Buổi chiều năm giờ hơn, giám đốc tập đoàn Thiều Phương trong phòng làm việc không có một bóng người. Thiệu Huy vốn là người luôn đúng giờ đúng giấc đi làm, hiện tại lại một mình lái xe đến đài truyền hình. 【Anh, chiều nay em có một chương trình phát sóng trực tiếp ở đài truyền hình thành phố, anh tới xem em đi a. 】 【Không rảnh. 】 Thiệu tổng ngoài miệng nói không rảnh, hiện tại đã lái xe vào bãi đậu xe của đài truyền hình. Hắn yên lặng tiến vào trường quay, lặng lẽ gia nhập vào trong hội fan hâm mộ nhiệt tình bên cạnh Chương trình đã bắt đầu được một lúc lâu, Thiệu Huy nhìn đứa em trai tuấn tú của mình đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế sopha mềm mại, bên cạnh là một MC đang ngồi trên chiếc ghế salon phỏng vấn. "Có thể nói cho mọi người biết tiêu chuẩn cưới vợ cưới chồng của cậu không? Người như thế nào là ideal type của cậu vậy?" Thiệu Huy đối loại hình phỏng vấn này không thấy hứng thú, cúi đầu nhìn đồng hồ đang đeo trên cổ tay một chút, hắn theo bản năng nhấn vào nút lệnh bên cạnh mặt đồng hồ một cái, lại nhìn thấy con số ở đó. Ngoại trừ nhịp tim của chính hắn, còn có một trái tim nho nhỏ xuất hiện trên mặt đồng hồ. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Mà trái tim kia cách hắn rất gần, cơ hồ cùng với nhịp tim của hắn chồng vào nhau —————— Tiểu Điềm cũng ở nơi đây! Thiệu Huy vội vàng ngẩng đầu lên. "Thật xin lỗi, cảm phiền nhường một chút." Thiệu Huy đứng lên, từ chỗ ngồi đi ra bên ngoài, hắn muốn từ trong quần chúng đang coi trực tiếp náo nhiệt đông đúc này tìm chủ nhân của trái tim nhỏ kia. —————— Trợ lý Điền đứng sau hậu đài tránh máy quay đợi tiểu thiếu gia trả lời xong phỏng vấn, mỉm cười nghe Thiệu Hàm nói về tình yêu của cậu. Thiệu Hàm trước tiên vẫn là nói vài lời khách sáo, đột nhiên nghiêm nghị lên, giống như muốn xuyên qua ống kính camera nhìn một người khác: "Kỳ thực tình cảm không có thứ gọi là xứng đôi hay không, chỉ có thích hay không." Điền Điềm đứng ở dưới đài sững sờ, trong lòng đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, khi y vẫn còn làm công trong phòng trưng bày tranh, y cũng hỏi qua Thiệu Huy câu hỏi tương tự. Vào lúc ấy y hoàn không nghĩ tới chính mình lại có cơ hội cùng người kia ở bên nhau, hắn chỉ là nửa hiếu kỳ nửa muốn nói chuyện phiếm trên bàn cơm mở miệng. "Anh Huy, người yêu lý tưởng của anh là người như thế nào a?" Thiệu tổng khi ấy mới hai mươi tuổi vẫn còn lâu mới có được sự trầm ổn như bây giờ, phản ứng đầu tiên của hắn là nhíu nhíu mày, khá là bất đắc dĩ xoa xoa đầu Điền Điềm. Điền Điềm tránh khỏi ma trảo của Thiệu tổng, hỏi: "Là người như anh Đường sao?" Y nhớ lúc đó Thiệu Huy bật cười một tiếng, cực kỳ nhẹ nhàng cùng tự nhiên nói: "Ít nhất cũng phải xứng với anh cậu a." Trợ lý Điền nghĩ tới đây, ánh sáng trong mắt sáng rồi lại tắt lại tắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Hàm ở trên đài, lại ấm áp mà cười rộ lên. Y đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Trần Tư An tốt đến không thể nào tốt hơn. Vị tiểu thiếu gia này, cùng tên của cậu ta rất giống nhau, khiến người ta cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cùng hi vọng. —————— "Thật xin lỗi, không có thẻ nhân viên không thể đi vào." "Xin lỗi." Thiệu Huy bị chặn ở cửa bất đắc dĩ dừng lại, hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, nhịp tim trên mặt đồng hồ đã cách hắn rất gần rồi, hắn tự giễu cười cười, đưa tay ấn lên, mặt đồng hồ ngay lập tức quay về màn hình chính, trái tim nho nhỏ kia biến mất ở trong tầm mắt của hắn. Thiệu Huy thở một hơi thật dài, cho dù gặp được thì hắn phải làm thế nào đây, vẫn là như trước không lời nào để nói. Thiệu tổng trở về vị trí, trầm mặc đợi đến khi chương trình kết thúc, mưa to lái xe trở về nơi ở. Trong phòng ít đi một chủ nhân khác, không hiểu ra sao lại trở nên hoàn toàn trống rỗng. Thiệu Huy cởi áo khoác, mặc quần áo ở nhà vào. Hắn từ từ tiến vào phòng để quần áo, tiện tay mở đèn, chậm rãi mở ra cái rương gỗ nặng trình trịch kia. Cũng đúng, trừ hắn ra, cái rương này chính là đồ vật duy nhất tiểu Điềm để lại ở đây.