Saved Font

Trước/57Sau

Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 18: Ngủ Cùng Nhau À?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Edit: Nhang – Beta: Hann

Hoắc Thừa Kiêu cũng sững người khi thấy thẻ nhiệm vụ, lúc sau mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Anh ngước mắt nhìn đạo diễn Lục đang núp sau lưng trợ lý để cười trộm.

Lục Phóng được hoà một ván nên cảm thấy rất thoải mái, vẫy tay bảo bên quay phim chuyển ống kính quay sang cảnh làm bánh ngọt của phía tiểu hoa đán.

Hoắc Thừa Kiêu nghiến răng, tránh khỏi camera để ra bên ngoài cửa. Kẻ đầu sỏ đang cầm một điếu thuốc, nhàn nhã tựa vào cửa ngâm nga bài hát.

Vốn dĩ nhiệm vụ bên phải là làm bánh gato nhưng Lục Phóng đã chơi đổi tay. Nếu để hai người kia ngủ trên một chiếc giường thì không chừng sẽ lật giường lên đánh nhau mất, chừng nào mới quay chương trình xong được?

Vẻ mặt của Hoắc Thừa Kiêu rất lạnh nhạt, tự tay bấm tắt điếu thuốc trong tay anh ta: “Tốt nhất cậu nên giải thích cho tôi nghe.”

Lục Phóng chắp tay xin tha: “A Kiêu, cậu nghĩ tôi quay một chương trình dễ lắm sao, cái này cái kia cũng khó lắm.”

Hoắc Thừa Kiêu là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng. Vẻ mặt kiểu “Cậu khó hay không thì liên quan đếch gì đến tôi” lúc ban nãy của anh đã hòa hoãn hơn nhiều. Anh trả lại điếu thuốc vào miệng anh ta: “Lần sau phải nói và giải thích cho tôi trước.”

Lục Phóng nheo mắt lại đầy ẩn ý, nói: “Còn nữa, không phải cậu thích cô Từ à, xem như tôi tạo cơ hội cho cậu đi? Hai người ngủ chung trên một cái giường có nhiều ý nghĩa mà, thú vị hơn làm bánh nhiều.”

Thần kinh đang căng chặt của Hoắc Thừa Kiêu cũng hòa hoãn hơn, vừa trêu chọc vừa phản bác lại: “Đừng áp đặt những suy nghĩ xấu xa đó của cậu lên bọn tôi.”

Lục Phóng cắn đầu điếu thuốc, nhỏ giọng hừ hai tiếng: “Biết rồi, ngài là người đầu tư, lời nào của ngài nói ra tôi cũng nghe theo hết.”

Hoắc Thừa Kiêu xoay người trở về nhà, theo thói quen, anh tìm bóng dáng của Từ Tinh Miên nhưng không thấy ai. Có lẽ cô đã quay về phòng để nghĩ cách rồi.

Tiểu hoa đán và tên mặt gỗ vẫn đang duy trì nụ cười lịch sự không gượng gạo, có một chiếc bàn dài cắt ngang ở giữa bọn họ, như thể Ngưu Lang Chức Nữ đứng xa xa rồi nhìn nhau vậy.

Quả thực Từ Tinh Miên đã đi về phòng nhưng cô không suy nghĩ cách giải quyết. Giáo viên của đội biện luận bảo mọi người viết ra những kinh nghiệm nhận được sau cuộc thi, số lượng chữ không được ít hơn 5000.

Là một tuyển thủ hoàn hảo nhưng phải bỏ lỡ cuộc thi, điều duy nhất Từ Tinh Miên rút ra là phải đúng giờ, không được đến trễ. Cô lưu loát viết một bản “kiểm điểm” 1000 chữ xoay quanh vấn đề đó, thật sự không viết nổi nữa.

Cô ngửa mặt nằm trên giường, gọi điện thoại xin giúp đỡ từ Lâm An Kỳ.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Lâm An Kỳ gửi tới một bài văn 5300 chữ, kể lại những điểm du lịch và món ăn vặt nổi tiếng ở Singapore, nhân tiện đánh giá trải nghiệm tại khách sạn một phen.

Lâm An Kỳ: Thế nào? Có phải góc độ mà tớ khai thác rất mới mẻ không?

Từ Tinh Miên rất chi là tán thành: Đúng vậy, những người khác đều dựa theo mẫu của bản nghiên cứu, chỉ có cậu viết phiêu lưu ký thôi.

Hai người nói chuyện đôi câu, cửa phòng bị người nào đó mở ra. Từ Tinh Miên vô thức vén chăn giấu điện thoại, chột dạ đưa mắt nhìn sang. Lúc phát hiện đó là Hoắc Thừa Kiêu thì cô mới chậm rãi thở hắt ra.

Tổ tiết mục chỉ quy định không cho chơi điện thoại, chứ không có cấm mà.

Hoắc Thừa Kiêu dựa lưng vào cửa, hơi nghiêng đầu cười khẽ: “Có thể dùng điện thoại.”

Từ Tinh Miên được dạy phải biết tiến biết lùi, nói chuyện phiếm với người khác cũng phải có đầu có cuối. Cô cúi đầu nghiêm túc nói tạm biệt với Lâm An Kỳ rồi cất điện thoại.

Hoắc Thừa Kiêu ngồi trên chiếc ghế lười đối diện giường, ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai lần.

“Lúc rút thẻ nhiệm vụ….” Anh dừng một chút, trong lòng đang kiếm lý do để thoái thác.

Từ Tinh Miên ngẩng đầu, ngón tay vẽ xuống một dấu chấm tròn, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cảm thấy dỗ tôi ngủ dễ hơn hay thi làm bánh dễ hơn?”

Lời đến miệng lại phải nuốt vào, Hoắc Thừa Kiêu lẳng lặng nhìn cô.

“Tôi không khó ngủ, dễ dỗ.” Từ Tinh Miên lại cúi đầu rồi tiếp tục gõ. Ánh sáng chiếu vào mái tóc đen tuyền của cô, trông cứ như được phủ thêm một tầng ấm áp vậy. Mái tóc bồng bềnh ấy nhẹ nhàng dao động một chút, cô rầu rĩ thở dài: “Ôi khó quá đi, anh có thể viết trải nghiệm tâm đắc nhất không?”

Hoắc Thừa Kiêu ngồi sang cạnh cô, dùng ngón tay dời màn hình vi tính quay sang chỗ mình.

Vẻ mặt của người đàn ông lúc đang nhìn màn hình đọc thử rất nghiêm túc và chuyên tâm, như thể trở thành một người chuyên giám định tác phẩm thơ văn vậy, chuyên tâm đọc bài trải nghiệm tâm đắc nhất mà cô viết.

Từ Tinh Miên nhỏ giọng thầm thì, sớm biết anh sẽ đọc thì lúc nãy cô viết đàng hoàng chút rồi, ít nhất cũng viết vài câu có dùng biện pháp tu từ chẳng hạn…

Hoắc Thừa Kiêu mím môi, ngón tay lướt lên touchpad, di chuyển đến câu cuối cùng.

Mắt Từ Tinh Miên sáng lên, thế này có nghĩa là anh có ý tưởng gì rồi sao?

Nhưng mà giây tiếp theo, Hoắc Thừa Kiêu xóa bớt mấy phần thừa đi, chấm một dấu chấm vào: “Tôi cũng không biết viết.”

Từ Tinh Miên: “…”

Hoắc Thừa Kiêu xuống lầu, mở tủ lạnh lấy mì và trứng gà ra. Anh bình tĩnh đi dạo qua hiện trường làm bánh, cứ như sao Hoả ném bom vào Trái Đất vậy. Phòng bếp khá lớn, anh đeo tai nghe trên cổ lên, chuẩn bị lên lửa nấu bữa tối.

Trước khi Hoắc Thừa Kiêu tới đã học một số món đơn giản như mì trứng sốt cà chua. Anh đã thực hành qua vài lần, cũng tương đối thành công.

Tổ tiết mục rất có tâm, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn và gia vị. Anh dùng dao cắt cà chua thành từng miếng, trong thời gian nấu mì, anh dựa vào bệ bếp để xem bên CP đối diện làm bánh.

Thời gian quy định là hai giờ nhưng đã trôi qua một tiếng rồi, trong tay bọn họ là cái bánh kem mới làm xong phần phôi.

Không biết tên biến thái Lục Phóng kia nghĩ ra hình phạt gì nữa.

Hoắc Thừa Kiêu cong môi, không có suy nghĩ xem kịch vui gì, anh chỉ đơn thuần lo lắng cho bọn họ thôi.

Mùi thơm của mì trứng toả ra, tiểu hoa đán nhìn chằm chằm về nơi thoang thoảng hương thơm ấy, cô ta ai oán liếc nhìn. Dựa vào đâu mà CP của người ta biết nấu mì, biết quan tâm người khác, còn khối gỗ này của cô ta bảo cúi đầu khuất phục cũng khó nữa.

Hoắc Thừa Kiêu nấu dư ra một chút, múc một phần cho Từ Tinh Miên, dùng thìa cho chút nước lên bề mặt.

Trước khi bưng lên, anh còn tốt bụng mời hai người kia: “Tôi có làm dư phần cho hai người, nếu không ngại thì có thể ăn thử.”

Hảo cảm của tiểu hoa đán với Hoắc Thừa Kiêu cũng tăng vọt: “Cảm ơn anh.”

Từ Tinh Miên còn đang sứt đầu mẻ trán với bài luận, viết lan man nãy giờ cũng chỉ được mỗi ba nghìn từ. Cô đã đói bụng cả chiều, bụng cũng xẹp xuống vì bất mãn rồi.

Cô gục đầu xuống bàn, một tay gõ phím, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm thoang thoảng đâu đây.

Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!

Hoắc Thừa Kiêu để chén xuống bàn, quơ tay trước mặt cô gái: “Ăn xong rồi viết tiếp.”

Từ Tinh Miên ngẩng cái đầu nhỏ lên, trong giọng nói còn pha thêm chút ngạc nhiên: “Anh nấu á?”

Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày: “Mùi vị cũng không tệ lắm đâu.”

Bàn trong phòng là loại bàn trải chiếu tatami, cô vén chiếc váy sang rồi ngồi xếp bằng xuống, cái miệng nhỏ chu chu thổi, sau đó đưa mì vào miệng.

“Ngon quá.” Từ Tinh Miên khen.

Cho dù bụng đói đến mức kêu lên thì cái miệng nhỏ vẫn ăn rất từ tốn, thói quen này có từ lâu nên cô không thể nói bỏ là bỏ được.

Hoắc Thừa Kiêu chống cằm, cảm thấy nhìn người khác ăn cũng là một loại nghệ thuật.

Thấm thoát một chút đã đến 10 giờ tối, đạo diễn Lục quyết định quay hình phạt của tiểu hoa đán trước, sau đó cho một tổ khác quay nhiệm vụ dỗ ngủ.

Từ Tinh Miên bị gọi vào phòng khách, bị ép phải “vây xem” hiện trường hình phạt.

Tiểu hoa đán nằm trên mặt đất, tên mặt gỗ chống tay hai bên cô ta rồi tập hít đất. Lần này đạo diễn Lục khá nhân từ, chỉ quy định con số 20.

Kiểu nhiệm vụ khiến đôi tình nhân phải mặt đỏ tim đập, nhưng hai người này thì chẳng để lộ sự xấu hổ gì, thậm chí còn hơi… ngựa quen đường cũ?

Từ Tinh Miên lặng lẽ tiến đến, thì thầm bên tai Hoắc Thừa Kiêu: “Nếu như nhiệm vụ của hai chúng ta thất bại, có phải cũng nhận hình phạt như vậy không?”

Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu.

Anh đoán đến phiên bọn họ bị phạt thì chắc chắn đạo diễn Lục kính yêu sẽ nghĩ ra cái trò nào đó xảo quyệt hơn cho xem.

Lục Phóng chỉ huy thành viên tổ quay phim chuẩn bị vào quay nhiệm vụ dỗ ngủ.

Hoắc Thừa Kiêu đi phía trước rồi quay người vào phòng. Anh nhìn nhân viên sắp xếp góc máy rồi lại nhìn bọn họ rời đi.

Lục Phóng vội vàng quay lại khu điều khiển để xem, mịa nó chứ, Hoắc thiếu gia tự mình dỗ con gái ngủ, quá kích thích rồi.

Sau khi Từ Tinh Miên rửa mặt xong, cô ngồi ở mép giường, trong lòng có chút hồi hộp. Cô nắm chặt váy ngủ, chân tay luống cuống ngồi ở đó.

Hoắc Thừa Kiêu liếc nhìn màn ảnh, tưởng tượng ra dáng vẻ xem kịch vui của Lục Phóng. Anh nhếch môi cười một tiếng, lúc vào phòng thì tắt đèn ngay. Thoáng chốc bên trong chỉ toàn một màu tối đen.

Lục Phóng đen mặt, khống chế bản thân để không tới chiến với người kia. Anh ta đi lên lầu hai, quyết định làm một chuyện bất nhân bất nghĩa, ngón tay khoá công tắc, vặn chốt cửa.

Thoải mái

Hoắc Thừa Kiêu tựa ở đầu giường, dỗ con gái ngủ mà không nói gì thì cũng lạ lắm. Anh sờ sống mũi, tay thì kéo chăn lên cho Từ Tinh Miên.

“Tôi kể truyện cổ tích cho em nghe nhé, em đã nghe “Hoàng Tử Bé” lần nào chưa?”

Từ Tinh Miên đưa tay ra, nghiêng người nhìn anh: “Tôi đã đọc bản tiếng Anh nhiều lần lắm rồi.”

“Ừ, vậy em muốn làm hồ ly hay muốn làm hoa hồng mà anh ấy yêu quý?”

Hoắc Thừa Kiêu lại kéo chăn giúp cô lần nữa.

Từ Tinh Miên suy nghĩ một chốc: “Hoa hồng, cảm giác được người khác trân trọng cũng không tệ.”

Hoắc Thừa Kiêu sửng sốt hai giây, anh nghiêng người về phía trước. Mùi linh sam trên người anh không nồng lắm, chỉ thoang thoảng và rất dễ ngửi. Dáng vẻ trời sinh của người đàn ông này có khí chất rất áp bách người khác. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể xuyên qua lớp vải mỏng rồi truyền đến, Từ Tinh Miên cũng không biết anh muốn làm gì.

Cô rụt cổ một cái nhưng không đẩy anh ra.

Hoắc Thừa Kiêu để cằm trên tóc cô, khẽ cọ đôi ba cái.

Từ Tinh Miên đã hiểu, anh đang muốn an ủi cô.

Đợi khoảng một phút sau, Hoắc Thừa Kiêu đứng dậy: “Chúng ta nói chuyện phiếm chút nhỉ, hay em muốn nghe hát ru?”

Từ Tinh Miên hất chăn ra, giọng khàn khàn nói: “Anh không cần đắp chăn giúp tôi nữa đâu.”

“…”

“Trong phòng nóng quá, có phải điều hòa bị hỏng rồi không.”

Hoắc Thừa Kiêu khom người lấy điều khiển từ xa của điều hòa đang để trên tủ đầu giường. Anh ấn nút giảm nhiệt độ chiếc điều hoà trên tường, giảm liên tiếp 5 độ.

Anh cũng nóng, nóng ran.

Nhiệt độ hạ xuống, cả hai đều không nói chuyện. Từ Tinh Miên vô cùng yên tĩnh, cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Ban đêm, mặt biển tĩnh lặng thi thoảng bị gió thổi sóng vỗ, thanh âm của sóng nước vừa thong thả vừa có quy luật.

Hoắc Thừa Kiêu thấp giọng hỏi: “Ngủ không được à?”

10 phút trước, Từ Tinh Miên mời anh cùng nằm xuống, cả hai chung chăn chung đệm. Dường như Hoắc Thừa Kiêu chỉ cần giơ tay là có thể chạm được cô.

Từ Tinh Miên ngẩng mặt nhìn lên phía trên: “Bình thường tôi có thói quen ôm thứ gì đó mới ngủ được.”

Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ, cố gắng phân tích ý tứ sâu xa trong câu nói này của cô. Sau khi suy nghĩ nửa giây, anh thử hỏi: “Không thì em ôm tôi ngủ đi?”

Từ Tinh Miên liếm môi một cái: “Có thể cho tôi cái gối đầu của anh không?”

Số lần Hoắc Thừa Kiêu phải nếm cái vị “bị ghét bỏ” ở chỗ cô nhiều không kể xiết, còn nhiều hơn số lần trong hơn 20 năm qua cộng lại.

Anh ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn cô gái lấy chiếc gối mà anh đang nằm rồi ôm vào lòng, sau đó từ từ kéo gối của mình ra giữa giường.

Từ Tinh Miên nhích sang một bên nói: “Hai chúng ta nằm cùng một cái được không?”

Khóe miệng của Hoắc Thừa Kiêu khẽ cong lên, anh nằm xuống bên cạnh cô, ngay lập tức khoảng cách giữa hai người bọn họ được thu hẹp lại.

Từ Tinh Miên không nói dối, cô ôm một cái gối vào lòng, không lâu sau đã say giấc.

Nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu chăm chú nhìn cô. Những người có tư thế ngủ co mình lại hay phải ôm vật gì đó, đây đều là biểu hiện của những người không có cảm giác an toàn.

Anh giơ tay ra, cách một tầng chăn mà ôm lấy cô. Nhưng anh chỉ để vài giây rồi thu tay về.

Bỏ đi, nhịn chút nữa.

Ngày hôm sau sẽ bắt đầu sau khi các khách mời dậy, người dậy trước sẽ chịu trách nhiệm đánh thức người còn lại.

Từ Tinh Miên bị đánh thức bởi những âm thanh như nồi niêu xoong chảo va vào nhau vậy. Cô mơ màng ngồi dậy, xoa hốc mắt lim dim của mình.

Cô để ý thấy camera ở phía đối diện, ý định muốn ngáp dài ngáp ngắn bị gạt sang một bên.

Mấy cái tiếng động quái dị đó tiếp diễn tới lúc cô rửa mặt xong, lúc đẩy cửa ra thì nhìn thấy có mấy anh zai đang ngồi chồm hổm hóng chuyện.

Từ Tinh Miên cũng lặng lẽ nhìn sang. Trong phòng, tiểu hoa đán đang cầm chiêng trống, gõ mãnh liệt về phía người đang nằm trên giường. Nhưng người đàn ông đó lại đeo tai nghe, bình thản tiếp tục quay mặt về cửa sổ để ngủ.

Đạo diễn Lục nghĩ ra được nhiệm vụ mới, không thể lay động bên trên nên tiểu hoa đán mới bất đắc dĩ nghĩ ra cách này.

Tổ tiết mục có hỗ trợ đặt sẵn thức ăn trên bàn ăn chung ở ngoài. Từ Tinh Miên xuống lầu, cô không thấy bóng dáng Hoắc Thừa Kiêu đâu, khu dùng cơm chung cũng có thêm một người khác.

Ngồi ở bàn ăn dài là một tiểu sinh lưu lượng đang hot dạo gần đây, trong bán kính 500m không có một vị khách nữ nào.

Trợ lý hỗ trợ tạm thời của đạo diễn Lục đang đứng nhìn chằm chằm ở đó, anh ta vẫy tay với Từ Tinh Miên: “Cô Từ, chào buổi sáng.”

Nam lưu lượng đang ăn cơm cũng ngẩng đầu nên, va phải ánh mắt của cô gái đứng cách đó không xa.

Từ Tinh Miên không muốn làm màu, quần áo cô mang tới đều là màu trơn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối, dài đến bắp chân. Chiếc váy nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió biển thổi qua, lộ ra đường cong tuyệt đẹp của đôi chân.

Người trợ lý nói: “Thầy Quý, vị này chính là khách mời bên chúng tôi. Hai ngày tới diễn ra một hoạt động tập thể nên hai người có thể trao đổi thêm nhiều chút.”

Từ Tinh Miên gật đầu chào hỏi, cô cầm lấy một chai nước suối. Trên mạng có rất nhiều người phàn nàn về hãng nước này, lí do là nắp chai quá chặt nên các cô gái không có bạn trai thì đừng nên mua, bằng không mua cũng uổng phí.

Quả nhiên, Từ Tinh Miên đã dùng hết sức mạnh ba đời cũng không mở nổi nó.

Anh trai trợ lý đang tính bước lên giúp thì Quý Trạch Hứa – người đang ăn cơm buông nĩa xuống. Anh ta lấy một chai nước trong thùng rồi mở sẵn, đưa qua cho Từ Tinh Miên: “Cô Từ, bạn hợp tác với cô đâu nhỉ? Sẽ không để cô lại rồi đi chơi rồi chứ.”

Tuy dùng giọng nói của anh ta mang ý đùa giỡn nhưng những lời này cũng chẳng dễ nghe gì.

Từ Tinh Miên cụp mắt, lạnh nhạt đáp lại anh ta: “Người hợp tác với anh cũng không ở đây nhỉ.”

Quý Trạch Hứa gật đầu: “Đúng vậy, bạn hợp tác của tôi có thông báo gấp, bạn hợp tác của cô cũng không ở đây. Nếu không thì hôm nay chúng ta cứ hỗ trợ cho nhau vậy?”

Từ Tinh Miên rất bất lực nói: “Nếu có thông báo gấp thì anh có thể tới đó thăm ban mà.”

Quý Trạch Hứa cong môi, lắc lắc chai nước trong tay: “Có muốn uống không? Muốn uống thì phải đồng ý với tôi.”

Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm anh ta vài giây, tự hỏi xem có phải hệ thống xử lý ngôn ngữ của tên này bị hỏng công suất điện rồi không. Cô đã khéo léo từ chối, cho anh ta thể diện rồi mà sao cứ không biết quý trọng thế nhỉ.

Trợ lý biến mình thành người tàng hình, nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị cue.*

*Cue: Là nhắc đến, đề cập tới, nói bóng gió một người/một sự việc không liên quan vào vấn đề đang bàn luận.

Từ Tinh Miên nói: “Xin hỏi có kéo không ạ?”

Cô không vặn nó được, nhưng cô cắt nó được nha.

Trợ lý liếc nhìn thầy Quý, cố kìm nén bản thân không được cười. Trong đầu luẩn quẩn câu nói của đạo diễn Lục lúc nãy, chiêu đãi cô Từ cho tốt, là người của phía trên nên không đắc tội nổi đâu.

Sau đó, anh trai nhỏ run rẩy lấy cây kéo ra: “Cô Từ, cô cẩn thận chút, tránh để xước tay.”

Mi mắt Quý Trạch Hứa giật giật, không mặn không nhạt phun ra hai chữ: “Tiền đồ.”

Từ Tinh Miên đang định dùng kéo cắt phăng chai nước, bỗng một bàn tay xuất hiện. Cô không thể làm gì hơn, đành phải nhìn bàn tay đang dùng hai ngón để lấy chai nước kia đi.

Từ Tinh Miên nghĩ là do Quý Trạch Hứa làm nên không thèm để ý. Mãi đến khi cái tay kia đưa lên, áp chai nước lạnh vào má cô.

Từ Tinh Miên:?

Dưới máy ảnh, thanh thiên bạch nhật, anh ta muốn làm cái gì vậy.

Từ Tinh Miên dừng động tác trên tay lại, cố cam chịu ngẩng đầu lên, sau đó đứng hình.

Cô vừa nhìn đã thấy ánh mắt toàn là ý cười của Hoắc Thừa Kiêu.

“Em tính phế luôn cái chai sao?”

Từ Tinh Miên hơi ngượng ngùng gãi cằm: “Cũng không đúng, tôi vặn không được, cái nắp này khó vặn quá đi.”

Không biết Lục Phóng từ đâu xông tới, giơ tay lên chỉ huy trợ lý: “Đổi nước, đổi hết toàn bộ.”

Trợ lý: “…”

Hoắc Thừa Kiêu đã tỉnh giấc từ sớm, việc đầu tiên làm là đi đến phòng đạo diễn để hỏi xem anh ta có còn lương tâm không.

Lục Phóng đang mơ hẹn hò với người yêu, cảm giác được người đẹp sờ má mình rất chân thật. Anh ta vô thức giơ tay lên bắt lấy, nhưng chỉ vơ trúng một khoảng không.

Anh ta chợt mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Thừa Kiêu đang ngồi ở đầu giường, trong tay còn có một thanh…

Thước đo.

Hoắc Thừa Kiêu không biết vì sao Lục Phóng lại để một thanh thước đo ở đầu giường, còn cụ thể để đo cái gì thì anh không muốn biết.

“Tối qua…” Hoắc Thừa Kiêu đi thẳng vào vấn đề.

Lục Phóng nhất thời hoàn hồn, nắm lấy tay anh nói: “Tối qua tôi đi tới nhà hàng gần đây, thấy có đầu bếp Michelin ở đó, tôi dẫn cậu đi ăn thử ha?”

Vì vậy, chỗ tính sổ chuyển từ trong phòng ra nhà hàng.

Lục Phóng ngoan ngoãn khuất phục dưới tay của tư bản, cam đoan nhất định sẽ không làm con thiêu thân nữa.

Hoắc Thừa Kiêu cầm món tráng miệng được nhà hàng gói ghém tinh xảo bên một tay kia. Anh duỗi tay sờ đầu cô gái, nhẹ giọng hỏi: “Đã ăn gì chưa?”

Từ Tinh Miên khát nước gần chết, cô ôm lấy chai nước rồi dùng cái miệng nhỏ của mình để uống cạn. Nước tèm lem trên môi khiến nó trở nên bóng lưỡng.

Cô nheo mắt lại: “Tôi không đói, khát cơ.”

“Ăn cơm trước hay ăn đồ ngọt trước?” Hoắc Thừa Kiêu tự động bỏ qua nửa câu đầu của cô.

Từ Tinh Miên cắn môi: “Ăn cơm trước đi.”

Quý Trạch Hứa – người bị bọn họ bỏ qua một bên đang bình tĩnh quan sát cả hai. Thoạt nhìn hai người họ rất thân mật, tỉ mỉ chăm sóc, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy bọn họ không phải người yêu của nhau.

Ánh mắt người nam dành cho cô gái này là kiềm chế và chịu đựng. Nếu chọc thủng được cái cửa sổ này thì chắc chắn trong đôi mắt ấy chỉ có chiếm hữu không thôi. 100% sẽ diệt trừ hậu họa tất cả đám đàn ông khác dám đến gần cô.

Cuối cùng Quý Trạch Hứa vẫn khăng khăng muốn khiêu chiến người khác cho vui, anh ta trắng trợn lấy điện thoại ra muốn thêm phương thức liên lạc.

“Cô Từ, thêm bạn bè nhé.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Quý Trạch Hứa đã bị lấy đi. Hoắc Thừa Kiêu kéo một cái ghế lại ngồi xuống, lấy điện thoại của mình ra quét mã thêm bạn. Sau đó anh lễ phép trả điện thoại lại: “Nếu anh Quý đây có chuyện gì thì hãy liên lạc với tôi.”

“…”

Buổi chiều có nhiệm vụ tập thể, Quý Trạch Hứa vẫn lấy lý do không có cặp không quay, cứ như âm hồn bất tán bám lấy Từ Tinh Miên, nói chính xác hơn là thứ chắn người “Hoắc Thừa Kiêu”.

Tiểu hoa đán cáu kỉnh và mặt gỗ mệt mỏi, bọn họ đang chơi chân trần trên bãi biển. Chàng trai khó khăn lắm mới xây xong lâu đài cát nhưng đã bị tiểu hoa đán bước tới cho một cước.

Từ Tinh Miên thì im lặng ngồi trên ghế nhìn bọn họ, ngồi lâu hơi mệt nên nằm xuống ngủ một chút.

Góc chiếu sáng của mặt trời vào buổi trưa thay đổi không ngừng. Cô cảm thấy độ chói giảm đi, lúc mở mắt ra mới thấy là do Hoắc Thừa Kiêu đang chắn sáng giúp cô. Cô lặng lẽ ngồi dậy, nghiêng người xem anh đang chơi gì.

Một trò chơi offline, tương tự như lianliankan.

Hoắc Thừa Kiêu không mở âm lượng, anh đã vượt qua 30 cấp độ rồi, ngón tay trượt trên màn hình liên tục nên hơi đau một chút.

Thời gian trò chơi là 60 giây, anh còn cần khoảng 3 phút nữa để qua cấp tiếp theo nhưng không đủ thời gian.

Từ Tinh Miên cẩn thận quan sát hai giây, đưa tay ra và nhấp vào hai hình vuông ở trên cùng. Ô vuông trên góc nảy sinh hiệu ứng dây chuyền, rơi xuống khiến tất cả các ô đều bị phá.

Màn hình hiển thị sang cấp tiếp theo với ba sao.

Từ Tinh Miên nói: “Sao anh không mở loa lên, game này mở loa mới kích thích.”

Hoắc Thừa Kiêu tiện tay tắt luôn màn hình, anh nghiêng đầu, mái tóc mềm mại của cô gái lướt qua vành tai nên hơi ngứa. Anh chống đất bằng đôi chân dài của mình, hơi nghiêng người về phía cô ấy, trầm giọng nói: “Sợ đánh thức em.”

Từ Tinh Miên vuốt chóp mũi của mình, sau khi bốn mắt nhìn nhau thì có hơi tránh né ánh mắt của anh một chút.

Cũng không biết tại sao mấy lần gần đây khi đối diện với anh, cô lại cảm thấy trái tim của mình đập một cách khó hiểu, như thể ai đó đang khiêu vũ trên đầu quả tim của mình, khiến cô cứ rối loạn không yên.

Buổi tối, sau khi ăn uống xong, bạn hợp tác của Quý Trạch Hứa cũng quay về biệt thự.

Đạo diễn Lục quyết định tổ chức một buổi tiệc và thông báo mọi người phải chú ý chừng mực. Anh ta không hy vọng mỗi cảnh quay được chiếu lên, mọi người đều bảo là: “Tôi đệch con mịa bạn, quay cái khác đi, quay cái vô dụng gì vậy.”

Một tổ khách mời khác là nhân viên tri thức làm việc văn phòng, dáng vẻ rất thành thị. Người nữ mặc áo sơ mi trắng, váy chữ A đen, vừa tan làm về. Người nam một thân mặc vest chỉnh tề, đeo mắt kính trông rất nhã nhặn.

Đèn trong phòng khách luôn chớp tắt, bầu không khí cũng không khác phòng KTV là bao.

Từ Tinh Miên ngồi trong góc, đang niệm chú “mọi người không ai thấy mình, tôi là người tàng hình” để không bị cue. Nhưng người đàn ông cạnh cô lại có hào quang riêng biệt của mình. Mọi người muốn đào hố Quý Trạch Hứa, Quý Trạch Hứa muốn lôi Hoắc Thừa Kiêu xuống cùng.

Hoắc Thừa Kiêu không buồn để ý, dựa vào chỗ tựa của sofa sau lưng, không muốn chơi cùng anh ta lắm: “Cậu muốn chơi thế nào?”

Quý Trạch Hứa đáp: “So cao thấp đi, trò đơn giản nhất.”

Hoắc Thừa Kiêu hơi hất cằm, chủ động nhường quyền lắc trước. So cao thấp phải xem vận khí nên trong lòng anh cũng không yên tâm lắm.

Quý Trạch Hứa lắc được 5 điểm, tự tin về chỗ ngồi. Xác suất một phần sáu, sao có thể thần kỳ lắc ra 6 điểm được chứ…

Hoắc Thừa Kiêu lắc lắc hai cái rồi mở ra, là ba điểm.

Đạo diễn Lục rút hình phạt, nội dung lời ít ý nhiều: Đút bánh cho nhau.

Những người khác ồn ào, Từ Tinh Miên buông tay, sau đó nhẹ vỗ hai cái.

Hoắc Thừa Kiêu bỏ ý định nhìn cô, giọng nói hơi căng thẳng: “Là hai chúng ta bị phạt.”

Từ Tinh Miên vẫn để tư thế hai tay hình chữ thập, trong mắt như đang giấu một chút hồi hộp và dò xét: “Đúng vậy, anh với Quý Trạch Hứa là hai người đó.” Hoắc Thừa Kiêu khẽ cười: “Đừng giả ngốc.”

Tổ đạo cụ đã đặt chiếc bánh kem được chuẩn bị sẵn ở trên bàn. Từ Tinh Miên cũng không tránh khỏi việc phải ăn một miếng. Cô tự an ủi mình rằng không có gì đâu, dù gì mình cũng chả quen biết gì đám người này. Nếu như trước mặt người quen thì chắc chắn sẽ không thể làm mấy động tác thân mật thế này rồi.

Máy quay cận của Lục Phóng chỉ hận không thể dính lên mặt Hoắc Thừa Kiêu luôn thôi.

Kể từ khi đạo diễn Lục cầm được một giải thưởng danh giá trong ngành thì anh ta không còn quay nữa, số lần tự mình cầm máy cũng ít hơn.

Từ Tinh Miên dùng nĩa chia nhỏ miếng bánh rồi đưa sang chỗ anh, đút đến miệng của anh: “… A”

Hoắc Thừa Kiêu cũng há miệng theo, sau đó cho miếng bánh trên nĩa vào miệng, động tác dứt khoát không có chút ướt át hay bẩn thỉu nào.

Tiểu hoa đán kinh ngạc nói: “Có phải hai người cũng chơi trò này ở nhà không. Trông tự nhiên thế.”

Từ Tinh Miên oán thầm, ở nhà có tay có chân, sao phải đợi người khác đút chứ.

Đến lượt Hoắc Thừa Kiêu, động tác của anh không thuần thục như Từ Tinh Miên, anh múc bánh lên nhưng nó lại rớt xuống. Tuy nhiên anh vẫn cực kỳ kiên nhẫn lấy bánh lại lần nữa, thành công đưa tới miệng cô gái.

Đôi mi dài của Từ Tinh Miên khẽ run rẩy, cô há miệng tính cắn ở mép bánh. Nhưng đột nhiên cô thấy chiếc nĩa hơi run, bèn ngước mắt ra hiệu cho anh: Đừng run, kem dính cả vào miệng cô mất.

Hoắc Thừa Kiêu để tay xuống bàn, rút một tờ khăn giấy đưa sang.

Trong tay Từ Tinh Miên không có gương, không có cách nào khác, đành phải lau theo theo cảm tính mà ông bà mách bảo. Sau khi lau bậy lau bạ, cô quay đầu hỏi: “Còn dính không?”

Ánh mắt của Hoắc Thừa Kiêu dần tối lại, ngón tay lướt qua khoé môi của cô gái. Một cảm giác ấm áp truyền đến, tay anh cũng không kiềm chế được mà run lên.

Từ Tinh Miên: “…?”

Máy quay lại tập trung quay những người nghệ sĩ lần nữa.

Từ Tinh Miên lặng lẽ lấy điện thoại ra tra Baidu về cái vấn đề gây hoang mang lúc nãy.

… Thanh niên có bị mắc phải hội chứng Parkinson không?

… Tại sao thanh niên bị run?

Hoắc Thừa Kiêu vô tình nhìn qua, chỉ nhìn thấy mấy con chữ nhỏ lí nhí thôi: “Em đang xem gì đấy?”

Từ Tinh Miên cũng không che giấu nữa: “Tra thử một chút, xem nguyên nhân bị run tay là gì.”

Hoắc Thừa Kiêu xích thêm chút, thấy tên căn bệnh đang sáng chói trên màn hình: Hội chứng Parkinson.

Anh nhíu mày, ngẩng đầu lên: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”

Kiểm tra Baidu thì sẽ ra toàn là bệnh thôi, đã vậy còn là bị ung thư nữa. Trên đó có rất nhiều vụ gây sốc người khác nên sẽ không tốt cho sự phát triển tinh thần của trẻ em.

Từ Tinh Miên cất điện thoại: “Anh rất hoàn hảo, run tay một chút cũng chẳng sao.”

Hoắc Thừa Kiêu đã rất cố gắng để mình không cười đắc ý, có vẻ như hình tượng của anh trong mắt cô cũng không xấu lắm. Lúc sáng dậy sớm quá nên bây giờ mí trên cứ đánh mí dưới.

“Tôi muốn về ngủ trước, em về cùng không?”

Giọng nói nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào ở trong đấy.

Mặc dù rủ cô ngủ cùng nhưng cô cũng biết anh không còn ý nào khác nữa.

Từ Tinh Miên không chút do dự, gật đầu nói: “Đi cùng nhau đi.”

Hai người bọn họ đi chưa được bao lâu, Quý Trạch Hứa cũng kiếm cớ rời khỏi phòng quay để đến biệt thự bên cạnh. Hoắc Thừa Kiêu đang đứng bên cạnh chờ Từ Tinh Miên đổi giày.

Quý Trạch Hứa cho một tay vào túi, đứng trước cửa: “Còn sớm mà, sao lại về rồi?”

Hoắc Thừa Kiêu khẽ lườm anh ta một cái, lười phải mở miệng đáp lại.

Từ Tinh Miên đứng thẳng người, đôi chân nhỏ xỏ vào dép lê. Trước khi tới đây, Cố Lê đã giật dây bảo cô hãy sơn móng màu đỏ, làm vậy thì trông tay chân sẽ trắng trẻo xinh xẻo hơn. Cô tốt bụng hỏi: “Anh Quý, có chuyện gì sao?”

Quý Trạch Hứa hơi mất tự nhiên, gãi gãi má: “Tôi đi cùng hai người nhé.”

Ánh mắt của Từ Tinh Miên chuyển từ trên người anh ta về lại trên người Hoắc Thừa Kiêu. Chắc chắn anh ta không có khả năng muốn ngủ chung với cô, vậy có lẽ anh ta tìm Hoắc Thừa Kiêu rồi.

“Oh, thế hai người các anh đi ngủ vui vẻ.” Cô nhẹ nhàng dời tầm mắt, nhìn lên lầu.

Quý Trạch Hứa cảm giác hình như có người đang nhìn mình, anh ta ngẩng đầu lên.

Hoắc Thừa Kiêu đứng tại chỗ, đôi mắt đen vẫn còn loáng thoáng tia sáng yếu ớt, môi mỏng của anh mím chặt lại. Nửa giây sau, anh mới bật cười thành tiếng, để tay lên hành lang rồi cười hỏi: “Ngủ cùng à?”

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )