Saved Font

Trước/39Sau

Hối Hận : Anh Sẽ Bảo Vệ Em!

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quý Đạc Đạc đưa Mộc Nhũ đến cô nhi viện. Nơi mà anh gặp cô, nhận nuôi cô về Quý gia..

Đứng nhìn cô nhi viện. Cô ngớ người, rồi nhìn anh:" Quen...quen...",

Quý Đạc Đạc mừng vì cô nhận ra, anh dẫn cô vào trong, tham quan một vòng.

Sau khi  đi lại trong cô nhi viện. Cô mỏi chân, anh dẫn cô đến một xích đu gần đó ngồi xuống.

Quý Đạc Đạc anh đứng sau, đẩy nhẹ xích đu cho cô. Lương Mộc Nhũ thấy thích thú, liền trở nên vui vẻ.

Nơi đây là nơi anh thấy cô đang ngồi mình chơi xích đu. Lúc đó liền có cảm tình, liền muốn có cô bên cạnh mình.

" Đây là nơi anh gặp em. Một cô bé đáng yêu."

" Anh từ cái nhìn đầu tiên đã thích em, chỉ là lúc đó em quá nhỏ, anh chỉ có thể mong em lớn lên từng ngày trở thành vợ anh."

" Không ngờ em lại thành vợ của Thập Tử Niên, cũng chính vì vậy mà anh hủy hoại em ra hôm nay."

Quý Đạc Đạc bỗng ôm cô từ phía sau, anh nhỏ giọng:" Anh xin lỗi, anh sai rồi."

" Anh chỉ mong em nhớ lại, hận anh cũng được, giết anh cũng được. Chỉ cần em tỉnh táo, anh sẽ rất vui." Quý Đạc Đạc nói những lời từ đáy lòng của mình.

Anh...sai quá sai rồi.

Lương Mộc Nhũ bỗng đưa tay lên chạm vào tay anh, cô lên tiếng:" Là...là..Quý...Đạc Đạc..."

Cô gọi tên anh. Anh bất ngờ.

" Là Đạc Đạc...là Đạc Đạc." Cô bỗng đứng dậy, xoay người nhìn anh.

" Đúng...là Đạc Đạc rồi..." Mộc Nhũ tự dưng vui vẻ, cô ôm chầm lấy anh, muốn ôm mãi không buông.

" Đạc Đạc..."

Lương Mộc Nhũ không hiểu sao trong đầu mình hiện lên ba chữ Quý Đạc Đạc, lại còn hiện rõ hình ảnh của anh. Nhìn thấy anh, cô có cảm giác vui đến lạ.

Quý Đạc Đạc ôm lấy cô. Anh mừng rỡ, cô nhớ tên mình, cô có chút gì đọng lại về anh rồi.

...

Quý Đạc Đạc chạy xe về biệt thự. Hàng ghế sau là cô đang ngủ, vì mệt nên đã thiếp đi khi nào không hay.

Ông trời có mắt cao, cuối cùng cũng giúp cô từng ngày khôi phục trí nhớ.

Quả thật anh rất vui. Mặc dù anh biết, khi cô nhớ mọi thứ, cô sẽ mãi mãi thuộc về Thập Tử Niên.

Anh làm gì còn cơ hội chứ? Nhưng vì sự ích kỉ lần trước, anh đã gây ra chuyện lớn hôm nay.

Cô chọn ai, anh đều theo sau đồng ý, bảo vệ, làm hậu vệ cho cô.

...

Người cuối cùng là David, sau khi Quý Đạc Đạc giúp cô nhớ tên mình, đến lượt David anh.

David nhìn cô đang ngồi ăn tối ở bàn ăn.

" Ăn...ăn đi..." Lương Mộc Nhũ vương tay gắp thức ăn cho David.

Ba người đàn ông kia liền nhìn David. Anh liền giật mình, nhìn...nhìn gì mà đáng sợ vậy chứ?

David vui vẻ gắp thức của cô cho mình lên, ăn với vẻ mặt đầy vui vẻ.

Lương Mộc Nhũ thấy anh ăn, cô liền cười hì hì. Rồi đưa tay gắp thức ăn cho ba người còn lại.

" Lo ăn đi." Quý Đạc Đạc nhìn David bảo.

" À ừ em biết rồi." David đáp.

" Anh...anh trai...thịt gà..." Lương Mộc Nhũ nhìn đùi gà chỗ Đường Đông Đông, hắn nghe thấy liền gắp đùi gà bỏ vào chén cô.

" Em ăn đi." Hắn bảo.

Lương Mộc Nhũ cười ngây ngô, sau đó ngồi yên ăn đùi gà của mình.

Thập Tử Niên thấy cô ăn ngon cũng vui theo. Có mấy hôm đầu cô ăn rất ít làm anh lo lắng, bây giờ tâm trạng vui vẻ cô liền ăn ngon hơn quả thực làm mọi người an tâm mà.

" Tử Niên...ăn đi..." Cô thấy anh ngồi ngớ ra, cô lên tiếng nhắc nhở.

" Đạc...Đạc nữa..."

Bốn người đàn ông nào đó bị điệu bộ đáng yêu như trẻ con của cô làm cho đến xao xuyến con tim.

Sắp chảy ra rồi.

" Mọi..mọi người sao vậy?."

Lương Mộc Nhũ ngốc nghếch hỏi.

...

Người cuối cùng là David. Hôm nay anh có cơ hội bên cạnh cô, anh quyết định đưa cô đi dạo phố.

Trước kia cả hai thân thiết đều đi dưới phố thế này.

Nhưng lần này khác, vì phố xá đông người, cô cứ nắm lấy tay áo anh, sợ hãi nép sau lưng anh.

" Chúng ta đang đi dạo, em đừng sợ." David trấn an cô.

Mộc Nhũ nhìn anh, ô một cái. Rồi bỏ tay áo anh ra, đi ngang hàng với anh, không nép sau lưng nữa.

Cả hai đi trên phố. Anh dẫn cô đến tiệm bánh ngọt cô thích, mua loại cà phê cô thích uống, còn có kẹo ngọt cô thích ăn.

Lương Mộc Nhũ tay cầm đồ ăn. Vui vẻ vừa đi vừa nhìn David.

David và cô đứng chờ đèn tín hiệu để sang đường. Cô đứng trước anh, anh đứng sau cô.

Nhìn cô và anh, anh giống người giám hộ, còn cô giống trẻ em vậy.

Bỗng có một đứa bé lao ra đường, hình ảnh đó đập vào mắt David liền lập tức. Anh nhìn đèn tín hiệu vẫn chưa đến, chiếc xe đằng xa đang lao đến, David liền không nhân nhượng, chạy đến ôm lấy cậu bé kia lăn sang bên đường.

Nhìn thấy anh chạy ra, chiếc xe lớn chạy qua một cách rất nhanh. Lương Mộc Nhũ sốc đến rơi li cà phê trên tay xuống, cả người như chết lặng. Miệng muốn kêu nhưng khẩu hình cứ cứng đờ, cô không nói được gì nữa.

Mọi người cũng bắt đầu vây đến, chiếc xe kia thắng lại, cô liền chạy đến, hốt hoảng tìm David.

" Phong...Phong..."

" Phong...Phong..."

Lương Mộc Nhũ gọi lớn tên thật của David. Cô nhìn ngang nhìn dọc, đều không thấy anh đâu.

David bỏ cậu bé kia xuống, anh thấy cô đang lao ra đường. Anh liền chạy sang, nhìn thấy cô đang tìm mình, tìm ngang tìm dọc.

" Anh ở đây." David thốt lên.

Nghe tiếng anh đằng sau mình, cô liền quay đầu lại. Cô thấy anh, òa khóc lớn.

" Phong...Phong..."

Lương Mộc Nhũ chạy đến, ôm chầm lấy anh.

" Phong...Phong..."

David bất ngờ.

" Em gọi anh sao?."

" Phong...Phong...đáng..ghét..." Cô lấp bấp từng chữ.

David vui mừng, ôm chặt lấy cô:" Phải...anh đáng ghét, anh đáng ghét lắm."

Trước/39Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Việt Cuồng Bạo Thăng Cấp