Saved Font

Trước/645Sau

Lạn Kha Kì Duyên

Chương 620-621

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 620:

Kế Duyên nhìn về phía hán tử trong đình nghỉ chân.

Mặc dù gã đang ngồi trong tầm mắt nhưng hơi có vẻ mơ hồ.

Tuy vậy, bộ râu đặc biệt kia vẫn là vừa nhìn đã thấy ngay, làm cho Kế Duyên không khỏi có chút hứng thú với người này.

Còn đối phương vừa nói xong câu đó thì khom lưng, lấy một cái túi da đang treo ở rương gỗ bên cạnh xuống.

Cái túi da lắc lư hai cái trong tay hán tử, bên trong phát ra tiếng nước rất nhỏ.

Sau đó, nam tử ném túi da về phía Kế Duyên.

"Tiên sinh, tiếp rượu!"

Thấy túi da bay tới, Kế Duyên vội vàng tiến lại gần hai bước rồi dùng hai tay chụp lấy.

Tiếp đó, cái túi đập vào dưới cổ Kế Duyên rồi bắn ngược lại, rơi vào trong tay hắn.

Nhìn tình huống này, nếu Kế Duyên không đi hai bước kia thì chỉ cần đứng một chỗ là có thể đưa tay ra chụp lấy túi da rồi.

Tuy động tác của Kế Duyên cũng không được xem là đang bối rối, nhưng ít nhiều cũng làm hán tử ở trong đình hơi thất vọng.

Chỉ là gã cũng không thể hiện ra ngoài, còn chỉ vào chỗ bên cạnh rồi nói.

"Tiên sinh cũng không ngại vào đây nghỉ ngơi chứ."

Kế Duyên nhận lấy túi da, rút nút ở phía trên rồi khẽ ngửi.

Một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, chỉ xét từ mùi vị thì đây hẳn là một loại rượu mạnh.

Kế Duyên nâng cái túi da lên, rót một ngụm rượu vào miệng, thưởng thức hương vị rồi mới nuốt xuống.

"Đúng vậy, là rượu ngon!"

Nói xong, Kế Duyên cầm cái túi đi vào đình nghỉ chân, ngồi xuống bên cạnh.

Hắn lại cầm lấy túi lên và uống "ùng ục" vài ngụm, sau đó trả lại túi cho hán tử trong đình.

Gã nhận lấy túi da, cũng uống một ngụm, đánh giá Kế Duyên từ trên xuống dưới.

"Tửu lượng của tiên sinh thật tốt, có thể mặt không đổi sắc uống mấy ngụm rượu như vậy; Cam mỗ bắt đầu tin ngài có thể uống ngàn ly không say rồi đó."

Nam tử rất hào sảng, uống xong lại đưa rượu cho Kế Duyên.

Hắn cũng không từ chối, nói cảm ơn một tiếng rồi uống thêm vài ngụm.

"Trong túi này của ta có mười cân rượu mạnh.

Không phải tiên sinh có một bầu rượu trắng sao, cứ rót đầy là được."

"Ha ha, tráng sĩ quả thực rất hào sảng.

Chẳng qua Kế mỗ chỉ uống vài ngụm thôi, với lại chút rượu này cũng không đủ đâu."

Nam tử cười cười, còn tưởng rằng ý của Kế Duyên là một túi rượu này không đủ để hắn uống.

Gã không nói thêm gì, tầm mắt nhìn về phía một đội ngũ đưa tang lúc này đang đi ngang qua.

Nhìn đám người vừa đi vừa đốt giấy ở bên ngoài, gã thấp giọng hỏi một câu.

"Tiên sinh một mình trở về từ núi Mộ Khâu, vừa uống rượu vừa hát mấy bài hát buồn, là sáng nay ngài đi tế người thân phải không?"

Bài hát buồn á? Có chỗ nào buồn hả? Kế Duyên cảm thấy vừa rồi mình ngâm nga hát có lẽ không quá vui vẻ, nhưng cũng không đến mức bi thương chứ nhỉ.

Kế Duyên bật cười, nhưng cũng không tiện nói cái gì, cho nên hắn cũng không trả lời.

Hắn trầm mặc, nghiêng tầm mắt nhìn cái rương ở bên chân hán tử.

Tuy rằng nhìn mơ hồ, nhưng đại khái thì cấu tạo giống mấy kiểu rương cõng trên lưng, khá giống mấy rương sách của các thư sinh.

Có người mang theo hành lý, có người đeo loại rương này trên lưng để thuận tiện mang cống phẩm đi tế tự.

"Tráng sĩ mới tế lễ xong à?"

Nghe Kế Duyên hỏi, nam tử thở dài một tiếng.

"Ài, Cam mỗ mấy năm không đi đâu, không ngờ bạn bè đã qua đời.

Sau này nếu có dịp đến Liên Nguyệt phủ thành, sẽ không có ai uống rượu cùng ta nữa.

À đúng rồi, tại hạ Cam Thanh Nhạc, nhân sĩ Thượng Vinh phủ.

Hiện giờ xem như bốn biển là nhà.

Ta thấy tiên sinh khí độ bất phàm, có thể cho biết tên không?"

Nam tử vừa nói vừa ôm quyền hành lễ.

Kế Duyên cầm túi rượu cũng hơi chắp tay, trả lời.

"Kế Duyên, Kế trong kế sách, Duyên trong duyên phận, đa tạ rượu của tráng sĩ."

Kế Duyên nói xong thì đứng dậy, trả túi lại cho Cam Thanh Nhạc.

Người sau nhận túi, cũng đứng dậy đáp lễ đưa tiễn.

Thấy Kế Duyên đi ra khỏi đình nghỉ chân, gã bỗng nhiên cảm thấy trọng lượng trong tay không đúng, lắc lắc một chút mới phát hiện ra rượu trong túi đã vơi đi hơn phân nửa.

Vừa rồi thấy Kế Duyên hình như cũng không uống nhiều lắm, vậy mà cả túi rượu thoáng cái đã ít như vậy.

Rõ ràng rượu cũng không phải đổ ra ngoài.

Thấy Kế Duyên đi ra ngoài mặt không đổi sắc, Cam Thanh Nhạc khẽ gật đầu.

"Tửu lượng thật tốt!"

Cam Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, lại treo túi rượu vào bên cạnh cái rương.

Sau đó gã khom lưng, một tay xách cái rương đặt lên lưng mình rồi nhẹ nhàng đuổi theo Kế Duyên lúc này đang cách đình nghỉ chân không xa.

"Kế tiên sinh, nếu tiên sinh không chê thì để Cam mỗ đồng hành một đoạn đường nhé.

Tuy loại rượu Đại Giáo này không quá nổi danh ở Liên Nguyệt phủ, nhưng Cam mỗ thấy nó chẳng thua kém gì một vài loại rượu có tên tuổi khác.

Rượu ban đầu được ủ mười năm trong hầm nung, nên tư vị thuần khiết nhất.

Ta có thể dẫn tiên sinh đi mua."

Kế Duyên không hề chán ghét người này và cũng cảm thấy khá hứng thú với rượu lúc nãy.

Nếu đối phương đã nhắc đến nơi mua rượu, tất nhiên hắn cũng vui vẻ đồng hành cùng người khác.

Liên Nguyệt phủ thành cách núi Mộ Khâu không quá xa.

Đình nghỉ chân vừa rồi vốn dĩ cũng đã nằm giữa hai nơi này.

Cho nên dù Kế Duyên vẫn chưa thi triển thần thông diệu pháp gì thì hắn và Cam Thanh Nhạc cũng chỉ mất không đến một canh giờ là đã đến được Liên Nguyệt phủ thành.

Còn chưa vào thành, thanh âm nhộn nhịp truyền ra từ cửa thành phía xa đã lọt vào tai Kế Duyên.

Khi hai người đi vào trong thành, tất cả thanh âm huyên náo của tòa thành đều tràn vào trong tai hắn.

Kế Duyên có thể thông qua thanh âm mà nghe ra khí tức hừng hực của phố phường, phảng phất có thể nhìn thấy người bán hàng rong phương xa cùng muôn hình muôn vẻ.

Cam Thanh Nhạc đi bên cạnh tuy không phải người Liên Nguyệt phủ, nhưng sau một phen tán gẫu dọc đường, Kế Duyên biết người này rất quen thuộc với phủ thành.

Hơn nửa canh giờ làm quen, cảm nhận ban đầu của Cam Thanh Nhạc về Kế Duyên cũng càng thêm rõ ràng.

Gã biết đây là một người có học thức và khí độ bất phàm, làm cho người ta có cảm giác muốn thân cận.

Khi một người như vậy muốn nhờ gã hỗ trợ dẫn đường, Cam Thanh Nhạc vui vẻ đồng ý.

"Kế tiên sinh, ngài muốn đi thẳng tới Huệ phủ bái phỏng hay là đi uống rượu trước?"

"Đi uống rượu trước đi.

Bên cạnh Kế mỗ chưa bao giờ thiếu rượu, vậy mà hiện giờ không có nên thấy không dễ chịu lắm."

"Ha ha, tiên sinh tính cách chân thật.

Đi nào, Cam mỗ mời khách!"

Có thể làm quen với Kế Duyên, sự đau thương vì bằng hữu qua đời của Cam Thanh Nhạc cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Nhân sinh trên đời, ngoại trừ rất nhiều thời khắc đắc ý, thì việc có thể kết giao với một người bạn vừa ý cũng là một niềm vui lớn.

Nước Thiên Bảo là quốc gia theo chế độ châu phủ.

Liên Nguyệt phủ thành là phủ thành đứng đầu, tất nhiên sẽ không quá nhỏ.

Kế Duyên và Cam Thanh Nhạc đi lại ở trong thành, xuyên qua đường phố, rời khỏi đại lộ phồn hoa, cuối cùng rẽ vào một con đường nhỏ tương đối vắng vẻ, sau đó lại tiến vào một con hẻm xưa cũ rộng rãi nhưng kín đáo.

Xa xa nhìn lại, trong tầm mắt mơ hồ của Kế Duyên, cuối hẻm nhỏ cũng chính là lối vào của một hẻm khác.

Nơi đó có một căn nhà mặt tiền, bên ngoài treo một lá cờ tam giác thật lớn.

Với tầm mắt của Kế Duyên, cho dù còn hơi xa nhưng hắn vẫn có thể đoán được đó là một chữ "Giáo".

"Tiên sinh, chúng ta đến rồi."

Cam Thanh Nhạc khẽ cười, bước chân cũng tăng tốc độ.

Người còn chưa tới gần cửa hàng mà đã hô lớn một tiếng.

"Lão Diêu, chuẩn bị cho ta phần rượu Đại Giáo thượng hạng đi nào, phải là loại mười năm ấy nhé!"

"Cam đại hiệp tới rồi à, đương nhiên là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Ở bên kia, một lão giả ló người ra từ trong ngõ nhỏ, đáp lại bằng thanh âm vang dội.

Nụ cười và giọng nói cũng nồng đậm như loại rượu Đại Giáo vậy.

Kế Duyên đi theo Cam Thanh Nhạc đến trước cửa hàng.

Ở đây có một cửa phụ, quầy thì đối diện cửa hàng nhỏ bên ngoài.

Bên cạnh bày một ít ván gỗ thẳng đứng, dĩ nhiên là buổi tối sẽ đóng cửa từ bên trong bằng những ván gỗ này.

Trong cửa hàng không có tiểu nhị nào khác, chỉ có một lão giả nhìn cực kỳ cao lớn tráng kiện.

Chỉ mới đứng ở trước cửa hàng mà đã có mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

"Đây là Kế tiên sinh.

Ta đặc biệt mời ngài ấy đến đây để chiếu cố cho việc làm ăn của lão, nên lấy ra mấy thứ hàng nhái là không được đâu đấy!"

"Xem Cam đại hiệp nói cái gì kìa.

Ta vẫn phải dùng tới chiêu bài rượu Đại Giáo mà, huống chi là người mà ngài dẫn đến."

Lão giả đứng phía trong quầy hành lễ với Cam Thanh Nhạc và Kế Duyên.

Hai người cũng nhẹ nhàng đáp lễ.

Khi cả ba người còn đang cười với nhau, Kế Duyên bỗng nhiên nhìn ra ngoài hẻm nhỏ.

Trên đường phố bên ngoài lúc này đang có một đội ngũ không tính là nhỏ đi ngang qua.

Bên trong đoàn đội kia có xe có ngựa, cũng có rất nhiều thị nữ tùy tùng, không thiếu hộ vệ cưỡi những con ngựa cao to, và trong đó dĩ nhiên cũng có người quen của Kế Duyên.

Cam Thanh Nhạc cũng nhìn ra bên ngoài, rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Kế Duyên, nói.

"Kế tiên sinh uống rượu ở đây trước, Cam mỗ đi một chút sẽ quay lại."

"Nhưng đội ngũ này có gì khác thường sao?"

Cam Thanh Nhạc quay đầu lại nhìn đội ngũ đã đi qua, rồi lại nhìn về phía Kế Duyên.

Gã biết Kế Duyên là người thông minh nên cũng không có ý định giấu diếm.

"Vừa rồi trong đội ngũ có một nữ quan cưỡi ngựa, tên là Lục Thiên Ngôn, là một nữ tử vô cùng khó lường của nước Đình Lương.

Nếu nàng ta xuất hiện cùng đội ngũ này, thiết nghĩ có lẽ đội ngũ này cũng không đơn giản.

Cam mỗ đuổi theo nhìn xem một chút.

Nếu có chuyện gì thú vị, lúc trở về ta sẽ chia sẻ với tiên sinh!"

Kế Duyên dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lục Thiên Ngôn.

Hơn nữa hắn còn biết trưởng công chúa Sở Như Yên của nước Đình Lương cũng ở trong xe ngựa, thậm chí Tuệ Đồng hòa thượng cũng ở trong đội ngũ kia.

Nhưng hắn không nói toạc ra, chỉ gật đầu với Cam Thanh Nhạc.

"Cam đại hiệp cứ đi đi.

Ta ở đây mua rượu trước là được."

"Được, ta chỉ đi theo một lúc, rất nhanh sẽ trở về."

Nói xong Cam Thanh Nhạc lập tức đi ra khỏi hẻm nhỏ, sau đó bước đi với dáng vẻ tự nhiên về phía đội ngũ vừa mới đi qua.

"Cũng là một người thích náo nhiệt..."

Kế Duyên cười, lầm bẩm một câu.

Lão hán ở bên cạnh hiển nhiên cũng nghe được, cười phụ họa nói.

"Cam đại hiệp từ trước đến nay đều như thế.

Đúng rồi, tiên sinh muốn lấy bao nhiêu rượu, có gì đựng rượu chưa? Ta đã rót đầy túi rượu của Cam đại hiệp rồi."

Kế Duyên quay đầu nhìn lão hán trong quầy, vừa cười vừa lấy Thiên Đấu Hồ bằng bạch ngọc từ trong tay áo ra.

.

Đam Mỹ Trọng Sinh

"À...!Vâng, lấy một vò rượu lớn đi."

Kế Duyên vốn định nói rót đầy, nhưng nhìn những vò rượu lớn nhỏ trong cửa hàng này, cho dù có rót chung một chỗ thì cũng không đủ ngàn đấu được.

Hơn nữa ngửi mùi thơm cũng biết trong đó có nhiều bình rượu không đủ năm.

Kế Duyên cũng không phải là người kén rượu, nhưng dưới tình huống có thể lựa chọn, đương nhiên hắn sẽ mua rượu ngon.

"Được rồi, một vò rượu Đại Giáo.

Tiên sinh, ngài đúng là biết hàng.

Một vò rượu này thơm ngát khắp cả tầng lầu đấy.

Ngài xem, một vò này phải có bốn cân, đều là loại hơn mười năm..."

"Không phải một vò này, mà là loại kia."

Kế Duyên cắt ngang lời lão hán.

Tầm mắt nhìn lướt qua cái bình nhỏ mà lão hán vừa đặt lên trên quầy.

Hắn đưa tay chỉ về phía sau cửa hàng, bên kia có hai hàng vò rượu cao bằng bắp đùi người thường.

"Hả?"

"Thất thần làm gì? Chẳng lẽ không bán sao?"

"Bán bán, bán chứ, tất nhiên là bán rồi.

Cái vò này hơi lớn.

Ách, tiên sinh nghỉ trọ ở đâu, ta dùng xe đẩy đưa tới giúp tiên sinh nha?"

"Trước tiên lão cứ tính xem bao nhiêu tiền đã, ta sẽ tự mình mang rượu đi."

Thấy Kế Duyên mỉm cười, lão hán sửng sốt một chút, mặt lộ vẻ vui mừng, giọng nói càng khách khí hơn.

"Cái vò lớn này đựng sáu mươi cân rượu, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.

Ta không gạt ngài đâu.

Ta tính tiên sinh sáu mươi cân chẵn.

Ngài đưa ta một ngàn hai trăm văn, dùng bạc hay đồng tiền đều được."

Hai mươi văn tiền một cân, với chất lượng của rượu này mà nói thì xem như rất công bằng.

Một lát sau, trên quầy vẫn còn đang bày bạc vụn vừa mới cân xong, lão hán sững sờ thò đầu nhìn ra ngoài hẻm nhỏ.

Vừa rồi lão chuyển vò rượu đến cánh cửa bên cạnh, sau đó thì thấy Kế Duyên trả tiền, rồi trực tiếp cầm vò rượu bằng một tay, cứ như vậy mà xách rượu rời khỏi hẻm nhỏ.

Lão hán nghẹn họng nhìn một màn trước mắt.

Chỉ riêng vò rượu này cũng phải trăm cân, lão muốn xách lên cũng bó tay.

Vậy mà vị tiên sinh nho nhã kia lại có khí lực lớn đến vậy, không hổ là người mà Cam đại hiệp dẫn đến.

Sau đó lão hán bỗng nhiên phản ứng lại cái gì, vội vàng thò đầu về phía đầu hẻm hô lớn, nhưng giờ đã không nhìn thấy Kế Duyên nữa.

"Tiên sinh, Cam đại hiệp nói ngài ở đây chờ ngài ấy!"

Thanh âm truyền ra, một lát sau có thanh âm bình tĩnh Kế Duyên đáp lại

"Yên tâm, Kế mỗ sẽ tìm được y...".

Chương 621: Không cho phép nhúc nhích

Cầm cái đại bình rượu đương nhiên không tiện đi đường, mà lại cũng sẽ gây nên trên đường người đi đường vây xem, dù sao Kế Duyên đây cũng không phải là dùng xe ba gác lôi kéo, liền hắn ăn mặc cách ăn mặc mà nói thời khắc này trạng thái xác thực so sánh bị người chú mục, nhưng nhuận vật mảnh im ắng bàn chướng nhãn pháp phía dưới, Kế Duyên ra ngõ nhỏ đến bên ngoài trên đường, nhưng không có nhiều ít người chú ý hắn.

Nhẹ nhàng vỗ, bình rượu giấy dán liền bị Kế Duyên chụp lại, một tay cầm Thiên Đấu Hồ, một tay nắm lấy đại vò rượu, bên trong rượu tự hành hóa thành một đầu nho nhỏ Thủy Long Quyển, bay lên không uốn lượn lấy chảy vào mở ra Thiên Đấu Hồ ấm miệng, vẻn vẹn mấy hơi công phu, toàn bộ bình rượu liền đã rỗng.

"Cái này cái bình. . ."

Như thế thì thào một câu, Kế Duyên cũng không có đem cái bình ném đi, mà là trực tiếp thu nhập trong tay áo, hắn nhớ mang máng lão hán kia nói quang cái bình liền phải năm mươi văn, xem như tặng kèm, dù là không thể lui, về sau còn cho lão hán kia cũng là tốt.

Dọc theo con đường này phương hướng đi đại khái nửa khắc đồng hồ, Kế Duyên liền gặp được Cam Thanh Nhạc đi lại vội vàng mà từ tương đối phương hướng trở về, đối phương tựa hồ đang tự hỏi sự tình, trong lúc nhất thời còn không có lưu ý đến Kế Duyên , chờ thấy rõ lúc sau đã bất quá bảy tám bước khoảng cách.

"Kế tiên sinh? Ngươi làm sao không có ở quán rượu loại kia lấy ta à?"

"Rượu mua xong, ra nhìn xem, đúng, đã gặp gỡ cam đại hiệp, vừa rồi sự tình nhưng có cái gì thú vị địa phương?"

Nghe thấy Kế Duyên hỏi như vậy, Cam Thanh Nhạc đến gần mấy bước, dư quang đảo qua chung quanh về sau, nói khẽ với Kế Duyên đạo.

"Không dối gạt tiên sinh nói, vẫn rất xảo, ta thấy nữ tử kia theo đội ngũ đi cũng là Huệ Phủ."

Lúc nói chuyện, Cam Thanh Nhạc ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm Kế Duyên, giống như là nghĩ từ trên người hắn nhìn ra chút gì, hắn không phải không tin được Kế Duyên, mà là loại này dưới sự trùng hợp, một cái giang hồ khách phản xạ có điều kiện.

"A, cái kia ngược lại là đúng dịp, bất quá loại kia đội ngũ cũng không phải tiểu môn tiểu hộ có thể có, Huệ Phủ càng là trong thành thượng tầng quyền quý, đi đi bái phỏng cũng là tính bình thường, cũng tốt, Kế mỗ cũng muốn đi bái phỏng, nói không chính xác còn có thể chiếu cái mặt, vậy cái này liền đi đi."

Cam Thanh Nhạc suy nghĩ một chút gật đầu nói.

"Cũng tốt, ta cái này liền dẫn trước sinh đi Huệ Phủ, tiên sinh đợi chút, cho ta đi lấy rượu của ta cái túi."

Cam Thanh Nhạc tự nhận nhìn người rất chuẩn, từ ấn tượng đầu tiên đến ngắn gọn tiếp xúc về sau, đại khái liền có thể đối một người xa lạ có một cái trong lòng định nghĩa, nhất là cùng uống qua say rượu, cùng Kế Duyên tiếp xúc thời gian không dài, nhưng người này tuyệt không phải âm hiểm tiểu nhân, cùng đi Huệ Phủ có lẽ có thể tìm chút việc vui, dù là không có náo nhiệt nhưng góp cũng vui vẻ đến giúp một cái.

"Không cần, lấy cho ngươi tới."

Kế Duyên lấy ra cái kia túi da cái túi đưa cho Cam Thanh Nhạc, cái sau thoáng sửng sốt, vừa mới hắn giống như không thấy Kế Duyên chỗ nào mang theo cái này túi da rượu túi a, xem ra là chính mình nhìn xóa.

Huệ Phủ tại liền nguyệt phủ thành chẳng những là cao môn đại hộ, huệ lão gia vẫn là cái này liền nguyệt phủ Tri phủ, huệ gia lão thái gia đã từng là kinh thành đại thần trong triều, chỉ bất quá sớm đã cáo lão, càng bởi vì huệ nhà có nữ gả vào hoàng cung, càng là thuộc về có thụ ân sủng hoàng thân quốc thích.

Hai người không có phí cái gì công phu, đã đến Huệ Phủ chỗ đường đi, một đi ngang qua trên đường tới, Kế Duyên còn không có hỏi đâu, Cam Thanh Nhạc chính mình liền không nhịn được cùng Kế Duyên nói lúc trước hắn nhìn thấy nữ nhân kia có bao nhiêu cao minh, trên giang hồ xem như tuyệt đối hảo thủ vân vân, nhưng Kế Duyên nhiều lắm là chỉ là khách khí ứng hòa một tiếng, cũng không quá khoa trương phản ứng.

Huệ Phủ trước cửa, môn đình mười phần khí phái, mấy cái mới tinh đèn lồng treo trên cao, chừng tám người hộ vệ thủ vệ, bên ngoài càng có hai tôn cao lớn sư tử đá, mặc dù ở vào tương đối đường phố phồn hoa, nhưng bên ngoài phủ tương đương phạm vi bên trong đều không có bất kỳ cái gì quầy hàng những vật này.

"Cái này Huệ Phủ, so Tể Tướng Phủ còn muốn khí phái đâu."

Nhìn thấy cái này Huệ Phủ môn đình dáng vẻ, tại cửa phủ hạ nhân cùng toàn bộ Huệ Phủ khí tướng, Kế Duyên đột nhiên cảm giác được hắn như thế bái phỏng, rất có thể là vào không được Huệ Phủ đại môn.

Một bên Cam Thanh Nhạc nghe Kế Duyên nói một câu như vậy, liền cười nói.

"Kế tiên sinh nói đến kỳ thật không sai, dù cho là kinh thành Tể tướng cũng phải bán Huệ Phủ ba phần mặt mũi, ai bảo trong nhà ra cái huệ phi đâu. . ."

Cam Thanh Nhạc lời còn chưa nói hết , bên kia cửa phủ chỗ ra đã có người quát hỏi lên tiếng.

"Các ngươi chơi cái gì? Vì sao lâu đứng Huệ Phủ trước cửa?"

"A, làm phiền thông báo, liền nói Cam Thanh Nhạc cam đại hiệp chuyên tới bái phỏng huệ lão gia."

Kế Duyên một câu để một bên Cam Thanh Nhạc ngây ngẩn cả người, mặt hướng Kế Duyên "Ách" một tiếng còn chưa lên tiếng, thủ vệ gia đinh đã lần nữa lên tiếng.

"Nghĩa hào thiết quyền Cam Thanh Nhạc? Vị này là cam đại hiệp?"

Tám cái thủ vệ vệ sĩ đang nhìn qua Kế Duyên về sau, ánh mắt tất cả đều tập trung đến bên cạnh hắn Cam Thanh Nhạc bên trên, kia hồ tử đặc thù xem như rất rõ ràng, trước đó chỉ là vô ý thức nhìn nhiều hai mắt, này lại liên hệ đến danh hào, liền lập tức đối đầu dáng ngoài.

Cam Thanh Nhạc kéo ra miệng, nhìn thoáng qua giống như cười mà không phải cười Kế Duyên, không có vạch trần, mà là ôm quyền đối thủ vệ đạo.

"Chính là tại hạ Cam Thanh Nhạc, mong rằng thông báo một tiếng!"

"Cam đại hiệp xin về sau, chúng ta cái này đi thông báo!"

Nói, một cái thủ vệ vệ sĩ liền vội vàng tiến vào trong phủ, coi như cái này Cam Thanh Nhạc là giả, cũng không tới phiên bọn hắn đến phân rõ, mà lại Huệ Phủ cũng không phải tùy tiện kéo cái danh hào, nghĩ hỗn liền có thể trà trộn vào đi.

"Kế tiên sinh, ngươi cái này trong hồ lô muốn làm cái gì a. . ."

"Ta Kế Duyên đã không phải quyền quý cũng không phải danh sĩ, vẫn là mượn cam đại hiệp tên tuổi dễ dùng, yên tâm, Kế mỗ sẽ không hại ngươi, đương nhiên cam đại hiệp nếu là "

Cam Thanh Nhạc thấp giọng hỏi thăm một câu, Kế Duyên thì đồng dạng thấp giọng trả lời, cái trước cũng là không phải sợ bị liên lụy cái gì, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười.

Cũng không lâu lắm, trước đó đi vào thông báo cái kia thủ vệ vệ sĩ lại trở về, cùng đi còn có hung hăng trang nam tử trung niên, đối phương vừa ra tới liền tập trung vào Cam Thanh Nhạc, chỉ là một chút dò xét liền đã xác định người đến thân phận.

"Quả nhiên là cam đại hiệp, cam đại hiệp mau mau mời đến, đúng, bên cạnh vị tiên sinh này là?"

"Kẻ hèn họ kế, là theo cam đại hiệp cùng đi."

"A, nguyên lai là Kế tiên sinh, mời hai vị cùng một chỗ đi vào!"

Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc đương nhiên sẽ không chối từ, cùng một chỗ theo người tới vào Huệ Phủ, tòa phủ đệ này bên trong độc đáo đình đài lầu các trải rộng, nha hoàn hạ nhân thành đàn, hiện ra hết quyền quý xa hoa diễn xuất.

. . .

Huệ Phủ một gian đãi khách trong sảnh, Đình Lương Quốc trưởng công chúa Sở Như Yên cùng tùy hành nữ quan Lục Thiên Ngôn an vị ở chỗ này, ngoại trừ có khác hai tên thiếp thân thị nữ, còn có một người mặc cà sa hòa thượng, chính là Tuệ Đồng.

Dù là tuổi tác đã không nhỏ, Sở Như Yên y nguyên hào quang động lòng người, trên thân chẳng những không có cái gì năm tháng vết tích, ngược lại càng lộ vẻ phong vận.

Nhưng cùng trước đó lúc đến nhẹ nhõm bầu không khí khác biệt, giờ phút này không có Huệ Phủ người ở đây, ba người sắc mặt lại có chút nghiêm túc.

"Tuệ Đồng Đại Sư, nơi này thật sự có yêu khí?"

Lục Thiên Ngôn thấp giọng hỏi thăm, tầm mắt dư quang từ đầu đến cuối lưu ý lấy đãi khách sảnh biên giới mấy cái kia Huệ Phủ nha hoàn, mà Tuệ Đồng môi khẽ nhúc nhích.

"Rất nhạt rất nhạt, ta lâu tại Đại Lương Tự dưới cây bồ đề tu hành, bị đạo uẩn phật ấm, sẽ không cảm giác sai, mà lại cái này yêu khí tựa hồ còn không chỉ một cỗ, có nhỏ khó thể nghe, có như gần như xa, có lẽ cũng không phải là thường xuyên xuất hiện, có lẽ cực am hiểu ẩn nấp, cũng có lẽ cả hai đều có, thực sự khó dò."

"Đại sư có thể bảo trưởng công chúa an toàn?"

"Thiện Tai Đại Minh Vương Phật! Bần tăng chắc chắn đem hết toàn lực bảo trưởng công chúa điện hạ bình an!"

Sở Như Yên đối Tuệ Đồng nở nụ cười xinh đẹp, nàng cái này lớn tuổi chưa gả công chúa mặc dù bị không ít người tự mình trò cười, nhưng nàng lại cũng không để ý, nụ cười này Tuệ Đồng nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

"Vậy chuyện này phải chăng nên để huệ lão gia biết?"

Lục Thiên Ngôn lời ấy là hỏi trưởng công chúa, cái sau khẽ lắc đầu.

"Nhìn kỹ hẵng nói, hàng đầu sự tình là mang theo Tuệ Đồng Đại Sư nhập Thiên Bảo Quốc kinh sư yết kiến vậy Hoàng đế, dù sao kia huệ lão gia lập tức liền trở về."

Đang nói như vậy, Tuệ Đồng hòa thượng bỗng nhiên sắc mặt nghiêm một chút, đối bên người hai người đưa mắt liếc ra ý qua một cái, cả hai lập tức kịp phản ứng, khôi phục bình tĩnh, tương hỗ ở giữa cười cười nói nói.

"A, đây chính là Đình Lương Quốc trưởng công chúa điện hạ đi, quả nhiên phong thái diễm lệ, ta là nữ nhân thấy đều tâm động đâu!"

Cả người đoạn xinh đẹp tướng mạo cũng lộ ra mười phần xinh đẹp nữ tử đối mấy cái hạ nhân cùng một chỗ tiến vào khách đường, ánh mắt tại Sở Như Yên trên thân dừng lại chốc lát, lại đảo qua Lục Thiên Ngôn hậu chước trọng nhìn về phía Tuệ Đồng.

"Đây cũng là Đại Lương Tự cao tăng Tuệ Đồng Đại Sư a? Thiếp thân chính là tại Thiên Bảo Quốc cũng ngưỡng mộ đã lâu! A, quên cấp bậc lễ nghĩa, thiếp thân Liễu Sinh Yên, cũng có một cái yên chữ, gặp qua trưởng công chúa điện hạ, gặp qua Tuệ Đồng Đại Sư!"

Nữ tử cười khanh khách, đi một cái vạn phúc lễ, Sở Như Yên là cao quý Đình Lương Quốc trưởng công chúa, căn bản không cần đến đáp lễ, Tuệ Đồng thì đứng lên chắp tay trước ngực, tuyên một tiếng phật hiệu.

"Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, bần tăng hoàn lễ!"

"Ha ha ha, Tuệ Đồng Đại Sư thật ngày thường tuấn tú, khó trách trưởng công chúa cảm mến ngươi. . ."

Nữ tử tới, đầy mặt nụ cười tới gần Tuệ Đồng hòa thượng, thậm chí muốn đưa tay đi sờ sờ Tuệ Đồng mặt, bị Tuệ Đồng lui lại một bước né qua, đồng thời một đôi phật nhãn chỗ sâu có Phật quang hiện lên, mặc dù rất nhạt, nhưng trước mắt trên người nữ tử tràn ngập yêu khí, chỉ là cái này yêu khí cơ hồ sẽ không tràn ra bên ngoài thân, nếu không phải Tuệ Đồng tu được Bồ Đề gương sáng, căn bản chiếu không ra được.

'Hảo hảo cao minh yêu quái, cũng không biết nguyên hình là cái gì!'

"Hừ, Liễu phu nhân tự trọng!"

Sở Như Yên có thể thấy được không đến cái này ** kề Tuệ Đồng, lạnh nói ra âm thanh, mà một bên Lục Thiên Ngôn hướng phía trước một ô, liền xảo diệu đem Liễu Sinh Yên ngăn cách một phần.

Này lại, tại Huệ Phủ tiền viện cổng, Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc đang theo huệ nhà quản sự đi vào, bọn hắn đương nhiên sẽ không đi trưởng công chúa cùng Tuệ Đồng chỗ khách đường, nhưng cũng sẽ không bị lãnh đạm, chỉ bất quá lúc này, Kế Duyên bước chân dừng lại, ánh mắt quét về phía Huệ Phủ nơi nào đó.

"Kế tiên sinh, thế nào?"

"Ha ha, thành hồ ly ổ, ta ngược lại thật ra quá phận xem trọng các ngươi! Cam đại hiệp, ngươi tin trên đời này có yêu a?"

Kế Duyên bản còn dự định trà trộn vào đến chầm chậm mưu toan, giờ phút này ngược lại là cảm thấy tạm thời không cần thiết.

"A?"

Một bên Cam Thanh Nhạc còn không có kịp phản ứng, chợt phát hiện Kế Duyên thân hình trở nên mơ hồ, tựa như kéo lấy khói sợi thô đồng dạng hướng về Huệ Phủ một cái phương hướng rời đi, mà động tác của mình lại dị thường chậm chạp, nhấc cái tay đều rất giống động tác chậm.

Chờ Cam Thanh Nhạc thân thể chấn động tỉnh táo lại thời điểm, trước mắt Kế Duyên đã không thấy.

"Cam đại hiệp, mời tới bên này."

Kia quản sự y nguyên cười ha hả, tựa hồ không có phát giác được Kế Duyên rời đi, thậm chí cho Cam Thanh Nhạc cảm giác là hắn không nhớ rõ có Kế Duyên người như vậy.

'Ai da, cái này Kế tiên sinh khó lường a. . .'

Tại Cam Thanh Nhạc rung động trong lòng thời điểm, Huệ Phủ bên kia một khách trong đường, Liễu Sinh Yên ánh mắt chỗ sâu lãnh mang lóe lên, bên ngoài lại như cũ khách khí, mịt mờ mở ra thân thể, cười nhẹ nhàng lách qua Lục Thiên Ngôn đi tới một bên.

"Thiếp thân nha, chính là tới gặp gặp phải vào cung cao tăng, lại đến chiêm ngưỡng một chút trưởng công chúa phong thái, lão gia lập tức liền trở về, ta nha. . ."

Lời này còn chưa nói xong, lại bị một cái thanh âm bình thản đánh gãy.

"Kia hồ ly ở đâu? Là trong hoàng cung a?"

Liễu Sinh Yên đột nhiên chuyển hướng sau lưng, một thân tay áo lớn thanh sam Kế Duyên đang đứng ở nơi đó, mặt không thay đổi nhìn xem nàng.

"Bỉ nhân Kế Duyên, nghĩ đến ngươi nên nghe qua danh hào của ta, ân, dám động một chút thần hình câu diệt."

Câu nói này lấy bình tĩnh giọng điệu từ Kế Duyên miệng bên trong nói ra, lại có lời ra pháp theo uy lực đáng sợ, liễu Như Yên con ngươi kịch liệt co vào, tại chính thức thấy rõ Kế Duyên về sau, toàn thân như vào hầm băng, bị dọa đến tứ chi như chì, đừng nói động, không dám thở mạnh.

Trước/645Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh