Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 43: Ấm Áp Là Lòng Người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Trong quá trình thẩm vấn Triệu Hồng Lâm, ông ta luôn giả điên giả dại, tuyệt không thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Cảnh sát lấy ra khẩu cung của người trong thôn, còn có ghi âm chính miệng Triệu Mai thừa nhận, cảnh cáo ông ta tiếp tục chống lại kết án càng nặng, chỉ có ngoan ngoãn giao ra mới có thể nhận được khoan hồng.

Triệu Hồng Lâm mới bắt đầu khai ra hành vi phạm tội của mình, thừa nhận bản thân không chỉ xâm phạm Hứa Linh chín tuổi, mà sau đó còn trước sau bốn năm nhiều lần tiến hành xâm phạm Hứa Linh, còn dẫn đến Hứa Linh mười ba tuổi mang thai.

“Đồng chí cảnh sát, nha đầu đó sinh xong con tôi còn đưa đồ và tiền qua cho nó nữa? Sinh đứa nhỏ ra tôi vốn là muốn ôm về nuôi, nhưng bà già mắt mù đó đem con vứt trong hồ rồi! Lại nói bình thường tôi không có đối xử tệ nha đầu đó nha! Cho nó tiền, mua đồ ăn cho nó nữa!” Triệu Hồng Lâm vẫn cảm thấy bản thân làm rất là thấu tình đạt lý rồi.

Nghe hắn nói những lời này cảnh sat tức đập bàn mắng: “Đứa bé đó chỉ có chín tuổi thôi! Sao ông có thể xuống tay? Ông làm vậy là phạm tội ông biết không!”

Triệu Hồng Lâm nghe lời cảnh sát gật gật đầu, “Trước giờ không biết, hiện tại biết rồi! Với lại trong thôn lại không phải có tôi làm như vậy, mấy ông vợ chết rồi không phải cũng đều làm chuyện này sao? Anh dựa cái gì chỉ bắt tôi thôi?”

Trong thôn còn có bé gái khác gặp phải chuyện này?

“Ông còn biết ai làm qua chuyện này, ngoan ngoãn khai ra, tố giác có công sẽ suy xét xử lý khoan hồng.” cảnh sát bảo Triệu Hồng Lâm khai ra chuyện hắn biết.

Vừa nghe tố giác có công có thể xử lý khoan hồng, Triệu Hồng Lâm phấn chấn lên, cũng không ỉu xìu nữa, có chút cười trên nỗi đau người khác mở miệng nói: “Tôi biết thì có lão Tôn thôn chúng tôi, ông ta chuyên môn ức hiếp Tiểu Hoa có chút ngốc trong thôn, cháu gái tôi Triệu Mai còn bị thôn trưởng thượng qua, đều trách lão gia hỏa đó uy hiếp tôi, nếu không nói gì tôi cũng không thể đem cháu gái ruột mình đẩy ra!……”

Dựa theo lời khai của Triệu Hồng Lâm, đếm cả thôn trưởng trong đó thế mà có bốn người trước sau tiến hành xâm phạm qua các cô gái, nhỏ nhất là tám tuổi, lớn nhất cũng không qua mười lăm tuổi.

Sau khi sự việc này phơi bày ra ánh sáng dẫn đến sự chủ ý rộng rãi, đông đảo dân thành phố mạnh mẽ yêu cầu nhất định phải nghiêm trị những ác nhân này, chính phủ cũng xem trọng cao độ vụ án này, bắc buộc tòa án tại đó nhanh chóng nghiêm khác xử lý vụ án.

Rất nhanh bắt toàn bộ người liên quan, trải qua thẩm vấn đều nhận tội đối với hành vi phạm tội của mình, tòa án cũng tiến hành tuyên án, Triệu Hồng Lâm cuối cùng bị phán tù có thời hạn mười năm, còn lại những người khác cũng đều bị kết án, tước quyền chính trị suốt đời.

Khi tuyên án Triệu Mai cũng trở về, nhìn thấy thôn trưởng từng ức hiếp cô ta bị phán mười năm từ, cô ta vừa cười vừa khóc: “Đáng đời a! cuối cùng cũng vào rồi! Đúng là ông trời mở mắt rồi! Phán quá nhẹ rồi, nên đem những thứ súc sinh này toàn bộ xử bắn mới đúng!”

Hứa Linh nhìn Triệu Mai khóc nước mắt đầy mặt, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, “Lau lau đi!”

Triệu Mai nhận lấy khăn giấy tùy tiện lau đi nước mắt, xoa xoa mũi, “Cô đừng nghĩ bảo tôi cảm ơn cô! Đám súc sinh này có thể bị bắt lại tôi rất vui! Nhưng chuyện tôi bị làm nhục cũng để người khác biết rồi, chuyện này tôi vốn muốn chôn trong lòng, vì sao cô lại muốn lôi nó ra? Cô cho là ai cũng giống như cô may mắn như thế? Gặp được người đàn ông không ruồng bỏ cô, cô bảo nhưng người phụ nữ như chúng tôi sau này còn làm sao tìm người gả đi đây?”

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Hứa Linh đối với chỉ trích của Triệu Mai bất đắc dĩ hỏi: “Cô biết rõ ý của cô thì không báo cáo để bọn họ tiếp tục làm ác?”

Triệu Mai hít hít mũi đáp: “Tôi cũng đã qua không tốt rồi nào có công phu quản người khác? Lại nó dựa vào cái gì chỉ tôi xui xẻo nha? Nếu xui xẻo thì cùng nhau xui xẻo!”

Triệu Mai chính là loại bản thân không qua tốt cũng không để người khác tốt hơn mình, đối với loại người này Hứa Linh không có gì để nói, tự thu xếp ổn thỏa đi!

“Triệu Mai a! con nha đầu này gặp phải chuyện này sao con không nói với mẹ? Nếu con nói ra mẹ phải xé lão gia hỏa thôn trưởng đó! Con nói xem con gái ngốc này!” ba mẹ Triệu Mai nghe nói Triệu Mai trở về, vốn người chê mất mặt trốn trong nhà cũng vội vàng chạy qua.

“Hai người đều hai ba năm không trở về một lần, con làm sao nói với các người a!” Triệu Mai trên miệng tuy oán trách ba mẹ, nhưng người lại ngả vào lòng mẹ cô.

“Đều là lỗi của mẹ a! Nếu biết con ở nhà sẽ bị loại ức hiếp này, nói cái gì mẹ cũng không bỏ con một mình ở nhà!” mẹ Triệu Mai ôm Triệu Mai không ngừng oán giận bản thân.

“Hu hu! Mẹ!” Triệu Mai bổ nhào đến trong lòng mẹ cô khóc ra, dường như tất cả ủy khuất và đau lòng đều khóc ra.

Hứa Linh không tiếp tục ở lại, cùng với Đoàn Phi Phàm dẫn Thụy Thụy đi đến phần mộ bà nội trong thôn.

Lần này Hứa Linh không gặp phải trở ngại gì, rất thuận lợi tiến vào trong thôn, sau khi bà nội mất, ba Hứa cũng không trở về, nhà gạch Hứa gia nhiều năm không tu sửa, lung lay sắp đổ căn bản không thể ở!

Bà nội tuy đánh nguyên chủ, nhưng bà dù gì cũng nuôi nguyên chủ lớn, Hứa Linh đem ít đồ vật lên mộ bà. Do không có người quản ngôi mộ cũng sắp bằng rồi.

Hứa Linh lần nữa đắp lại đất, đốt xong giấy vàng, lạy bà một cái, “Bà nội, người xấu ức hiếp con đã bị bắt rồi, bà ở dưới đó cũng có thể yên tâm rồi! Bây giờ con sống rất tốt, còn có đứa con gái đáng yêu. Sau này con cũng sẽ thường xuyên về thăm bà!”

“Chị, chị có thể dẫn e đi không? Em muốn rời xa chỗ này!” một cô bé mười mấy tuổi ngắn đường ra thôn của Hứa Linh, muốn Hứa Linh dẫn cô rời khỏi thôn.

“Em không đi học nữa sao?” Hứa Linh kỳ quái hỏi bé.

“Các bạn học đều cười nhạo em, trong nhà cũng không muốn tiêu tiền cho em đi học nữa, em phải rời khỏi cái nơi làm em không thở ra hơi này, chị, chị dẫn em đi đi, em cái gì cũng biết làm, thật đó!” cô bé sợ Hứa Linh không muốn bé, vội nói nơi mình lớn lên.

Hứa Linh nhìn cô bé tinh thần cấp bách muốn rời khỏi, như nhìn thấy bản thân năm đó, cũng là không chịu được sự hoang đường và dốt nát trong thôn, muốn trốn đi.

“Em có thể đến tiệm tôi làm việc, kiếm được tiền tiếp tục học tập, có thể sẽ rất vất vả, em có thể thích ứng được không?” Hứa Linh không nhẫn tâm từ chối cô bé.

“Có thể, em không sợ khổ, cái gì cũng có thể làm! E đi thu dọn đồ đạc! Chị đợi em nha!” nghe thấy Hứa Linh đáp ứng yêu cầu của mình, cô bé liền vội vã chạy về nhà thu dọn đồ đạc, sợ Hứa Linh thay đổi chủ ý.

“Em chạy chậm chút!” Hứa Linh ở phía sau gào theo, cũng đuổi theo.

“Mẹ, chị vừa nãy muốn đi cùng chúng ta trở về sao?” Thụy Thụy nghe sự tình ở một bên hỏi Hứa Linh chứng thực.

Hứa Linh cuối người xuống nói với Thụy Thụy: “Chị gái đó cũng bị người xấu ức hiếp, chúng ta đưa chị ấy rời khỏi được không?”

“Được nha! Nhưng vì sao ba mẹ của chị ấy không bảo vệ chị?” Thụy Thụy ngây thơ hỏi ra nghi hoặc của mình.

Hứa Linh nhìn Đoàn Phi Phàm không biết nên nói sao với đứa nhỏ, không phải ba mẹ nào cũng yêu thương con của họ.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Đoàn Phi Phàm cuối ngươi bế Thụy Thụy lên, “Nào, ba ba dẫn con đi nhà chị xem như thế nào?”

“Được a!” đứa nhỏ bị Đoàn Phi Phàm ngắt lời cũng quên luôn vấn đề vừa hỏi.

Ba người theo cô bé đến nhà bé, nhìn thấy ba mẹ bé, một đôi vợ chồng trung niên bình thường, nghe thấy Hứa Linh muốn dẫn bé đi, trong biểu cảm lãnh đạm thế mà lộ ra cảm giác nhẹ nhỏ trút bỏ được phiền phức như trút được gánh nặng, thậm chí cũng không hỏi qua Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm là lừa đảo không, bé ra ngoài làm sao sinh sống, chỉ sau khi bé thu dọn mấy bộ đồ đơn giản liền nhanh chóng đưa bé ra cửa, như là chậm rồi sợ bé không đi nữa vậy!

Nhìn cánh cửa lớn đóng cái “bụp”, bé cuối đầu bụm bụm mắt, rất nhanh lại ngẩn đầu cười với Hứa Linh nói: “Đi thôi, chị!”

Hứa Linh nhìn vành mắt đỏ hoe của bé cố làm nụ cười nhẹ nhỏm, tiến lên ôm ôm bé, “Không sao, muốn khóc thì khóc ra đi! Không ai cười em!”

Cô bé nghe thấy lời của Hứa Linh không nhịn được nhào vào lòng Hứa Linh, khóc ra, khóc rất là thương tâm, bờ vai đều run run, “Ba mẹ cảm thấy em mất mặt! Hận không thể em đi xa thật xa không cần trở về nữa! Nhưng em làm sai cái gì? Vì sao phải xảy ra chuyện này?”

Hứa Linh vỗ vỗ lưng bé, nhẹ giọng an ủi: “Em không làm sai, sai là bọn họ! Không phải em! Chúng ta phải hảo hảo học tập, thi lên một trường học tốt, để bọn họ đều nhìn thấy!”

“Em có thể không? Bọn họ sẽ xem thường em không?” cô bé nghe rồi ngẩn đầu hỏi Hứa Linh.

“Đương nhiên! Chỉ cần em tự mình biến thành cường đại rồi, không ai sẽ xem thường em, cũng không cần để ý cách nhìn của họ, chúng ta là sống vì mình!” Hứa Linh vỗ vỗ bờ vai bé trả lời.

Cô bé có vẻ hiểu gật gật đầu.

Thế là khi trở về lại nhiều thêm Triệu Tiểu Yên, chuyến đi nãy vẫn là khá thuận lợi dùng thời gian của hai tháng cơ bản đều giải quyết rồi.

Hai người dọn dẹp vệ sinh trong tiệm một chút, thông báo cho nhân viên trước kia biết, chọn ngày tốt khai trương thôi!

Trước khi khai trương dẫn Triệu Tiểu Yên đi tìm trường học, dự thính học phí nộp cho nhà trường bé mới đồng ý đến xếp lớp.

Triệu Tiểu Yên biết nộp nhiều tiền dự thính như vậy nói cái gì cũng không đồng ý đi học, muốn ở trong tiệm làm công kiếm tiền, không muốn tiêu tiền của Hứa Linh!

Hứa Linh không đồng ý, “Chị biết em không muốn tăng thêm gánh nặng cho bọn chị, nhưng nếu em muốn cứ làm công trong tiệm vậy cả đời cũng chính là như vậy, ngoan ngoãn đi học, thi được đại học tốt, tương lai mới có tiền đồ càng phát triển hơn nha!” Hứa Linh khuyên.

Đoàn Phi Phàm biết cô bé không yên tâm, “Đứa bé ngoan, nghe lời chị em đi, ngoan ngoãn đi học, thi thành tích tốt, mượn học phí nộp liền không uổn rồi! Còn có em có thể làm tấm gương cho Thụy Thụy nha!”

Mọi chuyện rất nhanh đi vào quỷ đạo rồi, mỗi buổi sáng Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm luân phiên đưa Thụy Thụy và Triệu Tiểu Yên đi học, buổi chiều đón hai người tan học, cuối tuần không lên lớp, Triệu Tiểu Yên sáng sớm liền làm xong bài tập, giúp Hứa Linh làm chút việc trong quán, hoặc là giúp trông Thụy Thụy, chơi cùng Thụy Thụy.

Vui nhất là Thụy Thụy rồi, vốn ba mẹ bận lên thì bản thân chỉ có thể xem phim hoạt hình, bây giờ có chị Tiểu Yên đến rồi, có người chơi cùng mình rồi.

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lôi Vũ