Saved Font

Trước/94Sau

[Hxh Đồng Nhân] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngố

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Du Quai không hiểu "họ" là sao, mà "Zoldyck" là gì nó cũng không biết. Nhưng thấy mọi người đằng đằng sát khí muốn gϊếŧ người kia, làm một đồng bạn tốt, Du Quai đương nhiên phải giúp.

"Xoạt" một tiếng rút trường kiếm, sức nó không đủ, cơ thể còn chưa hồi phục, nghĩ một lát, nó mặc kệ, thu kiếm ăn bánh mì tiếp.

Sau đó, không hiểu sao mọi người không giận nữa, sát khí tản đi, Du Quai lại bị Feitan véo má mắng:"Ngu ngốc, ngồi yên đấy."

Du Quai gặm bánh, ngẩng đầu nhìn Feitan. Dù không hiểu vì sao, nhưng Feitan có vẻ rất vui. Nó tiếp tục nhìn vào mắt người trong góc. Đôi mắt đen nhìn chăm chú vào nó, mang theo đề phòng cùng thẩm thị tò mò. Nhưng Du Quai không hiểu được những cảm xúc phức tạp như vậy, nghĩ một lát, lại noi:"Xin chào, em là Du Quai."

Dù đã nói một lần, nhưng Du Quai chỉ biết nói chuyện lễ phép được đúng câu này.

"Anh là Illumi Zoldyck."

Thấy đưa bé có tên Du Quai không có chút phản ứng nào với cái tên Zoldyck, có vẻ không phải là người nhà cậu. Illumi bỗng thấy tiếc tiếc, nhưng mặt vẫn vô biểu tình, cậu quay sang Chrollo:"Tôi đi được chưa?"

Chrollo ngẩng đầu, lịch sự nói:" Tất nhiên. Rất hân hạnh được làm quen, cậu Zoldyck. Hẹn gặp lại lần sau." Làm như người vừa định gϊếŧ cậu không phải là mình vậy.

Illumi ra cửa, lạnh lùng nhìn Hisoka một cái, Hisoka cười hì hì, tránh đường cho cậu đi. Illumi bước qua cạnh hắn, mặt vô biểu tình nói: "Cần thuê gϊếŧ người thì gọi tôi, tôi giảm giá cho 30%."

"Ku ku ku, vậy tôi chờ cậu nhé ~~ trái táo nhỏ ~~"

Illumi hơi dừng lại, nhảy lên, biến mất sau núi rác.

Hisoka cười híp mắt nhìn Illumi, xoay người lại liền thấy Chrollo cười với mình, con ngươi hắn rút nhỏ lại.

"Lại gặp anh rồi, Hisoka."

Chrollo chống cằm, ưu nhã hỏi:"Lần này định ở lại làm khách không?"

Thấy mọi người dần bao vây lấy mình, Hisoka nhún vai:"Ah~~ những trái táo ~~ phải từng quả một ~~ đánh hết mình mới vui ~~ hm, lần sau, khi nào cậu ở một mình, tôi đến sau nhé ~~!"

Hắn nhảy lên, tránh nắm đấm của Uvogin, vẫy tay với Du Quai:"Trái táo nhỏ ~~ bye ~ bye ~!"

Du Quai đã ăn hết bánh mì, đang gặm táo, gật đầu:"Tạm biệt Hisoka."

"Quay về đi, không cần để ý tới hắn."

Chrollo thấy mọi người định đuổi theo liền ngăn lại, nhìn Du Quai đang ngồi bên chân mình, đau đầu day trán.

"Tiếp tục thảo luận nào. Chúng ta sẽ lập một đoàn đội."

"Nhưng mà Chrollo, chúng ta vốn chẳng phải là một đoàn thể rồi sao?" Nobunaga hỏi.

"Không, bây giờ thì khác." Chrollo mỉm cười, nhìn về phía trước, mắt đầy kiên nghị."Không phải là mối quan hệ đồng bạn chỉ vì sinh tồn, đoàn đội sẽ cường đại hơn, đặc biệt hơn.........."

"Pakunoda, em đói."

"..........."

"..........."

Chrollo mặt vô biểu tình nhìn Du Quai, quyển sách lịch sử dày cộp trên tay bỗng nát vụn. Du Quai đương nhiên không chú ý đến việc nhỏ này, Feitan chuẩn bị cho nó toàn bánh mì và táo, nhưng năng lượng của Du Quai bị tiêu hao quá nhiều, bánh mì căn bản không bổ sung lại được bao nhiêu, vì vậy Du Quai quay sang người biết nấu cơm- Pakunoda.

"Pakunoda, em đói."

Pakunoda nhìn Chrollo mặt tái xanh, lại nhìn Du Quai, rốt cuộc chịu thua đôi mắt tròn vo tội nghiệp, xoa đầu nó.

"Em đợi lát, chị nấu súp thịt cho nhé?"

"Ưʍ." Du Quai không kén ăn, bổ sung được năng lượng là tốt rồi. Nó gật đầu, cầm táo lên gặm tiếp. Táo này là Feitan cố gắng đi cướp về, quả nào cũng to, Du Quai hai tay cầm táo gặm như một bé chuột Hamster. Pakunoda véo nhẹ cái má phúng phính của nó, cực kỳ thỏa mãn, cô vui vẻ vào bếp nấu súp.

"Ê, nấu nhiều chút, tôi cũng đói rồi." Uvogin gọi một cách đương nhiên.

Nobunaga nhìn Chrollo một cái, sờ cằm:"Dù sao cũng chẳng họp bàn gì nổi nữa, đi ăn cơm thôi."

Bước chân Pakunoda bỗng dừng lại, cô giờ mới nhớ tới Chrollo, áy náy ra khỏi bếp:" C-Chrollo..... Em, em........"

".........Thôi, hôm nay tạm thời dừng ở đây." Chrollo day thái dương, cầm lấy quyển sách trên bàn lật ra đọc.

Feitan đi đến bên cạnh Du Quai, tùy ý ngồi xuống, véo cái má đang tròn vo nhai táo của Du Quai:" Không ngoan hơn chút được à." Hắn đang muốn biết đoàn đội Chrollo vừa nói là như thế nào, thằng nhóc này đúng là giỏi phá đám.

Du Quai nháy mắt mấy cái, cầm một cái bánh mì đưa cho Feitan:"Feitan, cho anh."

Thấy Feitan nhận rồi, Du Quai quay sang Chrollo. Pakunoda đang đi nấu cơm cho nó, nên Du Quai cũng rất hào phóng chia cho Chrollo một cái:"Chrollo, cho anh."

".........." Chrollo im lặng một lát, khép sách lại, véo mặt Du Quai một cái thật mạnh, rồi mới nhận bánh." Cảm ơn."

Mặt bị véo đỏ, Du Quai cũng không giận, gật đầu, tiếp tục gặm táo.

Đêm hôm đó, lúc đang ngủ nó nghe thấy tiếng Feitan đi ra ngoài. Du Quai uống súp thịt xong ngủ tới tận giờ, ngủ không nổi nữa, cũng lẽo đẽo theo sau.

Đây là nơi ở mới, Du Quai chưa quen đường, chỉ một lát là không thấy Feitan đâu, Du Quai không tìm thấy hắn, cũng chẳng biết phải gọi, đứng trước đống rác, nghiêng đầu, nó chẳng nhớ đường về nữa.

Du Quai không sợ, ngồi xuống tại chỗ. Du sao Feitan cũng sẽ tìm được nó thôi.

Không bao lâu sau, có tiếng đánh nhau từ xa truyền tới, ngày một gần. Du Quai thấy một người còn cao to hơn Uvogin, toàn thân đẫm máu bị một đám người đuổi theo, vừa đánh vừa lùi về hướng nó. Vì sát khí không nhằm vào nó, Du Quai không quan tâm, vẫn ngồi yên.

Người đó chạy qua người Du Quai, kẻ truy đuổi đằng sau bỗng tỏa ra lực lượng cường đại mà Feitan đã bảo nó gọi là Niệm. Thứ sức mạnh đó đánh trượt người kia, bay về phía Du Quai. Du Quai đang định tránh, bỗng một bóng người lao tới, ôm chặt lấy nó, máu từ sau lưng người đó chảy xuống.

Người đó xòe tay ra, năng lượng bắn ra từ lòng bàn tay tấn công những kẻ đuổi theo, đẩy lùi được vài tên, nhưng chắc vì đã kiệt sức, đòn tấn công qua yếu không đủ để gϊếŧ chúng.

"Franklin, ngươi có chạy đằng trời!"

Người được gọi là Franklin kia chậm rãi ngồi dậy, ánh sáng chiếu xuống khuôn mắt khá đôn hậu chất phác, ánh mắt ôn hòa khác hẳn với sự điên cuồng của dân cư Phố Sao Băng.

Franklin cao lớn khỏe mạnh, bàn tay to rộng, Du Quai được anh bế trong lòng trông như một con mèo con vậy. Franklin xoa đầu Du Quai, nhìn bàn tay mình có thể che phủ cả cái đầu nó khiến Franklin, một người vốn hiền lành tử tế, càng thêm mềm lòng.

"Chuyện của chúng ta không liên quan đến đứa trẻ này, thả nó đi đi."

Tên dẫn đầu nhìn đứa bé được Franklin bế trong lòng đang lặng thinh, nghĩ thầm hẳn là do nó quá sợ hãi, gật đầu nói:"Được, thả nó đi."

Franklin đưa lưng về phía tên cầm đầu, cúi người nhẹ nhàng đặt Du Quai xuống, nói:" Bé con, chạy mau."

Du Quai không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cũng không biết rằng người này vừa cứu nó. Sát khí từ những người kia không nhằm vào nó, nó cũng không để ý, thấy có người bảo nó đi chỗ khác, nó liền gật đầu, lễ phép noi:"Tạm biệt."

Xoay người, đi vài bước, hình dáng nho nhỏ bị Franklin bao bọc nãy giờ nay hiện rõ trước mắt tên cầm đầu. Hắn trợn to mắt, run rẩy nói:" Khoan, đó là......."

Lòng lương thiện của Franklin không có ý nghĩa gì ở Phố Sao Băng. Một đứa bé vô tội không may vướng vào trận chiến, chết thì chết. Tên cầm đầu hiểu tính cách thuộc hạ của mình, bình thường thì cũng mặc kệ hành động của chúng. Vì vậy khi hắn định ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.

"...........Huyết Đồng..........." Hai chữ còn chưa kịp nói, thuộc hạ của hắn đã cầm đao chém về phía đứa bé tóc đen mắt đen đó.

Trước/94Sau

Theo Dõi Bình Luận