Saved Font

Trước/149Sau

Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 109: Ngoại truyện 5: Mặt trắng nhỏ (Tiểu bạch)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Ngọc Hân

Cố Duy Hạo giống như rùa đen rụt cổ tránh bên cạnh.

Không dám tiến lên trước can ngăn và bảo vệ người trong miệng luôn nói yêu là An Ninh.

An Ninh tóc tai bù xù bị đuổi ra khỏi công ty, quần áo cũng bị bà xã Cố Duy Hạo là Dương Tiểu Nhã xé hư.

Công việc vừa mới được nửa ngày đã không còn.

An Ninh dọn dẹp đồ đạc của mình nhếch nhác rời đi, cô không biết công ty này là tài sản nhà họ Dương.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Dương Tiểu Nhã bắt lấy Cố Duy Hạo vừa đánh vừa mắng.

“Cố Duy Hạo, anh lại dám lén lút sau lưng tôi làm loạn với người phụ nữ kia? Anh không muốn sống nữa có phải không?”

“Xin lỗi bà xã, là cô ta quyến rũ anh, trong lòng anh vẫn chỉ yêu mình em…”

“Anh vẫn chỉ yêu tôi sao?” Dương Tiểu Nhã lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, anh vẫn luôn yêu em, bà xã.”

“Tại sao con tiện nhân kia nói cho tới giờ anh yêu không chỉ có mình tôi?”

“Là cô ta cố ý chia rẽ tình cảm của chúng ta, cũng vì ban đầu anh không chọn cô ta.”

“Thật sao?”

“Thật…”

“Anh còn dám nói dối tôi?” Dương Tiểu Nhã nổi điên cầm tài liệu trên bàn đuổi theo đánh Cố Duy Hạo, “Lúc tôi đi vào thấy anh ép buộc cô ta, anh còn dám nói dối cô ta quyến rũ anh? Anh làm như Dương Tiểu Nhã tôi là kẻ ngốc hả? Hôm nay anh xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”

“Bà xã, xin lỗi, em tha thứ cho anh đi, nhân viên bên ngoài đang nhìn đấy, chừa cho anh chút mặt mũi….”

“Mặt mũi? Anh còn biết sĩ diện? Dám trốn tôi làm loạn cùng người phụ nữ khác mà còn cần mặt mũi sĩ diệnc sao?”

“A….”

Trong phòng làm việc tổng giám đốc vang lên từng đợt gào khóc thảm thiết.

Trên xe buýt, An Ninh ôm đồ mình dựa vào tay vịn, cố ý xem thường ánh mắt khác lạ người xung quanh nhìn cô.

Tóc cô nằm loạn xạ, quần áo cũng bị kéo rối loạn, trên mặt còn có vết thương bị cào, má trái sưng một mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật nhếch nhác.

Nhưng giờ phút này An Ninh không suy nghĩ được gì nhiều.

Cô cúi mặt nghe tiếng xe buýt nhắc nhở tới trạm mới ôm đồ mình xuống xe.

Trong một nhà hàng Tây gần trng tâm chợ, Mộ Viêm Huyên gọi bò bít tết và rượu vang.

Giang Hào cũng theo gót gọi như anh, món thịt bò trước mặt không thèm động đũa, chỉ nhiệt tình uống rượu vang.

“Giang Hào, cậu uống nhiều như vậy lát nữa sao lái xe?” Mộ Viêm Huyên tao nhã ăn món Tây giương mắt hỏi.

“Vậy nếu không thì lát nữa anh họ lái xe em rồi cùng nhau đi về!” Giang Hào cười, uống thêm một ly nữa.

“Lát nữa anh phải về quê, anh chở cậu cùng về đến lúc đó sao cậu về nhà được?”

“Anh họ, không phải em nói anh chứ, anh về dưới quê tồi tàn kia có gì tốt chứ? Không bằng gọi điện thoại cho chị dâu….” Đang nói thì đột nhiên di động vang lên.

Giang Hào nhận máy, bộ dạng trở nên như tên mặt trắng nhỏ cười nói: “Được, bảo bối, anh lập tức đi ngay, lát nữa gặp.”

Mộ Viêm Huyên đặt dao nĩa xuống, có vài phần nghiêm trang nói: “Giang Hào, cậu như vậy là không thể được, cả ngày dây dưa với đám phú bà kia, bảo cậu tới khách sạn cậu lại….”

“Anh họ, em không kịp mất, lát nữa tự anh về nhé, em đi trước. Đúng rồi, nhớ trả tiền, đi đây.”

Giang Hào uống cạn ly rượu vang rồi vội chạy đi.

Mộ Viêm Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù mình cũng không nghiêm chỉnh gì nhưng ít nhất cũng xử lý gọn gàng đâu ra đấy công việc của tập đoàn Mộ thị trong nước.

Còn Giang Hào quả thật chỉ có thể dùng từ khoa trương để hình dung.

Bảo cậu ta tới khách sạn cậu ta không chịu, cả ngày chỉ biết làm mặt trắng nhỏ (Tiểu bạch = kiểu giống như trai bao) dây dưa không rõ với mấy phú bà kia.

Nếu như không phải mẹ mình dặn dò mình phải chăm sóc cậu ta thì anh thật sự chẳng muốn xen vào làm gì.

Giang Hào uống rượu lái xe đi.

Trong biệt thự tư nhân ở khu nhà giàu, anh ta xuống xe đẩy cửa đi vào.

“Bảo bối anh tới rồi!”

Trong phòng khách một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi nhưng vì được chăm sóc cẩn thận nên thoạt nhìn chỉ tầm hơn 30 tuổi, đi lên ôm đầu tóc vàng của Giang Hào.

“Anh đã tới, bắt em chờ mãi!”

“Anh vừa nhận điện thoại của em thì lập tức chạy tới liền.” Giang Hào làm như nhìn thấy người yêu thương nhất, ôm ấp người phụ nữ lớn tuổi vừa hôn vừa cắn.

Vì Giang Hào là con lai bộ dạng lại rất đẹp trai, khi làm người tình lại biết nói lời quan tâm khiến phụ nữ thích thú, vì vậy có rất nhiều phú bà và cả một số cô gái con nhà giàu cũng thích bao nuôi anh ta.

Còn giao dịch tiền sắc đối với Giang Hào mà nói đã sớm rất bình thường.

Anh ta không ăn trộm không ăn cướp, chỉ là bán nhan sắc lấy tiền mà thôi.

Trong phòng ngủ, người phụ nữ trung niên được Giang Hào hầu hạ càng kêu to.

……

Mộ Viêm Huyên thuê xe tới vùng nông thôn, đi tới đầu ngõ thì xuống xe.

Tránh khiến mọi người nhìn thấy một kẻ ngốc là anh còn có thể thuê xe.

An Ninh vô cùng chật vật ngồi dựa vào trong góc tường rào, nói chuyện với con chó nhỏ trong lồng.

“Tiểu Hắc, chị lại mất công việc rồi. Thì ra tổng giám đốc công ty kia là anh ta, bà xã anh ta xông vào công ty đánh chị, nói chị quyến rũ ông xã cô ta.”

An Ninh thấp giọng nói xong hốc mắt đỏ lên.

“Lúc đầu chị và Cố Duy Hạo chuẩn bị kết hôn, cô ta là người thứ ba nhúng tay vào phá hoại tình cảm của bọn chị, bây giờ cô ta lại….”

Mỗi lần gặp phải chuyện gì không hài lòng, An Ninh chỉ có thể tới đây nói nhảm với con chó nhỏ đáng thương này.

Từ đằng xa Mộ Viêm Huyên nhìn thấy An Bình chật vật liền đi qua, vừa nhìn thì biết cô bị người ta bắt nạt.

“Chị!”

An Ninh vội lau khô nước mắt đứng lên: “Tên ngốc, sao em ở chỗ này?”

“Em buồn nên muốn tìm Tiểu Hắc chơi.” Mộ Viêm Huyên tùy tiện kiếm cớ: “Chị, không phải chị đi làm ư? Sao lại trở về đây rồi?”

An Ninh đau khổ cười một tiếng: “Chúng ta đi về thôi.”

Cô ôm đồ đạc của mình đi đằng trước, đáy mắt Mộ Viêm Huyên thoáng hiện vẻ khác lạ.

An Ninh dùng một ngày để nghỉ ngơi và phục hồi tâm tình vụn vỡ của mình.

Mộ Viêm Huyên nhìn ra tâm tình cô không tốt, giả ngây giả ngô vừa nói bóng nó gió hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng An Ninh suy sụp không muốn nói gì nhiều.

Điện thoại di động cô cứ vang lên, cuối cùng An Ninh trực tiếp tắt máy ngã xuống giường nhắm mắt lại, muốn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Ngày dần trôi qua.

An Ninh làm như chưa xảy ra chuyện gì, yên lặng như ngày thường chuẩn bị cơm tối xong bới thêm một chén đưa cho Tiểu Hắc.

Đầu ngõ đen như mực bỗng nhiên xuất hiện một bóng người ôm lấy An Ninh mạnh mẽ lôi vào trong ngỏ hẽm tối thui.

“Cứu mạng…”

Đột nhiên miệng bị che lại, chén trong tay rớt xuống đất vỡ toang.

Trong bóng tối vang lên giọng Cố Duy Hạo.

“Ninh Ninh, là anh.”

An Ninh yên tĩnh trở lại, dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Anh muốn làm gì?”

“Ninh Ninh, anh tới là để nói xin lỗi em.”

An Ninh không muốn để ý tới anh ta, đẩy anh ta ra muốn đi.

Cố Duy Hạo vẫn cứ ôm lấy cô đè cô lên trên tường rào không để cho cô đi.

“Ninh Ninh, anh biết anh sai rồi, sáng nay bà xã anh hung dữ với em như vậy, anh không biết sao cô ấy lại biết em tới công ty….”

“Đủ rồi!” An Ninh quát lớn: “Cố Duy Hạo, tôi không muốn nghe anh nói những điều này nữa, càng không muốn nhìn thấy anh, mời anh buông tôi ra, tôi phải về.”

“Ninh Ninh, anh thật sự yêu em.”

“Thế thì sao? Tôi bị bà xã anh đánh?”

“Không phải bây giờ anh tới để nói xin lỗi em sao? Đúng là bà xã anh có chút quá đáng…”

“Cố Duy Hạo, anh mau buông tôi ra, tôi không muốn nói chuyện với anh.” An Ninh cố gắng giãy dụa lại bị bao vây chặt chẽ giữa cơ thể Cố Duy Hạo và tường rào.

“Ninh Ninh, anh xin em cho anh thêm một cơ hội nữa đi.” Cố Duy Hạo nói, “Bà bã anh cô ấy đã lén bắt chuyện với tất cả tổng giám đốc các công ty ở đây, hiện giờ không có bất kỳ công ty nào nguyện ý tuyển em, chỉ cần ở bên cạnh anh, anh sẵn lòng nuôi em.”

“Tôi không cần!” An Ninh lạnh lùng từ chối.

“Ninh Ninh, em đừng giở tính trẻ con ra được không? Em không có công việc dựa vào gì nuôi sống em? Trong khu trung tâm anh có một tòa nhà, em có thể ở đó…”

“Cố Duy Hạo, anh nghe mà vẫn chưa hiểu lời của tôi sao? Cho dù tôi có chết đói đi chăng nữa cũng không làm tình nhân của anh, xin anh đừng hy vọng.”

“Ninh Ninh, anh biết em vì quá yêu anh nên mới hận anh như vậy, hận anh phản bội em.”

Cố Duy Hạo còn nói: “Ngoại trừ danh phận, anh dùng những thứ khác bù đắp cho em.”

“Xin anh thu hồi bộ dạng giả nhân giả nghĩa trước mắt này đi, cho dù bây giờ anh ly hôn tôi cũng sẽ không gả cho anh. Tôi đã không còn suy nghĩ gì về anh nữa, khoảnh khắc ba mẹ tôi qua đời, đối với anh tôi đã hoàn toàn chết tâm rồi.”

Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Ninh Ninh, chú dì mất anh cũng rất xin lỗi, nhưng thật sự chuyện đó không liên quan gì đến anh, anh không nghĩ tới họ lại xảy ra tai nạn xe, đây là ngoài ý muốn.”

Cố Duy Hạo sờ khuôn mặt An Ninh, đã có phần gấp gáp.

“Ninh Ninh, chú dì đã mất, hãy để anh thay họ chăm sóc em nhé.”

Trong ngõ nhỏ tối đen truyền tới tiếng vật lộn, Cố Duy Hạo đè An Ninh lên vách tường, vừa hôn vừa sờ.

An Ninh chỉ cảm thấy ghê tởm, giơ tay lên tát Cố Duy Hạo một cái.

Tiếng bạt tại thanh thúy vang lên chọc giận Cố Duy Hạo, anh ta nắm hai tay cô đang giãy dụa: “Ninh Ninh, anh nói chuyện với em đủ khép nép rồi, em không muốn uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt chứ gì!”

“Cố Duy Hạo, nếu anh không buông tôi ra tôi la lên đó!”

“Chỗ này bình thường rất vắng người, chờ em gọi người tới thì đã muộn rồi.”

Cố Duy Hạo nói xong cường hôn An Ninh, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, Bá Vương thượng ngạnh cung đã.

An Ninh bị đè trên tường đột nhiên ngừng giãy dụa, con mắt sáng trong kinh ngạc nhìn sau lưng Cố Duy Hạo.

Một bàn tay thon dài chợt nắm tóc Cố Duy Hạo mạnh mẽ kéo anh ta ra nặng nề xô vào trên tường.

Cố Duy Hạo bất ngờ không kịp phòng ngự, gào khóc thảm thiết che đầu đau vì bị va chạm.

“A… Ai vậy, ai xô tôi…”

Tiếp đó là một quyền đánh lên mặt, bóng đen cao lớn giơ chân lên nặng nề đạp một cước ngay bộ phận quan trọng của Cố Duy Hạo.

Cố Duy Hạo che phần dưới bụng, đau đớn như bị rút gân.

Thấy bóng đen lại muốn đánh anh ta, Cố Duy Hạo bị dọa sợ khập khiễng chạy trốn.

An Ninh thấy Cố Duy Hạo bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng đen trong bóng tối khách khí nói, “Cảm ơn.”

Bóng đen chậm rãi tới gần, hai tay thon dài sửa lại quần áo xốc xếch giúp An Ninh.

An Ninh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc bóng đen cúi đầu, ngay khi cô ngẩng đầu liền hôn xuống.

Thời gian dường như bỗng dừng lại.

Chờ tới lúc An Ninh lấy lại tinh thần, bóng đen đã rời khỏi môi cô, đắc ý như đứa trẻ vừa thành công gây chuyện quái đản, “Chị, em hôn chị!”

An Ninh giống như bị sét đánh, cả người ngơ ngác đứng đó.

Hết ngoại truyện 5

Trước/149Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần Diệp Thần