Saved Font

Trước/49Sau

Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 19: Em Muốn Làm Em Gái Của Tôi? 

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mẹ Tần cười cười: “Tần Quyết, con nhất định phải đối nghịch với mẹ đúng không? Mẹ bảo con cưới Chanh Chanh con không cưới, mẹ muốn nhận Chanh Chanh làm con nuôi con cũng không đồng ý, rốt cuộc là con muốn thế nào?”

“Không thế nào cả.” Tần Quyết nắm tay kéo Tô Chanh từ trên ghế sô pha đứng lên, “Mẹ muốn có con gái thì mẹ tự sinh, con sẽ không để ý.”

Mẹ Tần: "..." Đứa con bất hiếu này!……

Tô Chanh nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau anh.

Tần Quyết thân cao chân dài, một bước của anh bằng hai bước của cô, anh vẫn lôi kéo tay cô, Tô Chanh cũng chỉ có thể chạy chậm mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Đi được một lúc Tô Chanh thật sự chạy không nổi nữa, hoa viên của Tần gia cũng quá lớn rồi, cô kéo kéo cánh tay anh: “Tần, Tần Quyết, anh đừng đi nữa, em đi không nổi nữa rồi.”

Nói được một câu lại thở hổn hển

Tần Quyết dừng bước chân, xoay người, buông tay cô ra, sắc mặt khó coi: “Em muốn trở thành em gái của tôi?”

Tô Chanh thở gấp, sau khi bình tĩnh lại một chút , một bộ ngữ khí sao anh lại không hiểu chứ nói với anh : “Tần Quyết, sao anh lại nghĩ em như thế chứ, em đang giúp anh, không phải muốn chiếm tiện nghi của anh, anh nghĩ xem, nếu như em không giúp anh cự tuyệt tâm ý của dì, dì lại muốn đem chúng ta cột lại với nhau, đối với anh mà nói không phải rất phiền toái sao? Em nói như thế, cũng là muốn để dì biết giữa chúng ta là không có khả năng. Dì hiểu rồi thì sẽ không ép anh nữa, anh cũng không cần vì chuyện này mà phiền lòng, như vậy không tốt sao?”

Tần Quyết lạnh lùng nhìn cô: “Tôi thấy em nhận tiền rất nhanh, là thật sự muốn trở thành em gái của tôi.”

Tô Chanh chột dạ đem ánh mắt nhìn về phía khác không dám nhìn anh: “Đây không phải do dì quá nhiệt tình sao, sau đó em cũng không kìm được, nghĩ lại thì, Tần Quyết con người anh cũng rất tốt, thật ra nếu có thể trở thành em gái của anh, nhất định rất hạnh phúc……” Nói ra có thể bạn không tin, thực ra tôi chỉ thích 500 vạn.

Quay đầu lại, phát hiện sắc mặt Tần Quyết càng ngày càng khó coi.

Tô Chanh hoảng hốt, biểu tình của anh ta là sao đây, sao nhìn có vẻ không vui vậy.

Tần Quyết nhẹ giọng nói: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Em không nghĩ nữa!” Tô Chanh nhận sai rất nhanh, tiểu chân chó co được dãn được: “Em đã khắc sâu nhận thức bản thân quá không có chừng mực, nhưng thực ra em chỉ muốn giúp anh thôi, xin lỗi anh Tần Quyết!”

Thấy vẻ mặt của anh vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, thanh âm của Tô Chanh càng ngày càng thấp: “Em biết em không xứng, là em không biết trời cao đất dày, thận phận của anh thế nào, em sao dám trèo cao……” Giọng nói uỷ khuất như sắp khóc đến nơi.

Tần Quyết hít sâu một hơi, có chút cáu kỉnh: “Tôi cũng không có ý này.”

Tô Chanh hít hít mũi, đôi mắt ươn ướt tràn đầy chờ mong: “Cho nên, anh vẫn sẽ cho em một nghìn vạn đúng không?”

Tần Quyết: “……”

Sau khi Tô Chanh rời đi, quản gia vẻ mặt lo lắng đi tới, “Thiếu gia, hình như tôi vừa nghe thấy tiếng khóc của Tô Chanh tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì rồi có cần tôi giúp ngài đi xử lý một chút không.”

“Không cần.”

Tần Quyết hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy chỉ giả bộ thôi.”

……

Được sự bảo đảm Tần Quyết , qua vài ngày nữa sẽ mang chi phiếu đến cho cô, tâm trạng của Tô Chanh vô cùng tốt.

Tuy rằng lừa anh nhiều tiền như vậy, Tô Chanh cũng cảm thấy hổ thẹn hai giây, nhưng …… Không quan trọng.

Có tiền là được.

Lương tâm của cô bị cẩu ăn rồi! Huống chi, lần này không phải cô tống tiền, là Tần Quyết tự chủ động nói muốn cho cô! Nếu cô không nhận thì không tốt lắm đâu?

Tô Chanh hiện tại xuân phong đắc ý, đầu tiên cô đã giải quyết thù hận của Tần Quyết đối với nguyên chủ, thành công chuyển mình từ một nữ phụ độc ác đeo bám anh trở thành một người bạn của anh, tiếp theo, cô còn thuyết phục được mẹ Tần từ nay về sau không nên tiếp tục chia rẽ uyên ương, thứ ba cô lại có nhiều thêm một nghìn vạn.

Bữa tiệc sinh nhật này, vẫn là đáng để đi!

Mở điện thoại ra, trước tiên cô xem số dư tài khoản, trừ đi 20 vạn cô kiếm được lần trước, lương của cô là hai mươi vạn, mua cổ phiếu lời khoảng mười vạn, quỹ đầu tư cô mua lần trước cũng không tệ, cô đang suy nghĩ xem có nên đầu tư thêm một chút không, lại trừ đi tiền thuê nhà, tiền vay, tiêu dùng, v.v., số dư trong tay cô hầu như không tăng không giảm.

Cô vẫn là rất biết tiêu tiền đấy!

Tô Chanh dự định sửa sang lại căn nhà mới rồi dọn vào ở, như vậy mỗi tháng có thể tiết kiệm được hai vạn tiền thuê nhà rồi!

Về đến nhà, Tô Chanh vào trong bồn tắm ngâm mình, toàn thân trên dưới trắng trắng nộn nộn, tâm tình rất thoải mái.

Tắm rửa xong, Tô Chanh đi đến tủ đựng đồ trang điểm chọn ra một miếng mặt nạ cao cấp nghe nói hiệu quả cấp nước vô cùng tốt, một miếng lẻ giá khoảng một nghìn tệ, Tô Chanh lúc ấy đau lòng chỉ dám mua một hộp, một hộp chỉ có năm miếng, Tô Chanh đắp vài lần, làn da vừa mịn vừa căng cảm giác như được uống no nước, hiệu quả thật quá tốt, cô vừa mở mặt nạ giấy ra vừa nghĩ nên đi mua thêm mấy hộp.

Đắp mặt nạ lên mặt, Tô Chanh soi gương, nghiêng mặt để chỉnh lại mặt nạ, bỗng nhiên cô phát hiện phía sau tai có một vết đỏ, thoạt nhìn rất giống dấu hôn…… Tô Chanh nhíu nhíu mày, cái trò gì đây?

Nghĩ mãi không ra, Tô Chanh cũng không để trong lòng, chắc là bị muỗi cắn rồi.

Tô Chanh sắp xếp tất cả những sản phẩm được tặng kèm khi mua đồ trang điểm lần trước vào một cái hộp, lại chụp mấy tấm ảnh, đăng bán ở trên Xianyu.

Dù sao cô cũng không dùng đến, bán đi còn có thể kiếm thêm ít tiền.

Cô đúng là con quỷ nhỏ thông mình mà!

Sau khi sắp xếp xong, cô vừa đắp mặt nạ vừa nắm trên sô pha lướt Weibo, lúc này tiếng tin nhắn WeChat vang lên.

Mở ra xem thì thấy tin nhắn của Trương Nhược Ngọc hỏi về chuyện đêm quá, có bị mẹ Tần Quyết làm cho khó xử không.

Tô Chanh rung rung hai chân , vui vẻ trả lời cô ấy: “Việc nhỏ mà thôi, mình đã nói rõ với dì Tần, về sau dì ấy sẽ không gán ghép mình với Tần Quyết nữa.”

“Aizzz……” Trương Nhược Ngọc có chút phiền muộn.

Tô Chanh: “Sao vậy?”

Mạch thượng nhân như ngọc: “Vậy cậu thật sự không thích Tần Quyết nữa sao?”

Tô Chanh: “Đúng vậy, không phải mình đã nói với cậu rất nhiều lần rồi sao?”

Trương Nhược Ngọc gửi lại mấy hình ngón tay cái: “Haizzz…… Mình có chút buồn, cảm giác như cp mà mình đu, trượt rồi.”

Tô Chanh: “Nếu cậu thật sự không có việc gì làm thì đi tìm cái chuồng mà ngồi.” Cái sở thích độc ác gì vậy, còn đu cp cô và Tần Quyết .

Trương Nhược Ngọc gửi lại mấy biểu cảm đáng thương: “Đáng thương / đáng thương / đáng thương. Thì sao, chẳng lẽ cậu không biết loại phát triển tình yêu theo hướng truy thê như cậu và Tần Quyết đang được thịnh hành sao , nữ chủ yêu nam chủ nhiều năm, phát hiện nam chủ không thích mình thì quyết định từ bỏ, sau khi nữ chữ rời đi, nam chủ hậu tri hậu giác ý thức được mình cũng có tình cảm sâu đậm với nữ chủ, sau đó bắt đầu hành trình truy thê, quá có cảm giác đúng không!”

Tô Chanh: “…… Mình nghĩ cậu ít nhiều cũng có chút bệnh, cậu đi viện khám đi!”

Trương Nhược Ngọc: “Khám rồi, bác sĩ nói não tàn là bệnh nan y không chữa được, bảo mình xuất viện ô ô ô ô ô ô.”

Tô Chanh: “……” Mình thấy cậu vẫn còn tự nhận thức được đấy.

Tô Chanh rất muốn nói với cô ấy, nữ chủ của Tần Quyết cón chưa ra sân đâu! Chết tâm đi!

Lại nói, quyển tiểu thuyết kia cô chưa xem xong, cũng không biết kết cục thế nào.

Nguyên tác cũng là kịch bản truy thê, cô xem được một nửa, nữ chủ bị ngược quá thê thảm, Tô Chanh hoàn toàn không cảm giác được tình yêu của nam chủ với nữ chủ, điều duy nhất bù được đại khái chính là nam chủ thay nữ chủ xử lý nữ phụ độc ác Tô Chanh. Cho nên Tô Chanh còn chưa xem đến phần truy thê đã từ bỏ rồi.

Cô thật sự chưa thấy qua nam chủ nào chó như vậy, hơn nữa theo sự hiểu biết của Tô Chanh về Tần Quyết trong thời gian này, cùng với miêu tả tính cách của Tần Quyết trong truyện thì có thể biết được người đàn ông này kiêu ngạo tự phụ, tàn nhẫn lại tuyệt tình, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng truy thê, nếu như hắn thật sự muốn theo đuổi một người, Tô Chanh đoán hắn sẽ bóp cổ ép cô ấy đồng ý.

Má ơi, Tô Chanh rùng mình một cái, phần phúc khí này vẫn nên đợi nữ chủ đến tiếp nhận đi.

Cp mà Trương Nhược Ngọc đu bể rồi, cô ấy vẫn không cam lòng nói: “Hiện tại chúng ta là hai tên cẩu độc thân, cậu muốn lập nhóm tìm bạn trai không ?”

Tô Chanh vừa nghe liền biết cô ấy lại đang mưu ma chước quỷ, không chút lưu tình mà vạch trần : “Bớt bày bộ dạng này cho mình xem, nói, lại có chuyện gì?”

Trương Nhược Ngọc thấy tâm tư nhỏ của mình bị vạch trần, ngượng ngùng nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chính là mẹ mình giới thiệu cho mình một đối tượng xem mắt, mình muốn cậu đi cùng mình, cậu cũng biết mà, mắt nhìn đàn ông của mình không tốt lắm.”

Tô Chanh: “Cậu cầu xin mình đi, cầu xin mình mình sẽ đi.”

Trương Nhược Ngọc vội vàng lăn lộn bán manh, gửi mấy biểu cảm mèo con.

Hai mắt Tô Chanh sáng ngời, mèo con đáng yêu như vậy, cô cũng phải nuôi một con mới được.

Cuối cùng Tô Chanh vẫn đồng ý đi cùng Trương Nhược Ngọc, nhưng Tô Chanh phải nói rõ với Trương Nhược Ngọc mắt nhìn đàn ông của cô chỉ giới hạn ở việc có nhìn ra anh ta có phải gay hay không, những cái khác cô cũng bất lực.

Trương Nhược Ngọc tỏ vẻ cái cô ấy muốn chính là năng lực này của cô, cũng đáp ứng, sau khi thuyết phục thành công thì kéo Tô Chanh vào một nhóm chat các soái ca.

Tô Chanh đáng xấu hổ tâm động.

Kiềm chế!

Trương Nhược Ngọc này đúng là biết tìm nhược điểm chí mạng của cô.

Sau khi cùng Trương Nhược Ngọc bàn về một vài chuyện thầm kín không thể cho ai biết, Tô Chanh gãi gãi đầu, lại bắt đầu u sầu về việc phát triển cốt truyện của cô.

Bản phác thảo trước kia cô đã làm đều không dùng được nữa rồi.

Ban đầu Tô Chanh muốn phát triển kịch bản theo hướng táo bạo công và ôn nhu thụ, kết quả lực lượng mới ủng hộ con nuôi thụ xuất hiện, nắm giữ được trái tim của độc giả.

Đang lúc Tô Chanh biểu đạt rằng có thể cô sẽ không đổi cp, mọi người lại bình luận vô cùng nhiệt tình.

“Nói thật đó tác giả, tôi rất muốn xem cp thiếu gia thật giả này.”

“Đúng vậy đúng vậy, xem thiếu gia thật giả đối chọi gay gắt là tôi lại muốn xem màn quay xe, thật giả thiếu gia tương ái tương sát không thơm sao?”

“Thật sự không được np, tôi ăn không nổi

“Lầu trên thẻ vàng cảnh cáo ha ha ha ha ha.”

“Tôi muốn xem cp con nuôi , đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin!”

“Con nuôi tuy rằng là phế vật, nhưng tôi thích phế vật!”

Tô Chanh không thể không suy xét làm lại bản phác thảo, cốt chuyện chủ yếu vẫn không thay đổi nhưng tuyến tình cảm khả năng phải điều chính một chút. Vừa hay Hứa Bác Ngôn đệ đệ cũng kịch liệt phản đối tuyến tình cảm này, cô điều chỉnh một chút cũng coi như một lời giải thích cho đệ đệ ha ha.

……

Nội dun truyện tranh :

Mộ Dung Thành sau khi cướp được sách bài tập của Đạo Minh Quyết, về nhà chào hỏi cha mẹ nuôi, liền bắt đầu múa bút thành văn.

Lần đầu tiên cha mẹ Đạo Minh thấy con trai mình chăm chỉ như vậy, đau lòng bảo phòng bếp làm bữa ăn khuya mang lên.

Thành Thành, bài tập khó quá thì không cần làm, cẩn thận ảnh hưởng đến mắt.” Mẹ đau lòng không thôi.

Mộ Dung thành từ nhỏ đến lớn chính là phế vật, từ khi bắt đầu đi học đến giờ không biết tại sao vẫn luôn đứng vị trí số một từ dưới lên, Mộ Dung Thành thấy mình không thể đi theo con đường học bá liền trực tiếp đổi sang hướng làm đầu gấu trường học.

Ba mẹ Đạo Minh nhận nuôi đứa con trai này là vì thấy nó ngoan ngoãn, rất yêu thương chiều chuộng, cũng không bao giờ trách mắng vì thành tích không tốt, cậu ta thi được bao nhiêu điểm cũng không quan trọng.

Phế vật Mộ Dung Thành vốn dĩ cũng không quan tâm, mãi cho đến khi Đạo Minh Quyết xuất hiện, mỗi lần thi Đạo Minh Quyết đều đứng thứ nhất, điều này làm cho cậu ta sinh ra cảm giác nguy cơ .

“Mẹ yên tâm, con đảm bảo sẽ làm đúng hết bài tập ngày mai.”

“Được được được. Mẹ sẽ chờ.”

Cứ như vậy, Mộ Dung Thành chép xong bài tập của Đạo Minh Quyết, ngày hôm sau rất tự tin nộp bài, giáo viên sau khi xem xong nổi trận lôi đình: “Mộ Dung Thành, nếu cậu không muốn làm thì đừng làm, cậu đừng có làm nhục tôi như vậy!”

Mộ Dung Thành trong miệng ngậm một cây tăm cầm lấy bài tập ngữ văn mà thầy giáo ném trả, mặt trên dùng bút đỏ vẽ một vòng tròn: Chu Toàn Long ( tên giáo viên ngữ văn ) là đồ ngốc!

Mộ Dung thành: Mẹ nó!

Chó chết, cậu và Đạo Minh Quyết chưa xong đâu!

……

Sau khi thay đổi, khu bình luận rất nhiệt tình.

“Ha ha ha ha ha, tiểu phế vật bị chơi phát khóc.”

“Tâm trả thù của Đạo Minh Quyết rất mạnh đó, hắn cố ý trêu đùa đại ca gà trường tiểu học sao?”

“Lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu tuyệt mỹ !”

“Lầu trên bị tẩu hỏa nhập ma sao ha ha ha ha ha, thế này mà đã bị đánh gục rồi?”

“Thêm nữa đi mà! Sức kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi khuyên bạn đừng có không biết điều!”

Tô Chanh thấy mọi người thúc giục ra chương mới, sau đó vô vọng nhìn bản thảo trống không của mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hung hăng khẽ cắn môi , nhắm mắt lại —— cô không thấy cô không thấy cô không thấy!

Tập truyện tranh của cô hot ngoài ý muốn, nhân khí rất cao, các độc giả sôi nổi tỏ vẻ tình yêu tự mình giành lấy thật là thơm!

Trên Weibo có một tài khoản liên tục nhắn tin cho cô, nói muốn cùng cô bàn chuyện xuất bản, Tô Chanh kích vào Weibo của người đó, chỉ có hơn 100 người theo dõi, chỉ đăng siêu thoại trên Weibo, vừa nhìn đã biết đây là nick phụ chuyên để đu Idol.

Muốn lừa cô, quá non rồi!

Tô Chanh tắt Weibo đi, thay một bộ quần áo đơn giản thoải mái, trang điểm nhẹ nhàng rồi đội mũ đi ra ngoài.

Trương Nhược Ngọc đã dặn dò một nghìn lần, bảo cô đừng trang điểm quá xinh đẹp, không được chiếm sự nổi bật của cô nàng.

Cũng là hao tổn tâm huyết.

Đi xuống dưới lầu, Tô Chanh cầm chìa khóa, chuẩn bị đi lái xe đi. Tô Chanh dự định chờ một ngàn vạn tới tay sẽ đổi một chiếc xe mới, xe mà cô đang đi là một chiếc BMW second-hand , thường xuyên hỏng hóc, Tô Chanh không muốn sửa nữa.

Bãi đỗ xe được đặt ở bên ngoài khu chung cư, Tô Chanh mới vừa ra đến bên ngoài chung cư thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Trợ lý Hà ?” Tô Chanh nhận ra gọi cậu ta một tiếng, có phải là mang tiền đến cho cô không? Được đấy, Tần Quyết không hổ là người làm ăn lớn, hiệu suất làm việc quá cao.

“Tô Chanh tiểu thư,” Trợ lý Hà buông di động, anh vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Chanh tiểu thư, nếu đã gặp ở đây thì không thể tốt hơn.

“Tần tổng hôm nay rất bận, phái tôi đến tặng đồ cho cô.” Trợ lý Hà cung kính đưa cho Tô Chanh hai cái hộp, một lớn và một nhỏ.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần