Saved Font

Trước/69Sau

Mày Là Người Của Đại Thiếu Gia Này

Chap 48: Mất Tích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Thảo Nhi, trời sáng rồi kìa, dậy đi... Ngoan, mau thức dậy đi nào..."

Có tiếng gọi nhỏ nhẹ bên tai, Thảo Nhi trở mình mở mắt. Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ rọi thẳng vào mắt khiến hai mắt cô tạm thời chưa thích nghi được bất giác nheo lại. Một lúc, sau khi đã khá quen với ánh sáng, cô mở mắt to hơn một chút, ráo riết nhìn xung quanh. Đình Dương đang ngồi bên giường nhìn cô, cười rạng rỡ. Cậu đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, giọng ân cần hỏi han.

"Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa? Trong người cảm thấy sao?"

Thảo Nhi cười, nói rằng cô không sao, chỉ là hơi đau đầu một chút thôi. Đình Dương xoa đầu cô, ân cần đỡ lưng cô giúp cô ngồi dậy.

hỏi cậu, đã ngủ bao lâu, chỉthấycậugậtđầumộtcái mà không nóitiếngnào.Cậuhôm naylạquá, hỏicũngkhôngtrảlời, chỉlắcvớigậtthôi. Mãisau, cậu đột ngột đứng dậy, buôngtayra. Cậuđi giật lùivềphíasau, vừabướcvừa cười vẫytaychào. gọicậu, muốn hỏi rằng cậuđi đâu mà cậuchẳng chịu đứng lại, hìnhbóngcậukhuấtsau cánh cửaphòng, biếnmất.

giậtmìnhvùngdậymuốnchạyra khỏi giườngnhưngvừađặtchânxuốngđấtthì bất ngờ khuỵu xuống. Haichânrần, khôngthểbướclênnổi. Cố néncảmgiác giống như hàng nghìnconcôntrùngđốttrênhaichân, Nhi khó khăn đứngdậy. xuống dưới nhà, cả ngôi nhà vắngtanhkhôngmộtbóngngười. đitìm, đitìmtừng phòng mộtkhôngthấyai.

Nhichạyrabênngoài, hối hả muốn tìm kiếm mộtaiđó, chỉmộtngườithôicũngđược. Nhưng không, cảmộtvùngnúi hoang vuchỉcòn... Một mình...

HoàngĐìnhDương!

NgôTuyếtChinh!

ĐỗMạnhHùng!

Cáccậuđâu?

Tiếnggàothét, ngândàivavàonúirồivọnglại. Mệt mỏi, bất lực, Nhi khóc, khóc thật to. Không ainghethấy lời nói, khôngai bên cạnh, khôngaicả...

"Dương!

HoàngĐìnhDương!

Cậu xấuxa...

Cậuđángchết...

Cậulừatớ..."

.

"Dương... Đình Dương..."

                  

"Zi... Nhi... Thảo Nhi..."

"Thảo Nhi..."

Thảo Nhi giật mình tỉnh giấc. Hoàng Đình Dương ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay cô, khuôn mặt vô cùng lo lắng. Đằng sau cậu còn có Đỗ Mạnh Hùng và Ngô Tuyết Chinh. Mọi người đều ở đây. Hoá ra, đó chỉ là một giấc mơ. Nhi vừa cười vừa khóc ôm lấy cổ Dương, sụt sà sụt sịt.

- Hoàng Đình Dương, tại sao cậu dám bỏ tớ. Cậu có biết tớ tìm cậu lâu thế nào không? Cậu có biết tớ gọi cậu mệt thế nào không? Vậy mà cậu nhẫn tâm đi mất, không thèm quay lại... Cậu đang trả thù tớ đấy à? Tớ đã hứa sẽ trả nợ cho cậu thì tớ sẽ trả mà... Tớ không thất hứa với ai bao giờ đâu. Tin tớ đi, nhé... Đừng biến mất nữa, tớ... thực sự... rất sợ... 

Đình Dương cúi đầu ôm lấy Thảo Nhi vào lòng. Bàn tay cậu vuốt nhẹ mái tóc cô, an ủi.

- Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Đừng sợ, tớ tin cậu, tớ Sẽ không bao giờ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu đâu... Đừng khóc nữa... Được không?

Thảo Nhi gật đầu lia lịa nhưng nước mắt vẫn chảy mãi không ngừng. Đình Dương quay đầu thơm nhẹ vào má Nhi, lau đi giọt nước mắt trên má cô. Tuyết Chinh chứng kiến một màn tình cảm dạt dào thì xấu hổ lắm, vội vàng che môi huých vai Mạnh Hùng ra hiệu lui ra ngoài. Hai bạn dắt tay nhau đi ra trong im lặng nhưng vẫn không quên với tay đóng cửa phòng lại.

Cánh cửa gỗ vừa khép lại, Đỗ Mạnh Hùng đã ngay lập tức kéo Ngô Tuyết Chinh đi mất. 

Dưới gốc cây cổ thụ lâu năm, có một đôi nam nữ nhìn xa thì ngỡ tình cảm mặn mà nhưng nhìn gần mới thấy họ đang gây nhau đến sứt đầu mẻ trán.

- Cậu tránh ra.

- Tớ không tránh. Cậu vẫn còn giận tớ đấy à?

- Tớ có là gì đâu mà có quyền giận cậu.

- Thôi mà, tớ xin... Tớ xin lỗi đó. Đừng giận nữa.

- Tớ chẳng dám nhận đâu. Lời xin lỗi của một người đàn ông ga lăng như cậu sao tớ có thể nhận nổi cơ chứ.

- Tớ... Tối qua tớ chỉ mở giùm Hằng một cái nắp chai nước mà cậu giận tớ nguyên một ngày... Tớ có làm gì to tát đâu, chỉ là bạn ấy nhờ nên tớ thuận tay mở giùm thôi mà.

- Hằng... Hằng... Hằng... Ôi, nghe sao mà thân thiết... Thuận tay? Cậu nói thế mà nghe được à? Hôm nay bạn ấy nhờ cậu mở giùm chai nước,ngày mai bạn ấy nhờ cậu mở giùm luôn cúc áo lẫn cúc quần thì sao? Cậu cũng thuận tay mở luôn hộ hả?

Chinh điên tiết gào ầm lên. Hùng đứng im không biện hộ thêm lời nào. Khoé miệng cậu chợt cong lên, một nụ cười rạng rỡ nở rộ trên môi. Chinh bực mình chửi cậu điên à, cậu cười. Chinh quát cậu khùng rồi, cậu vẫn cười. Chinh mắng cậu đồ thần kinh, cậu càng cười. Cậu hớn hở ôm chặt lấy Chinh, mặc cho Chinh có đánh đấm thế nào cậu cũng không chịu thả tay ra, hơn nữa còn xiết chặt. Sau một hồi phản kháng mà không thay đổi được người ta, Chinh đã bắt đầu thấm mệt, Chinh oải, Chinh đau tay, Chinh không bướng nữa mà ngoan như cún mặc cho Hùng ôm. Hùng thấy người nào đó nguôi nguôi dần thì cũng vui lắm, cúi đầu thì thầm vào tai người ta.

- Cậu ghen à?

Hai má Chinh đỏ như gấc chín. Mặc dù bị nói trúng tim đen nhưng cái tính ngang bướng vẫn không chịu cho Chinh cúi đầu, cô vênh mặt lên cãi.

- Tớ... Tớ không thích ăn giấm bao giờ... Việc gì tớ phải ghen... Ghen không có trong từ điển của tớ, biết chưa?... Cậu... umm...

Không để Tuyết Chinh nói dứt câu, Mạnh Hùng đã lặng lẽ cúi đầu. Cánh môi cậu nhẹ nhàng phủ lên làn môi cô, ngọt ngào. Chinh trợn to hai mắt, bàn tay nắm chặt vào cổ áo Hùng, cả cơ thể căng thẳng đến cực độ. Cô gần như bị rút mất toàn bộ hơi thở, không có sức lực để phản kháng. Mãi cho đến khi Hùng rời ra, cô mới lấy lại được một chút lý trí, vung tay muốn tát cho tên khốn nạn nào đó một cái cháy mặt nhưng không may cho cô, phản xạ của hắn nhanh hơn cô gấp mấy lần, tay hắn nhanh chóng bắt kịp tay cô. Cô bất lực chửi đổng lên.

- Tên khốn kiếp. Tên vô sỉ. Tên xấu xa. Tên đốn mạt. Tên thần kinh... Cậu... Cậu dám... dám...

Hùng đắc ý giơ mặt ra cố tình trêu chọc.

- Dám làm gì?

- Dám... dám...

- Hửm?

- Dám... dám... tớ... tớ... Tóm lại, cậu phải đền bù cho tớ...

- Được, tớ đền cho cậu.

Lại là một nụ hôn nữa rơi xuống. Chinh đỏ mặt cắn chặt môi.

- Cậu...

- Tớ đền cho cậu mà. Cậu thích không?

Hùng mặt dày cố tình chọc tức Chinh hại cô cáu tiết không làm gì được bèn giơ giò đạp thẳng vào giữa hai chân cậu. Một cơn đau đớn khủng khiếp truyền đến, cậu ôm lấy hạ thể gục xuống đất. Thắng thế áp đảo được đối phương, Tuyết Chinh ban đầu vui mừng khôn xiết nhảy cẫng lên đắc ý lườm Mạnh Hùng một cái. Ăn mừng chiến thắng chưa được bao lâu, trong lòng cô bất chợt trào dâng lên cảm giác lo lắng khi thấy cậu nằm co ro đau đớn vật vã mãi không dậy được. Cô xót hết cả người vội vàng ngồi xuống hỏi han người ta.

Ai kia cố nén cười bày ra vẻ mặt nhăn nhó. Chinh không biết rằng mình đá trượt, và cũng không ngờ rằng chính mình đã cho người ta cơ hội lên nước làm màu. Mạnh Hùng nhăn nhó vịn lấy vai Chinh, mặc cho Chinh khổ sở khi phải dùng dáng dấp nhỏ nhắn của mình mà đỡ lấy thân hình to lớn của cậu. Khó khăn dìu cậu về bản, mệt mỏi, chật vật là thế nhưng cô vẫn không quên càu nhàu.

- Đáng đời cậu. Ai nói cậu chọc tớ...

- Tớ đâu chọc cậu. Cậu kêu tớ đền cho cậu mà. Tớ đền đó thôi.

- Cậu đền kiểu đó đấy à?... Tớ... Tớ có thể báo cảnh sát là cậu xâm phạm trẻ em dưới mười tám tuổi đấy nhé.

- Cậu nên nhớ là tớ cũng dưới mười tám đấy nhé.

Chinh á khẩu không nói được câu nào, bực mình quá, muốn vất tên khốn nào đó lại bên vệ đường mà đi thẳng một mạch về lắm đấy nhưng cuối cùng lại không nỡ. Hùng khùng khục cười đắc ý. Chiêu hôn hít đó là Đình Dương đã dạy cậu. Mà phải công nhận một điều, đúng là lớp trưởng có khác, giỏi việc nước, đảm việc nhà, đến cả chiêu phải dỗ gái thế nào cậu ấy cũng biết. Thật không thể khinh thường được nha.

Trời đã bắt đầu xuống núi, cuối cùng cũng đã lần được đường về đến bản. Tuyết Chinh mệt lả người ngồi phịch xuống bên hiên nhà. Chưa kịp thở, cô đã nghe thấy vài tiếng nói vội vã thúc giục.

- Thấy chưa?

- Chưa... Các cậu thế nào? Bên đó sao rồi.

- Không, bên này cũng không thấy đâu cả.

- Có thể đi đâu được chứ? Sao có thể nói biến mất là biến mất được...

- Ở đây đồi núi, rừng rú nhiều quá... Có khi cậu ấy đi lạc rồi cũng nên...

- Làm thế nào bây giờ?...

- Biết sao được... Thôi chia nhau đi tìm tiếp đi, trời sắp tối rồi...

Một đám đông đang nháo nhác cả lên. Ngoài các bạn lớp 10A1 ra thì còn có một số người bản địa biết tiếng Kinh, họ đang tìm cái gì vậy, đang kiếm ai vậy?

Mạnh Hùng kéo tay một bạn nam, tò mò hỏi.

- Tiến. Đã xảy ra chuyện gì thế? Mọi người sao vậy?

Tiến thở hổn hển không ra hơi.

- Cậu không biết à? Thảo Nhi biến mất rồi. Mọi người đã tìm cả hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy đâu. 

- Đình Dương đâu? 

- Dương có lẽ đã đi tìm Nhi. Cả buổi rồi cũng không ai thấy bóng dáng cậu ấy ở đâu cả... Khuôn mặt cậu ấy lúc sáng nay cậu không thể biết được đâu, đây là lần đầu tiên tớ thấy lớp trưởng đáng sợ như vậy... Lớp trưởng còn nói, nếu không ai tìm thấy Nhi cậu ấy sẽ cho cả lớp sống ở bản này đến cuối đời... Các bạn trong lớp đang cố gắng đi tìm bạn ấy đây. Các cậu đã ở đâu cả ngày nay vậy? Chuyện lớn như thế mà cũng không biết? 

Hùng bàng hoàng. Sống ở đây suốt đời? Hoàng Đình Dương điên rồi sao? Cậu ấy mất lí trí rồi. Nhưng mà, sao Thảo Nhi lại biến mất? Cậu mới rời khỏi đây được chưa đầy một ngày cơ mà?

Hùng lắc đầu quay sang Chinh đã thấy cô chạy về phía bìa rừng. Cậu lo lắng gọi với theo.

- Này. CHINH... Trời sắp tối rồi, cậu vào rừng làm gì? Nguy hiểm lắm.. Này... Chờ tớ với...

Hùng cứ gọi, Chinh cứ chạy. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cậu cũng đuổi kịp cô. Cũng chẳng biết cô cậu đã chạy, đã tìm mất bao lâu chỉ biết trời càng ngày càng đen. Ánh trăng mờ mờ chiếu qua tán lá rừng vẽ trên nền đất đầy rong rêu cỏ dại một vùng sáng yếu ớt. Cả một vùng núi rừng âm u đến đáng sợ. Không khí càng ngày càng hạ xuống thấp, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn bộ không gian. Tuyết Chinh rùng mình một cái, tuy rằng cô vô cùng sợ hãi nhưng mà không thể bỏ cuộc. Cô biết, cô sợ một, Thảo Nhi sợ mười. Thảo Nhi là bạn cô, cô không thể bỏ mặc người bạn thân nhất của mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này được. 

Một lúc sau, hai chiếc đèn flash được bật sáng, thứ ánh sáng bé nhỏ phát ra từ hai chiếc điện thoại cũng phần nào khiến sự sợ hãi trong lòng Chinh giảm bớt. Hùng biết Chinh sợ, cậu lo lắng nhanh tay kéo cô lại. Cô bướng bỉnh cố vùng ra. Cậu giữ chặt hơn, cô đau, cô gào ầm lên. 

- Buông ra. Cậu có buông ra không thì bảo? 

Mạnh Hùng nhẹ giọng khuyên bảo. 

- Chinh, nghe tớ. Trời đã tối lắm rồi... Cậu trở về trước đi... Còn lại để cho tớ... Được không?

- Được cái gì mà được? Tớ phải đi tìm Dương với Nhi. Tớ không yên tâm mà về được. 

Tuyết Chinh không chịu. Hùng cố gắng dùng lời lẽ kiên nhẫn thuyết phục cô. 

- Chúng ta cứ tìm kiếm như vậy cũng không phải là cách. Hay là cứ về bản trước, sau đó tính tiếp. Biết đâu họ cũng đã về rồi cũng nên. Chúng ta đi mãi như vậy cuối cùng lại bị lạc mất thì nguy. Mọi người lại mất công đi kiếm cả chúng ta nữa... Nghe tớ, về trước đã. Được không?

Chinh nghe Hùng nói thì thấy cũng có lý. Cảm giác lo lắng đã nguôi hơn một chút. Cô hi vọng rằng Hùng nói đúng, họ đã an toàn. Nuôi chút hi vọng, thở dài một hơi, ngay sau khi hai cô cậu xoay người tính trở về bản thì đột nhiên nghe thấy đằng xa có tiếng như vật gì cực mạnh rơi xuống đất, va đập vào đá cùng với tiếng hét xé núi, sau đó là một tiếng gọi thất thanh vang lên phá vỡ màn đêm đen đặc, quỷ dị của núi rừng.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Rừng Dương Tô Nhan