Saved Font

Trước/114Sau

Không Phải Em Không Lấy

Chương 94: Tứ sư muội thức tỉnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhược Băng giơ tay ra hiệu cho mọi người rồi từ từ tiến về phía quan tài. Mạc Tu Nghiêu không nói gì, bám sát lấy cô.

“Ầm....” Âm thanh liên hồi kêu lên.

Nhược Băng đến gần quan tài, cẩn thận quan sát xem có cơ quan nào không? Cô chọn vị trí trung tâm quan tài gõ ba tiếng.

“Cách...Cách...Cách...”

Không còn tiếng “Ầm” chói tai vang lên nữa. Đám thuộc hạ của Mạc Tu Nghiêu thán phục, cô gái kia không lẽ biết điều khiển ma quỷ?

Ngay sau đó, tiếng “cách” lại vang lên, không phải từ bên ngoài Nhược Băng gõ mà từ bên trong phát ra.

“Cách...Cách.”

“Cách...Cách...Cách...Cách...Cách.”

“Cách...Cách...”

Quả nhiên dự đoán của cô là đúng...

Nhược Băng giơ tay ra, đang định nói: “Đưa đèn pin cho tôi” thì chiếc đèn pin chuyên dụng nhỏ nhắn đã nằm trong bàn tay cô. Hai người họ không nói với nhau một lời nhưng lại hiểu ý nhau vô cùng. Nhược Băng soi từng hoạ tiết trên quan tài ngọc, đều không có gì đặc biệt.

Ngọc để làm thành quan tài này quả thực không bình thường. Khi nãy đứng ở xa nhìn lại thì màu lục, bây giờ lại gần thi thoảng Nhược Băng còn nhìn thấy gân máu nổi lên. Cô đang suy nghĩ không biết đây là loại ngọc gì?

Chợt Mạc Tu Nghiêu sờ quan tài, trầm giọng nói:

“ Biện Hoà bích ngọc.”

“Hử?” Nhược Băng ngẩn người, cô quả thực chưa nghe về loại ngọc này bao giờ, cô quay sang nhìn anh với đại ý: cầu phiên dịch a ~~

Mạc Tu Nghiêu cuối cùng cảm giác có chút thành tựu, thì ra vẫn có thứ cô không biết, anh có thể lên giọng trước mặt cô gái nhỏ rồi!

Anh kiên nhẫn giải thích:

“”Biện Hoà bích ngọc” hay còn gọi là “Hoà thị bích”-viên ngọc đẫm máu trong lịch sử Trung Hoa. Khoảng 300 năm trước công nguyên, ở nước Sở, vào thời Lệ Vương, có Biện Hòa là 1 thường dân may mắn tìm được 1 hòn đá tảng, ông ta biết chắc bên trong là loại ngọc cực quý nên đi hiến cho vua để tỏ dạ trung thành. Lệ Vương nhìn thấy hòn đá thô thiển, có ý xem thường, bèn bảo 1 viên thái giám đập ra mài thử xem thật giả. Tên thái giám này sợ Biện Hòa có công dâng ngọc sẽ được sủng ái hơn mình nên bảo là đồ giả, khiến Biện Hòa bị chặt mất 1 chân.

Ít lâu sau, Lệ Vương băng hà, Vũ Vương kế vị. Biện Hòa lại xin vào dâng ngọc, viên quan được vua sai thử ngọc có tư thù với ông nên lại tâu là đồ giả, khiến Biện Hòa bị chặt nốt chân kia. Quá uất hận, Biện Hòa ôm tảng đá, lao đầu vào tường toan tự tử, Vũ Vương ngăn lại, cho người đập vỡ tảng đá,đích thân xem xét phiến ngọc và nhận ra nó cực kỳ quý giá.

Nhà vua hối hận nhưng đã muộn, vì Biện Hòa đã tàn phế, máu của ông đã loang đỏ khắp sân triều. Vì thế nên nó được gọi là viên ngọc đẫm máu.”

Giọng nói anh khàn khàn, thanh âm từ tính vang lên quyến rũ vô cùng, Nhược Băng chăm chú nghe đến nghiện.

“Vậy...”

Cô chưa nói xong, Mạc Tu Nghiêu đã gật đầu, anh nhanh chóng lấy ra lọ axit, từ từ đổ lên mặt quan tài ngọc.

“ Máu tươi quá nhiều, sát nghiệp quá nặng, cần phải thanh tẩy.”

Thực chất giấm ăn cũng là một loại axit yếu, nếu đổ giấm ăn thì sẽ phản ứng chậm hơn còn trực tiếp đổ axit như này thì phản ứng sẽ nhanh hơn.

Chừng vài phút sau, bọt tan hết, còn lưu lại dòng chữ bằng máu- dù là axit cũng không tẩy được.

“ Thê tử của ta- Ân Ân.”

Chữ “Ân” cuối cùng nét máu tụ lại, đã đậm lại càng đậm, đã chói mắt lại càng chói mắt. Chắc hẳn vị hoàng đế này đã dừng tay ở đây rất lâu không muốn rời đi.

Bảo sao lăng mộ này lại uy nghi, hoa lệ đến thế- hoá ra đây là lăng mộ của người con gái mà Tần vương đem lòng yêu thương.

Nắp quan tài từ từ mở ra, khuôn mặt người trong quan tài quen thuộc dần hiện rõ dưới ánh dạ minh châu.

“ Tứ sư muội, sao muội lại ở đây?” Nhược Băng kích động kêu lên. Lúc tiếng gõ “cách” vang lên cô đã biết bên trong quan tài là người sống. Tiếng đầu tiên kêu hai cái, tiếng thứ hai kêu năm cái, tiếng thứ ba kêu hai cái, đây không phải tín hiệu khẩn cấp 252 còn gì?

Chỉ không ngờ đó lại là tứ sư muội của cô...

Cô gái trong quan tài khuôn mặt trắng xanh, thiếu sức sống, chắc hẳn do việc bị nhốt trong nơi ẩm thấp thiếu dưỡng khí quá lâu. Cô gái không còn hơi sức nói to, chỉ mấp máy cánh môi:

“ Tam sư tỷ...”

“ Rầm...” Cùng lúc đó thanh âm chấn động vang lên. Hai bên bức tường từ từ áp sáp vào nhau.

Có lẽ vị Tần vương này không muốn ai quấy rối giấc ngủ ngàn năm của cô gái kia nên đã bố trí cơ quan, quan tài mở là khởi động.

Fuck!!! Không nhanh tìm lối ra thì thành thịt viên mất...

_____

Dạo gần đây ta chăm viết a ~~

Ta không ngại viết, ta chỉ cần có lý do thôi:v

Cmt + vote ủng hộ cho ta nha

#UyenCa chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ️️️

Trước/114Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mạnh Nhất Thăng Cấp Hệ Thống