Saved Font

Trước/898Sau

Gió Mát Không Bằng Ngươi Tình Thâm

Chương 251: Thế Mà Anh Lại Có Mặt Ở Đây!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Nguyetmai

Đầu thật sự rất choáng váng, Quý Noãn mấy lần muốn đứng lên nhưng đều ngã xuống sofa.

Cô vùng vẫy một hồi rồi đành bỏ cuộc, đưa một tay day day mi tâm, một tay cầm lấy điện thoại di động xem giờ.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ, không biết vừa rồi Mặc Cảnh Thâm có nghe rõ những gì mình nói qua điện thoại không? Lúc đó cô hạ giọng nói rất nhỏ, hơn nữa anh đang họp, chỉ sợ anh không nghe được…Quý Noãn cắn môi, cố giữ đầu óc tỉnh táo.

Không biết đã qua bao lâu, một phút, hai phút, hay là đã mười phút rồi? Ngay khi ý thức của Q4uý Noãn càng lúc càng trở nên mờ mịt, bắt đầu chìm vào cơn mê, cửa phòng bất ngờ vang lên một tiếng động lớn khiến cô giật mình tỉnh lại.

1

Quý Noãn nhướng mắt lên nhìn bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đang tới gần, vẻ mặt anh rất nghiêm nghị.

Vừa nhìn thấy gương mặ7t của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh xoa mặt cô, xác định cô không sao, lại thấy dáng vẻ mơ hồ của cô liền đứng lên.

Quý Noãn lại thấy Mặc Cảnh Thâm bước tới mở cửa sổ để không khí bên ngoài tràn vào.

Cô đang gắng gượng ngồi dậy thì chợt nghe thấy âm báo có cuộc gọi nhỡ vào điện thoại, quả nhiên cửa sổ mở ra thì mới có sóng di động.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn mười phút, Mặc Cảnh Thâm đã liên tục gọi cho cô rất nhiều lần.

Tuy nhiên tôi nghĩ ông chủ của các người cũng không muốn tôi biết hắn là ai đâu.”

Lúc này chuông điện thoại di động của Quý Noãn lại vang lên, cô nhận cuộc gọi, giọng nói nghiêm nghị của Quý Hoằng Văn vang lên: “Noãn Noãn, lúc nãy còn gọi điện cho ba sao?” Nghe giọng điệu của ông, rõ ràng là không hay biết chuyện xảy ra ở thành phố T bên này.

“Sao con biết ba đang ở thành phố T? Gần đây công ty có đối tác từ thành phố T tới, ba sang đây thị sát.

Ai nói cho con biết vậy?”

Xe của phía đối tác đang đợi dưới lầu nhà hàng rồi.

Lúc nãy ba vẫn để điện thoại di động trong túi, sơ ý thế nào lại ấn vào nút tắt tiếng.

Cô sợ ông biết chuyện thì lại lo lắng.

Trợ lý xác nhận Quý Hoằng Văn có chuyến đi tới thành phố T thì cô mới tin chắc.

Mạng lưới quan hệ của Tập đoàn Quý thị vốn rất đơn giản, cho tới nay Thư ký Chu đều làm việc rất ổn, tạo được cảm giác yên tâm và tin cậy.

Cô ngẩng lên, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm cầm một chiếc khăn mặt bọc đá chườm lên trán mình.

Lúc nãy, sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô vẫn ngồi trên sofa, không đủ sức để đứng lên, cũng không chú ý tới mấy người bị khống chế trước cửa đã bị dẫn đi từ lúc nào.

“Em đỡ hơn chưa?” Mặc Cảnh Thâm rút tay ra khỏi trán cô, nhìn Quý Noãn cầm chiếc khăn mặt bọc nước đá tự chườm cho mình.

Mặc Cảnh Thậm nhìn Quý Noãn một lúc, lại đưa tay sờ trán cô: “Không sao rồi, khi nào thật sự tỉnh hẳn thì rời đi, mọi chuyện nói sau.” Quý Noãn “Dạ” một tiếng, tuy lúc này cô gần như không còn hơi sức, nhưng không khí trong lành của căn phòng lúc này và cảm giác mát lạnh trên đầu khiến đầu óc của cô đã tỉnh táo lại như thường.

Anh nhìn cô ôn tồn nói: “Có người có thể mua chuộc được Thư ký Chu bên cạnh ba em, mượn danh ba em để lừa em tới đây.

“Anh nghĩ sẽ là ai?” Tiếng động bên ngoài đã xa, Quý Noãn không nghe được người của Mặc Cảnh Thẩm định xử lý Câu lạc bộ này như thế nào, nhưng cô chắc chắn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Mấy người đàn ông mặc âu phục đen là thuộc hạ của Mặc Cảnh Thâm.

Thấy Mặc Cảnh Thâm đi ra, họ liền trình danh sách lên cho anh.

Không bao lâu sau, một cô gái trẻ tuổi trốn trong căn phòng cách đó không xa bị dẫn tới.

Lúc bị dẫn tới, cô ta vẫn đang vùng vẫy, chửi rủa.

Chỉ khi thoáng nhìn thấy người đàn ông vừa cởi khuy măng sét áo sơ mi, vừa thong thả đi tới thì vẻ mặt hung hăng của cô ta lập tức biến mất.

Có lẽ là vì cho tới bây giờ, Quý Mộng Nhiên vẫn không muốn hành động thái quá trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Làm sao cô ta ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Mặc Cảnh Thâm đã tới rồi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Cảnh Thâm dừng trên mặt cô ta, rõ ràng là không hề ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy người bị bắt đưa tới là Quý Mộng Nhiên.

Đối diện với ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, Quý Mộng Nhiên đứng đờ người ra.

Bị người áo đen bỏ lại ở hành lang, mất mười mấy giây, cô ta mới lấy lại tinh thần.

“Anh Cảnh Thâm?” Quý Mộng Nhiên hơi tái mặt: “Sao anh lại ở đây?” Rõ ràng cô ta nhận được tin báo đêm nay Mặc Cảnh Thâm có một cuộc họp quan trọng, chắc chắn không thể tùy tiện bỏ đi.

Thế mà anh lại có mặt ở đây!

Trước/898Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phi Kinh Thế