Saved Font

Trước/121Sau

[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 70: Bạn nhảy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hầm.

Khi Hugh do dự nhìn vềphía hắn lần thứ 23, Snape buông chiếc đũa, hai tay giao nhau đặt trên bàn, tao nhã mười phần, “Hugh, em có thể nói cho giáo sư độc dược hèn mọn của em, là điều gì khiến cho em tâm thần không yên như vậy?”

Hugh ngồi nghiêm chỉnh, qua vài giây, lấy ra đũa phép, “Sev, hôm nay Harry bảo em tham gia vũ hội Halloween.” Snape ánh mắt rét lạnh, “Chết tiệt Potter! Nó mời em làm bạn nhảy sao?” Draco trông bạn lữ nhà nó như thế nào vậy?

Hugh vội vàng lắc đầu, sắc mặt Snape miễn cưỡng tốt hơn một chút, “Em muốn đi?” Hugh lại lắc đầu, đũa phép vừa động, “Em cũng không muốn đi, nhưng Harry rất chờ mong. Cậu bé đã nhờ Draco giúp em chuẩn bị trang phục.” Hugh có chút buồn rầu, cậu cũng không thích náo nhiệt, nhưng trời sinh đối với mấy thứ đáng yêu lại không có sức chống cự, bộ dạng Harry làm nũng thật là hoàn toàn đâm trúng tử huyệt của cậu.

“Potter –“ Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Tham gia hay không tự em quyết định, không cần nói cho ta biết.” Hugh vặn vẹo ở ghế trên vài cái, hai gò má như bạch ngọc ửng hồng, “Sev, em muốn mời anh làm bạn nhảy của em, có thể chứ?” Cậu hỏi rất cẩn thận, màu xanh của chữ yếu hơn bình thường vài phần.

Snape nhếch đuôi lông mày, “Hugh, em định làm cho tất cả đám quỷ khổng lồ nhỏ trong lễ đường Hogwarts rớt cằm rớt kính hay sao? Có lẽ em cảm thấy công tác của thầy giám thị Filch quá thoải mái?”

Hugh có chút mất mát hạ mi mắt, làm bộ như không sao cả nhún nhún vai, nhưng tay cầm đũa phép nắm chặt ra màu trắng xanh, “À, là em không nghĩ nhiều, có lẽ Hermione sẽ chịu khó làm bạn nhảy của em. Em nên sớm hỏi cô bé một chút, Hermione đã là một cô bé rất được hâm mộ, chắc đi chậm sẽ không còn cơ hội.” Dòng chữ xanh ngọc sáng lên, sau đó biến mất

Đúng vậy, quan hệ của bọn họ tuyệt đối không thích hợp công khai ở thời điểm này, chỉ là vẫn có chút thất vọng.

Ánh sáng đột nhiên tối lại, Hugh có chút kỳ quái ngẩng đầu, chống khuôn mặt như cười như không của Snape, đôi mắt mèo hiện vẻ nghi vấn. Nam nhân cong môi, “Ta thực chờ mong cảnh tượng đặc sắc khi mà hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw cùng lão dơi già đầy dầu bước vào bữa tiệc vũ hội hoá trang.”

Ơ?

Hugh giật mình, lập tức sung sướng vô cùng mở to hai mắt, đây là…… đáp ứng rồi?

Snape hai tay ôm ngực, nhếch đuôi lông mày, “Ta nghĩ em không hiểu sai đâu.” Hugh nhảy dựng lên bổ nhào vào người hắn, chụt một cái hôn lên mặt hắn, cười đến vô cùng sáng lạn.

Snape ánh mắt nhu hoà hẳn đi, nhưng ngữ khí vẫn trào phúng như trước, “Ngay cả như vậy, em có thể chỉ huy đôi chân quỷ không lồ của em khiêu vũ cho chính xác được sao? Cậu White bé nhỏ?” âm cuối hơi v*t cao, khiến cho Hugh bị chứng luyến thanh nghiệm trọng thiếu chút nữa mềm chân.

Ôi, Merlin ơi! Người yêu của cậu thật sự là rất gợi cảm! Dù là phương diện nào cũng thế.

Snape từ lúc trước đã phát hiện, người yêu nhỏ không hề có sức chống cự với thanh âm của hắn, chỉ cần mình ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, có thể làm cho em ấy mặt đỏ tim đập, chân cũng mềm.

Nam phù thuỷ tóc đen cúi đầu nở nụ cười, mặt Hugh càng hồng, vội vàng nhảy ra khỏi ôm ấp của hắn, ngồi vào trên ghế, vỗ vỗ hai má nóng lên, liếc nhìn hắn một cái, chỉ bữa tối trên bàn, ý bảo bọn họ còn chưa lấp đầy bụng mình đâu.

Snape biết nghe lời phải tự mình quay về chỗ ngồi, tiếp tục ăn bữa tối của cả hai.

Dùng xong bữa tối, để cho gia tinh thu thập đồ ăn, Snape thuận tay cầm quyển sách cấm mượn ở thư viện Hogwarts đọc, nước thuốc tinh lọc hay là không có gì tiến triển, nhưng giờ còn chưa vội, cho nên đối mặt với một lượng lớn thông tin lộn xộn, đại sư độc dược còn duy trì đủ kiên nhẫn.

Hugh đem đĩa hoa quả gia tinh đưa tới để lên bàn, dùng cái dĩa nhỏ màu bạc xiên một miếng táo, đưa tới bên miệng người yêu. Snape cắn hoa quả, khép sách lại bỏ sang một bên.

Hugh đẩy đẩy bờ vai của hắn, thành công hấp dẫn lực chú ý của nam phù thuỷ tóc đen. “Sev, anh có thể dạy em khiêu vũ hay không?” Kiếp trước thân là đầu bếp hạng nhất, Hugh đối với lễ nghi các quốc gia đương nhiên cũng có đọc qua, nhưng cậu không thích tiếp xúc nhiều với người khác, cho nên loại chuyện như khiêu vũ phải tiếp xúc tứ chi với người khác cậu không biết gì cả.

“Nếu em đồng ý nhảy bước nữ, giáo sư độc dược hèn mọn của em đương nhiên vô cùng vinh hạnh phục vụ cho hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw.” Snape trêu chọc, trong lời nói tràn đầy trêu tức cùng ý cười.

Hugh chỉ từ chối không đến ba giây liền gật đầu. Cậu vốn cũng rất rõ ràng,ở cùng người cường thế lại bá đạo như Snape, tính cách không nóng không lạnh khẳng định ở vị trí yếu thế hơn. Cậu nếu đã đưa ra lời mời làm bạn nhảy của Snape, tự nhiên cũng đã nghĩ tới điều này. Không phải là nhảy bước nữ thôi sao? Chút chuyện này so với chuyện có thể được khiêu vũ cùng người yêu thì thật không đáng nhắc tới.

Snape cong môi cười, đứng lên, hơi hơi nghiêng người, thực hiện một động tác mời nhảy hoàn mỹ, “Như vậy, quý ngài đáng yêu này, ta có vinh hạnh được cùng cậu nhảy một điệu hay không?”

Mặt Hugh hơi hồng, cố ý nhếch cằm, làm ra vẻ cao ngạo, khẽừm một tiếng từ đằng mũi, đưa tay để vào bàn tay to của Snape. Khóe miệng Snape mang theo một chút ý cười, kéo tay một cái, người yêu nhỏ bé của mình bị kéo vào trong lòng.

Ngao ô —

Hugh bất ngờ không kịp phòng, cái mũi đập vào l*ng ngực rắn chắc của Snape, đau đến độ nước mắt lưng tròng. Xoa xoa cái mũi phát đau, Hugh trợn to đôi mắt mèo sũng nước trừng Snape, lên án hành vi của hắn, lại đổi lấy tiếng cười trầm của hắn, ngay cả tay phải cậu đặt lên l*ng ngực rắn chắc của hắn cũng hơi chấn động.

Hugh tức giận tiếp tục trừng hắn, sau đó nhụt chí phát hiện ánh mắt của mình không có lực sát thương giống đối phương, sửa lại kiễng chân bám vai cắn một miếng lên cái mũi ưng của Snape.

Snape phi thường dung túng cho lạc thú nhỏ bé gần đây của người yêu — cắn mũi hắn, trên thực tế Hugh cho tới giờ đều không nỡ dùng sức, cắn không đến nơi đến chốn, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm vô cùng thân thiết.

“Tay khoát lên vai ta……” Snape một tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của Hugh, một tay nắm chặt tay cậu, “…… Trước, sau, trái……” Dẫm chân!

“Trước…… sau……” Lại dẫm!

“Trái…… phải…… Xoay tròn……” Chậc, thiếu chút nữa hai người cùng nhau té ngã.

……

“Xoay tròn…… Tốt lắm…… trước, sau……”

Lại dẫm chân!

Hai tiếng đồng hồ không biết lần thứ bao nhiêu Hugh dời chân khỏi giày Snape, áy náy lại lo lắng nhìn đôi giày đã bị cậu dẫm không ra hình dạng. Snape xoa trán, “Hugh, phải biết đây là giày da rồng đó!” Thế mà em lại có năng lực giẫm một đôi giày da rồng đến trình độ báo hỏng này!

Hugh cúi đầu làm ra vẻ cô vợ nhỏ — ô ô! Cậu thật sự không phải cố ý, ai biết khiêu vũ khó như vậy chứ!

Snape cũng không nghĩ đến, vốn nghĩ Hugh thông minh như vậy, các bước nhảy cơ bản hẳn là học rất nhanh, không nghĩ tới dạy lâu như vậy, kết quả là mình mất một đôi giày.

Sờ sờ đầu rũ xuống của đứa nhỏ này, “Không sao, ngày mai tiếp tục, vũ hội Halloween còn vài ngày nữa cơ mà.” Hugh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi nhìn đôi giày đã rất thê thảm, vẻ mặt áy náy. Snape ôm lấy cậu đi về phía sô pha, “Hugh, chỉ là là một đôi giày, không cần tự trách, biết không?”

Cặp mắt mèo nước mắt lưng tròng chống lại đôi mắt đen dịu dàng của Snape, Hugh lấy đũa phép từ trong tay áo ra, “Sev, có phải rất đau hay không? Xin lỗi, đều là do em quá ngu ngốc.” Sev bị hắn dẫm nhiều lần như vậy, giày cũng hỏng rồi, vậy chân chắc phải đau lắm!

Hugh White, mày thật sự là ngốc muốn chết! Thể hiện chút thiên phú trên phương diện nấu ăn của mày đi có được không? Hugh vừa đau lòng vừa tự trách mắng chửi mình trong lòng, tức đến độ muốn gõ đầu mình.

Snape vừa thấy bộ dáng của cậu là biết ngay cậu lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt, bất đắc dĩ thở dài, “Đồ ngốc, em cảm thấy lấy thể trọng còn nhẹ hơn cọng lông chim của em có thểkhiến ta đau chân sao? Đình chỉ ngay mấy cái phán đoán vô vị cùng tự trách, hiện tại điều em nên làm là học được cách khống chế hai chân của em, đừng để ta cảm thấy đáp ứng yêu cầu của em là một sai lầm.”

Hugh nháy mắt mấy cái, sau đó trịnh trọng gật đầu. Thật vất vả mới có thể khiêu vũ cùng Sev, cậu sẽ tuyệt đối không buông tha cho cơ hội này!

Thầm nắm tay tự cổ vũ bản thân, trong mắt Hugh dấy lên ngọn lửa quyết tâm.

“Hugh, Hugh, anh đã tìm được bạn nhảy chưa?” Trên hành lang Harry thở hồng hộc đuổi theo Hugh phía trước, Draco lập tức cũng theo lại đây, hai người đều rất ngạc nhiên nhìn cậu. Phải biết rằng khả năng Snape có tính độc chiếm đáng sợ mà lại để cho Hugh tìm người khác làm bạn nhảy quả thực có thể xem nhẹ không kể, nhưng quan hệ hai người lại không thích hợp làm sáng tỏ, cho nên Draco cùng Harry đều vô cùng tò mò về người Hugh chọn làm bạn nhảy.

Đối với câu hỏi của bọn họ, Hugh chỉ cười thần bí, cũng không đáp lại, làm cho lòng hiếu kỳ của hai động vật nhỏ tăng vọt. Harry đang muốn truy vấn, đột nhiên có vài người vọt lại đây, miệng hô: “Hugh, trò muốn tham gia vũ hội sao? Tôi có thể mời trò làm bạn nhảy của tôi không?” “White, xin hãy làm bạn nhảy của em!” “White, chị làm bạn nhảy của em được không?” “Hugh, để anh làm bạn nhảy của em đi!” “Không, Hugh, làm bạn nhảy của mình đi!”

……

Một cảnh hỗn loạn.

Hugh không để ý đến những thứ khác, vội vàng chật vật chạy trốn. Năm trước cậu đều rõ ràng tỏ vẻ mình sẽ không tham gia vũ hội, cho nên ngoại trừ vài người còn chưa từ bỏ ý định thì không có ai mời cậu, vừa nãy Harry nói chuyện không hạ giọng, câu hỏi kia rõ rành rành có nghĩa là hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw năm nay muốn tham gia vũ hội, cho nên có phải đã có bạn nhảy hay chưa thì cũng rất nhiều người đều khẩn cấp mời cậu.

Draco cùng Harry bị đám người chen đến chen đi liếc nhau một cái, quả nhiên sức hút của hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw là không thể ngăn cản sao? Harry cào cào một đầu tóc rối, nhún vai, “Draco, đại khái là mình lại gặp rắc rối rồi đúng không?” Draco đồng ý gật đầu, “Harry, nếu cha đỡ đầu mà biết, ngày cậu sống càng khó khăn.”

Harry làm ra vẻ vô tội, “Kỳ thật mình thật sự không cố ý mà!” Draco mắt trợn trắng — ai tin!

Hugh nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng rốt cục thoát khỏi đám phù thuỷ nhỏ như sói đói, trốn vào hầm. Snape đang phê chữa xấp bài tập luận văn chết tiệt ngẩng đầu khỏi tấm da dê, nhìn thấy người yêu nhỏ chật vật không chịu nổi vọt vào, nhăn mày, vội vàng đi qua, “Hugh, làm sao vậy? Ai đang đuổi theo em sao?”

Hugh lau mặt, mím mím môi, một bộ đáng thương cực kỳ, Snape nhìn mà càng đau lòng không thôi, âm thầm nguyền rủa đầu sỏ tạo thành ‘thảm trạng’ này của Hugh.

“Làm sao vậy?” Nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ kia, Snape trầm thấp hỏi. Hugh bắt đầu cáo trạng, một hàng chữ màu xanh sang lên rồi lại tắt, “Sev, Harry ám toán em. Cậu bé cố ý hỏi em trên hành lang là tìm được bạn nhảy chưa, kết quả có thiệt nhiều người chạy tới nói phải làm bạn nhảy của em. Em chạy thật lâu mới thoát khỏi bọn họ đó, mệt mỏi quá!”

Snape nheo lại mắt, Potter!

Phòng ngủ Slytherin, còn đang vụng trộm mừng thầm vì hành động của mình, Harry đột nhiên giật mình rùng mình một cái. Kéo chăn quấn chặt người, Draco chú ý tới động tác của nó ếm thêm cho nó thần chú giữấm, khiến chú rắn nhỏ mắt xanh hơi sáng mắt — nước mắt lưng tròng, “Draco, cậu tốt nhất “

Draco buông quyển sách trên tay, sờ sờ cái đầu lộ ra ngoài chăn của nó, “Giờ mới biết à.” Harry cọ cọ tay cậu ta, vui vẻ nói: “Không phải đâu, mình sớm biết rồi, Draco tốt nhất, mình thích Draco nhất!!”

Lời ‘thổ lộ’ vô tình làm cho hai tai quý tộc nhỏ bạch kim hồng hồng, cố gắng áp chế môi mình không cần cong quá đà, làm bộ như không có việc gì nói: “Ừm, tôi cũng thích Harry.”

Harry lăn một vòng, thân thể quấn như con sâu lớn lăn vào ôm ấp của Draco, “Mình biết!”

Quý tộc nhỏ bạch kim của chúng ta lặng lẽ thở dài trong lòng, Harry, em biết thật sao?

Trước/121Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch