Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 44: Bảo Vệ Hạnh Phúc Của Con

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Mẹ! Con về rồi đây! Mẹ xem đây là tranh con vẽ đẹp không? Giáo viên khen con vẽ đẹp đó!” bạn nhỏ Đoàn Thụy Thụy đã lên lớp một vui vẻ giơ tranh của mình để Hứa Linh xem.

“A! Rất đẹp đó! Con vẽ con khỉ sao?” Hứa Linh nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra là cái gì, chỉ thử đoán mò.

“Đây là người được không?” bạn nhỏ Thụy Thụy không vui rồi, mình vẽ có xấu như vậy không?

“Ba ba xem, ừm, đúng thật là người nha! Chỉ là có chút trừu tượng! Mẹ con cổ hủ rồi, mẹ xem không hiểu, chúng ta không giống với mẹ!” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ vai Thụy Thụy dỗ.

“Anh nói ai cổ hủ đó?” Hứa Linh nghe thấy làm bộ muốn đánh Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm liền vội trốn đến sau Thụy Thụy, một bên ló nửa người đáp: “Ai đáp lời thì chính là người đó!”

Hứa Linh đứng dậy muốn đánh Đoàn Phi Phàm, Thụy Thụy vội vàng bảo vệ, không để cô đánh đến ba ba, nhất thời ba người náo thành một đoàn.

Náo mệt rồi hai người nằm liệt trên sofa nghỉ ngơi, Thụy Thụy hỏi Hứa Linh: “Mẹ, chị Tiểu Yên khi nào trở về a? Con nhớ chị rồi!”

Triệu Tiểu Yên là sơ ba qua dự thính, bởi vì trình độ giáo dục hai nới không giống nhau, khi vừa đến bé một lần không theo kịp tiến độ, chỉ cần có thời gian rảnh bé vẫn đến giúp việc trong tiệm, lần đầu thi thành tích ra kém đến không cách nào xem.

Bé cầm thành tích một mình khóc rất lâu, cảm thấy có lỗi với Hứa Linh, cảm thấy không còn mặt mũi ở lại, dọn đồ muốn đi. Sau khi Hứa Linh biết nguyên nhân, cùng Tiểu Yên nói chuyện hồi lâu.

Đừng cảm thấy bản thân thấp hơn người khác một bậc, cũng đừng tự ti, chị giúp đỡ em không phải là vì đồng tình đáng thương em, chỉ là muốn cung cấp cho em một nền tảng tốt để em có thể ra khỏi cuộc sống ban đầu. Đừng cứ nghĩ tiêu tiền của chị mà xấu hổ, em nên làm là bắt lấy cơ hội này học tập thật tốt, đợi sau khi em làm ra chút thành tích lại hồi báo cũng không muộn. Thành tích không tốt chúng ta có thể bù mà? Sau này chủ nhật em đừng đến tiệm nữa chị và anh em thay phiên nhau bù bài cho em, đợi lầm sau nhất định có thể thi tốt!” dù gì hai người đều làm qua lớp phụ đạo, đối với bù bài rất thuận tay.

Triệu Tiểu Yên cũng nghĩ rõ ràng rồi, liều mạng học tập, cộng thêm dạy bù của Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm thành tích trung khảo lần lược đưa ra, cũng thuận lợi tiến vào trung học trọng điểm.

Ba năm cao trung, ngày đêm rèn sách, cô biết mình không có thiên phú như người khác, chỉ có thể dựa vào nổ lực từng ngày của bản thân.

Ông trời không phụ lòng người, cô thi lên được đại học có tiếng toàn quốc, chuyện môn là pháp luật, cô nói sau khi tốt nghiệp muốn làm một luật sư, chuyên giúp đỡ những cô gái giống mình bị ức hiếp lại không biết làm sao, làm thưa kiện cho bọn họ.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Từ lúc Tiểu Yên lên đại học thì không cần Hứa Linh đưa sinh hoạt phí nữa, nói bản thân đã trưởng thành rồi, dựa vào siêng năng học làm việc có thể tự nuôi sống mình.

Hứa Linh cũng không miễn cưỡng, chỉ là mỗi lần đầu chuẩn bị nhiều đồ ăn cho cô, căn dặn cô đừng quá mệt, có chuyện gì thì gọi điện thoại về.

“Hôm qua gọi điện thoại còn nói lễ quốc khánh nghỉ nhận công việc rồi, không trở về, hay là chúng ta đi xem bé đi, như thế nào?” Hứa Linh đề nghị.

“Làm sao không về rồi? Đứa nhỏ này vì để kiếm tiền nhưng đừng mệt hư người a! Đi một chuyến cũng tốt, coi như giải giải sầu cho Thụy Thụy đi!” Đoàn Phi Phàm đồng ý.

“Ya! Quá tốt rồi! Có thể đi gắp chị Tiểu Yên rồi, con còn chuẩn bị cho chị ấy một bức tranh đây! Con lại đi chuẩn bị quà khác cho chị!” nói rồi như cơn gió chạy vào phòng, không để ý trò đùa gì trong đó.

Triệu Tiểu Yên đối với nhóm người Hứa Linh đến rất là kinh ngạc, dẫn bọn họ đi một vòng trường, lại đi ra ngoài ăn.

“Chị Tiểu Yên, trường bọn chị thật đẹp, em cũng muốn học! Chị xem đây là quà em đem cho chị!” Thụy Thụy như báu vật đem tranh tặng cho Triệu Tiểu Yên.

Tiểu Yên nhận lấy tranh xem nửa ngày, biểu tình như Hứa Linh lúc đầu, chỉ có thể nói một câu: “Thật đẹp! Cảm ơn Thụy Thụy! Chị rất là thích!”

“Hừm! Mẹ xem chị Tiểu Yên rất thích đó! Mới không giống mẹ nhìn không hiểu đâu!” Thụy Thụy đắc ý khoe khoang với Hứa Linh.

Hứa Linh bất lực xoa xoa đầu Thụy Thụy: “Con vui là được! Tiểu Yên, dạo này như thế nào? Đừng mệt quá, lo cho cơ thể nha!”

Triệu Tiểu Yên gật đầu: “Ừm, rất tốt, dạo này học trưởng giới thiệu một công việc, khá thoải mái ạ!”

“Vậy thì tốt! Cơ thể mới là quan trọng nhất! Có khó khăn gì thì phải nói với bọn chị, đừng một mình làm khó, bọn chị vĩnh viễn là người nhà của em!” Đoàn Phi Phàm tiếp lời nói, anh hiểu đứa nhỏ lớn rồi có cách nghĩ của mình, chỉ cần nói với bé bọn họ vĩnh viễn là hậu thuẫn của bé.

“Ừm!” Triệu Tiểu Yên gật đầu liên tục, may mắn lớn nhất đời này của mình là gặp được chị Hứa Linh và anh Phi Phàm, nếu không cô hiện tại nói không chừng không biết làm gì nữa!

Triệu Tiểu Yên nhìn Đoàn Phi Phàm gắp rau cho Thụy Thụy, rót trà cho Hứa Linh, tình cảnh một nhà vui vẻ hòa thuận. Đây cũng là nguyên nhân cô ấy muốn ra ngoài ở, càng nhìn một nhà hòa thuận bản thân càng buồn, tuy là bọn họ đối với mình rất tốt rất tốt, nhưng hạnh phúc đó dù gì không phải thuộc về mình.

Bạn nhỏ Đoàn Thụy Thụy đối với vẽ tranh sinh ra hứng thú sâu đậm, Đoàn Phi Phàm nhìn bé thật sự thích liền tìm giáo viên dạy vẽ tranh cho bé.

Tiếp sau càng tốt vốn bé đối với học tập không có cảm hứng gì, mỗi tuần lại phải đi giáo viên dạy vẽ, càng có lí do học không tốt, mỗi lần thi cử thành tích đều trung hoặc kém, giáo viên chủ nhiệm ba lần bốn lược mời phụ huynh.

“Mẹ Đoàn Thụy Thụy, đứa trẻ này vẻ tranh tuy là rất có thiên phú, nhưng thành tích học tập cứ đi lùi như vậy, cứ tiếp tục như vậy thật không tốt, xin phụ huynh nhất định xem trọng!” mỗi lần giáo viên chủ hiện tìm Hứa Linh nói chuyện cơ bản đều là ý này.

Hứa Linh về nhà nói với Thụy Thụy, chỉ tốt ba năm ngày, thời gian dài lại mê muội trong vẻ tranh rồi.

Hứa Linh tức muốn đánh bé, bị Đoàn Phi Phàm ngăn lại: “Đứa nhỏ không dễ dàng có cái hứng thú yêu thích, cô đánh nó làm gì?”

“Anh nhìn nó thi được mấy điểm? Cứ tiếp tục như thế nó làm sao thi lên được trung học trọng điểm a! lên trong được trọng điểm làm sao thi được trường đại học tốt!” Hứa Linh tiếc rèn sắt không thành thép nói với Đoàn Phi Phàm.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Mẹ chỉ biết bảo con thi đại học, con căn bản không thích học tập, chính là thích vẽ tranh đó!” Thụy Thụy cũng rất ủy khuất.

“Vẽ tranh có thể thành cơm ăn không? Sau này con có thể dựa vào vẽ tranh nuôi sống mình không?” Hứa Linh đáp.

“Hứ! Ai nói con không thể nuôi sống chính mình? Mẹ nhìn xem đi, con nhất định vẽ ra thành tựu để mẹ xem!” Thụy Thụy tức giận đáp lại.

“Được rồi, nhà chúng ta hiện giờ cũng không phải nuôi không nổi nó, đứa nhỏ thích thì để nó đi làm đi! Qua lắm tôi nuôi nó cả đời đi!” Đoàn Phi Phàm đứng dậy làm người hòa giải, khuyên hai mẹ con, mới khuyên được hai người.

“Mẹ, xin lỗi! Con không nen cãi vã với mẹ!” buổi tối trước khi đi ngủ Thụy Thụy chủ động xin lỗi Hứa Linh.

“Không sao, mẹ cũng có lỗi, mẹ quá vội rồi, sợ con lo vẽ tranh cũng học không tốt lại đem bài tập làm lỡ, sau này chịu thiệt vẫn là con, dù sao ba mẹ không thể ở với con cả đời được!” Hứa Linh xoa đầu con.

“Không sao! Ba nổ lực kiếm tiền cho Thụy Thụy mua nhà bự, để lại tiền đủ nhiều để đời này của con cũng không vì kiếm sống mà ưu sầu, chỉ làm chuyện mình thích!” Đoàn Phi Phàm vào cửa vỗ ngực nói.

“Anh cứ thổi đi! Nào có ai chiều con như vậy!” Hứa Linh cười mắng Đoàn Phi Phàm.

“Con không cần hai người nuôi, con nhất định có thể vẽ tốt thôi, hai người phải tin tưởng con!” Thụy Thụy vội lên.

“Được, chúng ta tin con, chúng ta đợi Thụy Thụy nuôi đây!” hai người cười đáp.

Đúng ứng như lời Thụy Thụy nói, tuy là thành tích học tập của cô sống chết cũng không lên được, nhưng vẽ tranh lại được không ít giải thưởng.

Chưa học xong cao trung cô liền không muốn học nữa, muốn chuyên tâm vẽ tranh, trưng cầu ý kiến của Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm xong liền theo giáo viên đi tìm cảm hứng khắp nơi.

Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm cũng để mặc cô đi du lịch ở đâu, mở mang kiến thức vạn dặm sông núi, phong thổ nhân tình mới có thể vẽ ra tranh động lòng người.

Thụy Thụy du lịch trở về tranh vẽ ra quả nhiên đạt được thừa nhận của mọi người, có rất nhiều người ra giá cao mua tranh của cô.

Thụy Thụy thành lập phòng vẽ của mình, ở khắp nơi mở triển lãm tranh.

Dùng tiền bán tranh kiếm được thành lập trung tâm chăm sóc trẻ em bị bỏ rơi, chuyên môn giúp đỡ những đứa nhỏ bị bỏ lại không được ba mẹ quan tâm.

Triệu Tiểu Yên sau khi tốt nghiệp làm việc ở một công ty luật sư, từ thực tập luật sư làm lên, dùng thời gian năm năm mới tính đứng ổn định. Sau đó lại thông qua nổ lực của bản thân và đồng nghiệp thành lập một văn phòng luật của mình, từ nhận án rất nhỏ từng bước từng bước càng làm càng lớn.

Cô miễn phí làm trợ cấp pháp luật cho các bé gái bị xâm phạm, toàn lực đi đến thắng kiện, để những người này đều phải chịu trừng phạt nên có.

Nhìn hai người đều thành công sự nghiệp rồi, chỉ là không chịu kết hôn, Hứa Linh hỏi Thụy Thụy, mỗi lần Thụy Thụy đều nói: “Vội cái gì? Con phải tìm người đàn ông như ba con kìa! Đàn ông bình thường không vào được mắt con.”

Triệu Tiểu Yên thì luôn nói bận không có thời gian.

Vòng qua vòng lại thời gian mấy năm, Thụy Thụy cuối cùng tìm được lang quân như ý của mình, trong hôn lễ Triệu Tiểu Yên cũng đến rồi.

Hứa Linh nhìn Triệu Tiểu Yên giỏi giang tinh tế, “Em em cũng gả rồi, em khi nào xuất giá nha? Chị chuẩn bị cho em của hồi môn phong phú!”

Triệu Tiểu Yên nhìn Hứa Linh đầu tóc có chút bạc, “Chị, em càng tiếp xúc nhiều án ly hôn như vậy, càng là thất vọng với đàn ông, với lại chuyện năm đó em thật sự không có cảm giác với đàn ông, thậm chí ghét! Em một mình như vậy rất tốt, chị không cần giục em nữa đâu!”

Hứa Linh thử một hơi: “Chị không phải giục em, chị là lo chị và anh em đi rồi, em một mình cô cô độc độc cô quạnh biết bao nha!”

“Ừm, chị, đạo lý em đều hiểu! Nhưng là em không làm được!” Triệu Tiểu Yên là hâm mộ Thụy Thụy, Thụy Thụy tuy cũng bị xâm phạm, nhưng nổi buồn của cô có yêu thương của ba mẹ cô bù đắp rồi, không giống mình mỗi ngày nhớ đến trong lòng đều là đau đớn.

Hứa Linh giang tay ôm Triệu Tiểu Yên, “Đứa ngốc! Chị hiểu! Em cứ từ từ! Không vội đâu!”

Triệu Tiểu Yên cũng ôm lại Hứa Linh, “Chị, cảm ơn chị!” nước mắt rơi xuống.

“Hai người làm gì vậy? Con cũng muốn ôm!” Thụy Thụy đang mặc váy cưới cũng ôm Triệu Tiểu Yên.

“Thụy Thụy, chúc em tân hôn vui vẻ! Em yên tâm nếu tiểu tử đó dám không tốt với em, chị để hắn thua đến quần cũng không để lại.” Triệu Tiểu Yên ôm Thụy Thụy.

“Được đó! Có chị làm luật sư xem hắn dám làm loạn không! Mẹ, chị! Có hai người thật tốt! Con rất hạnh phúc nha!” ánh sáng chiếu lên váy cưới trắng tinh, ba người phụ nữ ôm nhau.

Năm tháng yên tĩnh, đời này an ổn!

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối