt đầu ăn cơm.

"Con nếu còn tiếp tục ăn thịt sẽ nhanh chóng biến thành heo!" Lý Ngạo Quân nhìn bé đang bỏ khối thịt kho tàu vào miệng, nhịn không được nói. Sau đó liền gấp một ít củ cải trắng để vào trong chén bé.

Lý Tư Tĩnh nhìn chén cơm nhỏ của mình xuất hiện vật thể lạ, gương mặt đều muốn nhăn lại: "Mummy, Tĩnh bảo bối không ăn cái này!" Bé phát biểu ý kiến, nhưng mà...

"Không được." Lý Ngạo Quân nhìn bé chằm chằm trực tiếp cự tuyệt.

Lý Tư Tĩnh cảm thấy mẹ mình chính là bạo chúa! "Haiz~, vẫn là Mi Mi tốt!" Bé lẩm bẩm, kẹp củ cải trắng trong chén lên, cẩn thận từng li từng tí để vào miệng. Biểu tình trên mặt tựa như đang nuốt xuống kim châm.

Lý Ngạo Quân nhìn bộ dáng thống khổ của bé, ác ý lại gắp thêm một miếng bỏ vào.

Lại nữa! Lý Tư Tĩnh phồng mang trợn mắt nhìn nàng.

"Ăn!" Lý Ngạo Quân không cho bé kháng nghị, còn muốn nói gì đó, điện thoại trên bàn trà đột ngột vang lên. Nàng liếc mắt nhìn Lý Tư Tĩnh, ý bảo bé đem cà rốt ăn hết mới đứng dậy đi nghe.

"Lý Ngạo Quân mau bắt máy! Cô nhất định không tưởng tượng được tôi tra được cái gì đâu!" Là Triệu Tú Tú.

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Cấp Xếp Lớp Sinh