Saved Font

Trước/50Sau

Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 46: Đừng Hòng Giở Mánh Khóe

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giản Vũ dường như có chút sốt ruột, không có thời gian nhiều lời với Bạch Việt, sau khi giải thích một chút thì đi ra ngoài. Tối nay nháo như vậy, Bạch Việt đoán Phương Minh đại sư cũng không có tâm tư quấy rầy nàng, sau khi cọ rửa một chút định đi nghỉ ngơi, Giản Vũ đã trở lại.

“Làm sao vậy?” Bạch Việt đặt nửa chiếc chăn xuống.

“Nàng cùng ta đi tới đây một chút.” Giản Vũ nói.

Bên ngoài tối om, trong phòng cũng không sáng sủa lắm, mấy ngày nay Bạch Việt đã trải qua thăng trầm của nhân sinh, sinh sinh tử tử, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cầm lấy áo choàng từ trên bình phong khoác lên người, rồi đi theo ra ngoài.

Trong Đào Hoa tự lúc này không có khách hành hương, đại bộ phận tăng nhân đều tản ra tìm người, nhất thời chỉ cảm thấy trống rỗng vắng vẻ. Mặc dù Bội Kỳ đang ở bên cạnh, nhưng nghe thấy giọng nói của Giản Vũ nên nàng ta cũng không đi ra ngoài.

“Ngài đi đâu?” Bạch Việt đi ra ngoài, Giản Vũ xoay người đi về phía trước, nàng cảm thấy có chút kỳ quái.

Giản Vũ không nói gì, nhưng bước sang một bên.

Trong núi có một chỗ tốt đó là, bốn phương tám hướng đều có đường đi, sợ lạc đường chứ không sợ tắt đường. Nhưng bất lợi cũng là vì bốn phương tám hướng đều có đường đi.

Giản Vũ bây giờ không đi theo hướng con đường đã sửa chữa xong, Bạch Việt đuổi kịp theo vài bước, nhìn bóng đêm trước mắt còn không nhìn rõ cỏ dại trên đường nhỏ lầy lội, không hiểu ra sao.

“Chúng ta muốn đi tới đó thật sao?” Bạch Việt gọi Giản Vũ, “Ngài xác định ta có thể đi qua được?”

Giản Vũ dừng một chút, có lẽ là vừa rồi không cân nhắc vấn đề này, hiện tại vừa nghe Bạch Việt nói thế cũng đúng thật.

“Ta đỡ nàng.” Giản Vũ rất nhanh không còn bối rối nữa, lui về phía sau một bước đỡ bả vai Bạch Việt.

Cảm giác bay lên mạo hiểm và kích thích, Bạch Việt nắm lấy cổ áo lông thú để che mắt khỏi gió lạnh, nhưng cũng may nhanh chóng đáp xuống đất.

Sau khi Bạch Việt đứng vững, Giản Vũ mới buông ra, quay đầu nhìn nàng.

"Làm sao vậy?" Bạch Việt vỗ vỗ tuyết trên người, tùy ý nói: "Ngài phát hiện cái gì? Thần bí như vậy."

Giản Vũ không nói chuyện, vẫn chỉ nhìn nàng.

Bạch Việt không thấy đáp lại, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Việt thấy vậy, nhíu mày.

“Nhìn cái gì?” Giản Vũ nhướng mày.

"Ngài. . . " Bạch Việt tim đập thình thịch, vươn tay muốn sợ mặt Giản Vũ.

Giản Vũ giơ tay chặn lại, lạnh lùng nhìn nàng.

“Trên mặt của ngài có cái gì, đừng nhúc nhích.” Bạch Việt bình tĩnh đưa tay mở tay ngăn trở của Giản Vũ, tay kia xoa xoa mặt của hắn, sau đó nhìn xem, “Được rồi, vừa rồi không biết bị dính bụi ở đâu."

Bạch Việt tự nhiên làm xong hết thảy những việc này, thậm chí còn hái một chiếc lá ở bên cạnh, dùng tuyết xoa tay mình.

Giản Vũ không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Bạch Việt.

"Đi thôi." Bạch Việt nói, "Chúng ta đi đâu? Chỉ có hai người chúng ta, không cần kêu mấy người đi cùng sao?"

Giản Vũ không nói, chỉ lắc đầu, đẩy cành cây sang một bên, bước về phía trước.

Bạch Việt đi theo phía sau, vừa đi vừa nói huyên thuyên, không có gì nói thì tìm lời nói.

“Mạc Dịch.” Bạch Việt nói: “Ngài nói bằng hữu kia của ngài…”

Tiếng bước chân phía trước dừng lại, Giản Vũ ậm ừ, “Sao vậy?”

“Bằng hữu kia của ngài, ngài nói hắn là chính nhân quân tử, nhưng làm việc rất không đáng tin cậy." Bạch Việt nói, "Dựa trên những gì ngài hiểu biết về hắn, hắn sẽ làm ra những chuyện gì?"

Giản Vũ trầm mặc một lúc, nhưng không trả lời, "Nàng nghĩ sao?"

Bạch Việt tự hỏi, "Làm sao ta biết được? Ta không biết hắn, ta cũng không hiểu hắn.”

"Nàng thông minh như vậy, đoán thử xem?"

"Ta đoán vậy." Bạch Việt nghĩ một lúc, "Ta cảm thấy không có chuyện trùng hợp như vậy, gần đây phát sinh nhiều chuyện thế, ngài vừa tới Đào Hoa tự, hắn cũng liền đến, tám chín phần là muốn tìm ngài, có lẽ là ở kinh thành xảy ra biến cố gì."

Đáng tiếc Bạch Việt ở phía sau, Giản Vũ ở phía trước, nên nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Giản Vũ rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng nhất thời không nói gì, Bạch Việt biết hắn là đang suy nghĩ sẽ nói như thế nào.

Bạch Việt cũng do dự một chút, lại nói: "Ngài đoán xem, chuyện hắn điều tra ra, cùng với chuyện chúng ta gặp phải có liên quan gì hay không. Muốn tra những người ở trong kinh thành kia, nói đơn giản không đơn giản, nói khó không khó. Chỉ là trước kia..."

Bạch Việt dừng một chút, Giản Vũ truy hỏi: "Trước kia như thế nào?"

Bạch Việt tự nhiên cảm thấy ủy khuất, "Ngài trước đây không thích ta, hoài nghi ta nghi kỵ ta đề phòng ta, tuy rằng có điều tra, nhưng bằng lương tâm mà nói, có phải là không tận tâm lắm không. Hiện giờ chúng ta đã nói rõ, đương nhiên không giống nhau. Hôn phu hôn thê cũng là một, nếu như có tin tức, ta cũng có thể bày mưu tính kế cho ngài."

Bạch Việt nói xong, Giản Vũ lại dừng lại.

"Tới rồi sao?" Bạch Việt biết rõ còn cố ý hỏi.

“Còn chưa.” Giản Vũ quay đầu lại, phức tạp nhìn Bạch Việt, “Nàng, thật cho rằng mối quan hệ giữa ta và nàng, chúng ta sẽ là một đôi phu thê sao?”

Bạch Việt biến sắc, “Giản Vũ, hôn ước giữa chúng ta là do trưởng bối sớm định, trong lòng ngài có mâu thuẫn ta hiểu rõ, ngài chướng mắt ta, ta cũng hiểu. Nhưng hiện tại chúng ta đã có quan hệ da thịt, thệ hải minh sơn. Hiện tại ngài nói những lời này, là có ý tứ gì, là ăn sạch sẽ rồi đổi ý không muốn nhận sao?”

Giản Vũ sợ ngây người, nhất thời không biết nên có biểu cảm gì.

Tâm Bạch Việt chậm rãi trầm xuống, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm đến đáng sợ.

"Đã như vậy, ta cũng không có gì để nói." Bạch Việt lạnh lùng nói, "Yên tâm đi, ta không phải kẻ lì lợm đeo bám, cũng sẽ không ép buộc ngài làm cái gì. Vừa vặn hiện giờ không có ở trong phủ, ngài trở về nói với người nhà là ta đi lạc đi."

Bạch Việt nói xong liền xoay người rời đi.

Giản Vũ vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc của mình, không có thời gian để phản ứng.

“Đúng rồi.” Bạch Việt lại quay đầu lại, vươn tay nhẹ nhàng đặt ở dưới bụng mình: “Ta sẽ nuôi dưỡng hài tử thật tốt, ngài không cần lo lắng, cũng không cần nhớ đến.”

Nói xong, Bạch Việt kiên quyết xoay người, sải bước về phía xa, nhưng con đường sau trận tuyết trơn trượt, nàng vừa lo vừa giận, bước chân không vững, thấp giọng kinh hô một tiếng, ném mình sang một bên.

Thanh âm này giống như là một tiếng nổ mạnh, khiến cho Giản Vũ trong mộng tỉnh lại, hắn giống như bị nắm trúng đuôi cạch cạch một tiếng chạy tới, khi Bạch Việt nghìn cân treo sợi tóc sắp rơi xuống đất, hắn liền gắt gao vững vàng đỡ lấy nàng.

"Ngài không cần thương hại ta..." Bạch Việt nhất thời vẻ mặt thống khổ, sau đó vội vàng nói: "Ta đã quen ở một mình, không yếu ớt như vậy."

“Không cần nói gì.” Giản Vũ dứt khoát nói, "Ta đưa nàng trở về."

hái độ thay đổi rất nhanh, Bạch Việt đang định đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Giản Vũ đột nhiên giữ cánh tay của nàng, hơi cúi xuống.

Bạch Việt kêu lên một tiếng sợ hãi nhẹ, ổn định thân thể, "Ngài làm gì?"

"Đưa nàng trở về, bên ngoài lạnh." Giản Vũ mặt không biểu tình đáp lại, sau đó bước nhanh đi trở về. Đường tuyết mặc dù trơn trượt, nhưng khinh công của hắn nhẹ nhàng uyển chuyển như đi trên mặt đất, qua một hồi lộ trình, Bạch Việt không để ý đã trở lại phòng cho khách.

Giản Vũ đá tung cánh cửa, một bên gọi Bội Kỳ ở sát bên cạnh, một bên đặt Bạch Việt lên trên giường.

Động tác kia cực kỳ cẩn thận, như thể Bạch Việt có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ