Saved Font

Trước/37Sau

Nữ Sát Thủ Của Anh

Chương 20.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chiều đến....... Tuấn Khải mở mắt dậy,  thấy Nguyên Hàn từ ngoài bước vào,  anh ngồi dậy , Tiểu Hàn bưng thức ăn cô vừa mua cho Anh vào

  " Anh dậy ăn đi, lúc nãy em có đi mua chút thức ăn cho anh này "

   Cô muốn những ngày cuối cùng có thể bên cạnh anh,  chăm sóc cho anh. Rồi sau đó cô sẽ rời xa anh và bắt đầu cuộc sống không có anh bên cạnh

   Tiểu Khải thấy Tiểu Hàn mua cho anh ăn,  anh cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có chút tội lỗi. Do anh làm việc mệt mà đã ngủ say tận giờ,  để Tiểu Hàn phải mua đồ ăn trong khi cô đang không khoẻ. 

   Anh bước đến ôm cô vào lòng . Nhỏ nhẹ nói

" Cảm ơn em. Cảm ơn em nhiều lắm "

   Từng lời anh nói ra đều làm Tiểu Hàn xúc động.  Vương Tuấn Khải à,  chỉ có lần này thôi,  không biết đến khi nào em mới có thể làm những việc này thêm lần nữa. 

  " Không sao hết, anh cũng đã chăm sóc ,quan tâm cho em nhiều rồi.  Đây chỉ là những việc em nên làm thôi "

   Vương Tuấn Khải càng siết chặt cô hơn.  Nếu như cô bị gì anh sẽ không sống nổi nữa.  Chỉ cần có Tiểu Hàn,  Tuấn Khải anh chỉ cần như vậy... Như vậy là đủ rồi. 

   " Ừm được rồi,  em ăn chung với anh nha " Anh buông cô ra,  nắm tay cô lại sofa ngồi. 

   Anh mở nắp đồ ăn ra,  cô mua rất nhiều cứ như sợ anh ăn không đủ.  Anh gắp cho cô ăn trước sau đó mới ăn phần của mình.

  " anh ăn đi,  lúc nãy Nguyên Như chị ấy đã cho em ăn một tí rồi "

   Anh cũng ừm sau đó ăn tiếp.  Tiểu Hàn nhìn anh ăn mà cô càng đau lòng.  Cô yêu anh rất nhiều,  chẳng muốn rời xa anh,  nhưng mà...... Bây giờ rời xa anh thì phải sao để anh không đau khổ đây. 

   " Em nghỉ ngơi chút đi,  đi nãy giờ chắc mệt rồi "

   Tiểu Khải xoay qua cười nói với cô.  Anh rất lo cho cô. 

  " Em chưa mệt,  em muốn ở cạnh anh thôi "

  Cô cười tươi choàng tay dựa vào vai anh.  Đúng đây là cô giỡn nhưng lời cô nói ra đều là sự thật.  Cô không muốn rời xa anh một giây nào cả .

_________Sáng hôm sau _________

  Tiểu Khải thức dậy,  không thấy Tiểu Hàn đâu,  anh liền lo lắng gọi cho cô.  Dù chỉ xa cô 1 giây thôi anh cũng đã lo lắng rồi

" Alo " Tiểu Hàn đang ở trong bộ bang cùng với Bạch Sư Huynh.

" Em đi đâu vậy " Tiểu Khải lo lắng hỏi.  Cô còn chưa hết mệt mà đã đi đâu chứ

  " Em qua bộ bang một chút.  Em đã khoẻ nhiều rồi. Đồ em đã đem về nhà.  Anh dậy thì ăn phần ăn em để ở sofa đi nha.  "

   Cô thấy mình hơi có lỗi nên ngượng ngạo nói.  Tiểu Khải lo cho cô đến vậy sao . Haizz thật mệt mỏi

   " Uhm em nhớ về sớm nha " .

Tiểu Khải nghe cô đang ở bộ bang cũng đỡ lo lắng vì ở đó còn có Bạch Sư Huynh.  Anh cúp máy sau đó ăn xong thì đến công ty làm một số việc .

  " Ngô Lâm Bá đã chết rồi sao " Cô nhìn trên màn hình laptop sau đó nhíu mày lại.  Là Ngô Lâm Bá,  ông ta chết rồi? 

   " Ừm Sau cuộc họp đó ông ta đã bị một sát thủ giết chết.  Tên đó là ai thì chưa rõ mặt.

Tiểu Hàn nghĩ chắc chắn đó là anh làm.  Nhưng cũng chẳng sao,  giết ông ta càng tốt. 

  " Còn về Hạ Dư "

Bạch Sư Huynh vừa nhìn laptop trước mặt vừa nói

" Đúng như em nói,  hắn ta chỉ biết rút cổ phần của Red Rose mà không nhìn lại cổ phần của mình.  Hắn ta không biết khi hắn rút của mình thì mình đang rút lại của hắn và đã rút hết.  Bây giờ hắn đang phá sản.  "

  " Được rồi " Tiểu Hàn đã hoàn thành xong điều mình cần làm.  Giờ chỉ còn một điều nữa.  Sau đó cô sẽ đi chữa bệnh.  Rời xa Trung Quốc này. 

  " được rồi.  Có thể 1 thời gian em không đến bang.  Anh giúp em quản lí nhé "

  Cô lạnh nói thẳng,  khuôn mặt có chút buồn nói

  " Em bị gì sao? "

  Bạch Sư Huynh thấy rõ , anh lo lắng hỏi.  Anh cũng biết tình trạng của Tiểu Hàn.  Nhưng còn việc cô sắp ra nước ngoài thì anh lại không biết. 

" Không chỉ là em muốn ra nước ngoài khuây khoả một thời gian.  Anh đừng nói ai nghe chuyện này nhé "

   Tiểu Hàn gãi đầu nói xong cô liền đi ra ngoài.  Cô muốn né tránh ánh mắt đó,  những ánh mắt đó làm cô càng đau lòng không muốn rời xa mọi người. 

Bạch Ca cũng im lặng nhìn Tiểu Hàn đi về.  Anh chả hiểu rõ đứa em này nữa rồi.  Thật là.... 

   Tiểu Hàn chạy về nhà thì đã thấy anh ngồi xem tivi.  Cô lại choàng tay qua cổ anh. 

  " em về rồi nè "

   Anh nắm tay kéo cô lên đùi mình ngồi,  đút cho cô miếng táo. Rồi nói

  " về trễ nha "

Tiểu Hàn cười tươi nhìn anh,  cô hôn lên đôi môi của anh sau đó ôm anh rồi nói

  " em thực hiện hình phạt rồi a~~~~ "

  Hành động này làm anh có chút nóng người.  Anh bỏng cô lên lầu.  Tiểu Hàn có chút bất ngờ nhưng cũng choàng qua cổ anh. .

Tiểu Khải đưa Tiểu Hàn lên lầu,  anh khoá cửa lại,  đặt cô xuống giường.  Tiểu Hàn biết anh định làm gì,  cô bây giờ cũng chẳng muốn ngăn cản anh nữa.  Thôi thì chỉ còn vài ngày.  Có lẽ đây sẽ là kỉ niệm đẹp nhất giữa cô và anh. 

  Tiểu Khải hôn lên đôi môi của cô,  nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt,  anh đưa lưỡi mình tiến sau vào khoang miệng của cô để hút lấy mật ngọt,  bàn tay không yên phận cởi từng nút Áo của cô ra.  Anh rời khỏi đôi môi ấy,  chuyển dần xuống cổ sau đó là đến bầu ngực tròn trịa của Tiểu Hàn mà ngậm lấy, bên kia dùng tay xoa nắn .

  Tay còn lại anh vuốt ve xuống bụng rồi đùi cô.  Tiểu Hàn cảm thấy nhột nhột nên ưỡn cong người lên. 

  " Aa...ưm....ưm " Tiếng rên của cô làm cho Tiểu Khải càng thêm nóng ngươig,  dục vọng ngày càng lên cao.  Anh nhanh chóng cởi hết đồ của mình ra để lộ cậu bé của mình.  Anh lại áp thân của mình vào thân cô.  Anh tách hai chân cô ra,  Tiểu Hàn vì hành động bất ngờ nên không kịp phản ứng.  Cô cố khép hai chân lại nhưng không được. 

  " ngoan nào bé con " Anh vỗ về cô nhưng tay thì không ngừng xoa nắn bầu ngực của cô. 

  Tiểu Hàn khoái cảm nên chẳng ngĩ gì nữa.  Anh tách hai chân cô ra sau đó dùng ngón tay ấn nhẹ vào hạt trân châu nhỏ phía dưới làm dịch thủy chảy ra ngày càng nhiều

  " Em đã muốn rồi sao " Không đợi Tiểu Hàn trả lời,  anh cuối xuống hút hết phần dịch thủy đó. 

" A... Ưm.... Tiểu... Tiểu khải "

  Cô cảm thấy nhột nhột bên dưới mà chẳng thể làm gì được.  Chỉ quặn quẹo bên trên,  tay nắm chặt ga giường

Tiểu Khải ngồi dậy hôn lên môi cô,  sau đó đưa cậu bé tiến vào trong.  Của anh thật lớn làm cô hơi đau

  " A....lớn quá "

Cô cố gắng nói,  mắt nhắm chặt lại,  tay thì bấu tấm lưng săn chắc của anh

  " Bé con,  em chặt quá "

Anh nhăn mặt,  Tiểu Hàn nhỏ quá, anh biết đây là lần đầu nên cũng không dám động mạnh.  Chỉ chầm chậm mà thôi

  Anh áp mặt vào khe rãnh,  bên dưới vẫn ra vào chầm chậm làm cô cảm thấy khó chịu.  Cô muốn nhanh hơn hơn nữa cơ. 

  Anh như hiểu được ý cô liền tăng nhanh hơn.  Cô giật mình bấu tấm lưng anh nhưng cũng nhanh sau đó hoà hợp với anh từng nhịp. 

   Đến lúc cao điểm.  Cả hai đều la lên , anh phóng thích vào bên trong sau đó giữ nguyên tư thế một lúc mới nhanh chóng xuống người, nằm sát bên ôm cô ngủ.  Tiểu Hàn mệt mỏi nhắm mắt ngủ lúc nào cũng không biết. 

  Có lẽ đây sẽ là kỉ niệm đẹp nhất giữa cả hai.

  .

_________________=

Hello cảnh H hơi sai sót.  Mọi người thông cảm nhea ????

Trước/37Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trọng Sinh