Saved Font

Trước/133Sau

Ô Danh

Chương 20: Toan Kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vô Sự nói: "Mà nội trong một tháng này, người thường xuyên ra vào phủ tam hoàng tử chỉ có mình Tống Tiển tiểu công tử."

Tuế Yến cau mày: "Vậy ai đưa thuốc cho tam hoàng tử?"

Vô Sự đang định nói thì Quân Cảnh Hành nghe ké bên cạnh nhịn hết nổi, hắn đá nhẹ vô con thỏ nằm trước chân mình rồi đi tới gần nói: "Gượm đã, thuốc mạnh gì chứ? Rõ ràng tiểu hầu gia trúng Ô Danh. Ngươi đang nghi ngờ y thuật của ta à?"

Dù Vô Sự không biết người này là ai nhưng Tuế Yến có thể để y ở cạnh khi thương thảo loại chuyện này thì chứng tỏ y là người có phân lượng trong lòng Tuế Yến thành ra Vô Sự rất cung kính với y.

"Không có ý mạo phạm công tử nhưng ta tra trong phủ hoàng tử thì đúng là vậy không sai." Vô Sự chắp tay với Quân Cảnh Hành, "Thứ thuốc mạnh đó cửa hàng tầm thường nào cũng có bán, kinh thành lớn như vậy, tìm vài hiệu gom là đủ, không có gì hiếm lạ. Hơn nữa loại thuốc này cũng không thương tổn nhiều đến thân thể, chỉ khiến người ta sốt cao không ngừng như nhiễm phong hàn, không hề nguy hiểm đến tính mạng."

Tuế Yến sầm mặt liếc nhìn đơn thuốc Vô Sự trình lên, hắn chả buồn ngẩng đầu đã ném cho Quân Cảnh Hành: "Ngươi xem đi."

Y thuật của Quân Cảnh Hành cao minh, cầm đơn thuốc liếc nhìn thì thấy đúng là thuốc dẫn phát phong hàn bình thường.

Y cau mày thật chặt.

Tuế Yến ôm lò sưởi tay trong tay áo: "Xem ra Đoan Chấp Túc bị kẻ khác đưa ra chết thay."

Chỉ vài câu nói, Quân Cảnh Hành đã biết sơ bộ đầu đuôi sự việc, y hỏi: "Vậy người nào mới có thể hạ độc, còn là thứ độc đòi mạng người ở ngay trong phủ tam hoàng tử kia chứ? Người bị hại lại là thái tử đương triều nữa."

Năm đó sau khi Đoan Minh Sùng phát độc bỏ mạng, thị tùng thân cận của Đoan Chấp Túc vội quỳ xuống xin tha, gã còn chỉ chứng Đoan Chấp Túc ra lệnh mình bỏ bột thuốc vào trong rượu, chứng cứ xác thật rõ ràng như núi, Đoan Chấp Túc có muốn giải thích cũng không được.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu không phải tên thị tùng đó bị Đoan Như Vọng mua chuộc thì chỉ còn khả năng là gã thật sự không biết vì sao trong rượu lại có độc, tám phần còn cho là do thứ thuốc giả chứng phong hàn Đoan Chấp Túc đưa mình gây ra.

Tuế Yến cầm lại đơn thuốc, ngón tay thon dài của hắn gấp tờ giấy Tuyên lại rồi hờ hững nói: "Đi tra Đoan Như Vọng."

Vô Sự sửng sốt nhưng không dám hoài nghi, y đành nhận lệnh đi lại bị Tuế Yến gọi về.

Tuế Yến đưa đơn thuốc lại cho Vô Sự, hắn hơi ngả người tới trước rồi nói khẽ: "Ồ, đúng rồi, nhớ tiết lộ mấy chuyện này cho Đoan Chấp Túc. Phủ tam hoàng tử dựng chưa bao lâu đã có mấy con chuột lẫn vào, cũng tới lúc y phải dọn dẹp rồi, còn không tới lúc chết cũng không biết vì sao mà chết nữa đấy."

Vô Sự cả kinh.

Tuế Yến nhếch môi cười khiến cho bờ môi đỏ thắm càng tăng thêm vẻ yêu tà.

Quân Cảnh Hành đứng sau lưng đánh vào ót hắn một cái, y căng khuôn mặt bất mãn nói: "Mới tí tuổi đầu, đừng có cười kiểu đó."

Tuế Yến: "..."

Vốn dĩ Tuế Yến đang bày khí thế lạnh lùng hung ác, sau khi bị cưỡng chế xen ngang hắn chỉ còn cách ôm gáy trừng Quân Cảnh Hành, ép uổng mình quay về dáng vẻ phù hợp lứa tuổi.

Tuế Yến ỉu xìu xua tay: "Đi đi, làm cho sạch sẽ tí."

Quân Cảnh Hành: "Ta có chút chưa rõ, rốt cuộc tên Đoan Chấp Túc đó muốn hại ngươi hay thái tử vậy?"

Tuế Yến rũ mắt nhìn con thỏ để hai chân lên chân hắn, toa rập bò lên mà đáp hững hờ: "Ta? Ta chỉ là kẻ nhàn tản, làm gì có tư cách được người tính kế."

Hắn nói xong thì nhấc chân đá rồi mắng: "Dạt qua bên đi, hồi nãy sờ mày mày không cho, giờ tao có Kim Ti Hùng rồi, muốn tao sờ à, tao cóc thèm đấy."

Tuế Yến nói rồi đưa tay gãi cằm con Kim Ti Hùng be bé: "Vẫn là mày ngoan nhất, tao đặt tên cho mày nha, gọi là Nguyệt Kiến ha."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành hết nói nổi: "Không phải đã kêu con thỏ là Nguyệt Kiến rồi à?"

Tuế Yến: "Nó bị thất sủng rồi, bây giờ ta chỉ yêu Kim Ti Hùng nhất, nhìn xem, đáng yêu ghê nơi."

Quân Cảnh Hành không thèm để ý hắn nữa để khỏi bị chọc tức hộc máu.

Vô Sự làm việc nhanh gọn, chưa hết một ngày đêm đã truyền hết những chuyện Tuế Yến tra được đến tai Đoan Chấp Túc.

Ban đầu cũng do chuyện hạ dược lẫn vào một Tuế Yến, Đoan Chấp Túc chỉ coi Tuế Yến là thiếu niên khinh cuồng không hiểu chuyện, không hề nghĩ hắn nhìn ra gì đó mới đầu quân cho thái tử như Tống Tiển nghi kỵ suốt ngày nên khi chuyện đã qua cũng không phái người tra xét.

Đến khi tin tức của Vô Sự truyền tới tai Đoan Chấp Túc đã là đêm khuya, y suýt nữa ném vỡ tách. Quản gia nghe tiếng mới vội chạy vào, suýt nữa tông phải người y.

Hai mắt Đoan Chấp Túc ửng hồng, giọng nói như rít qua kẽ môi: "Chuẩn bị ngựa đi Tuế An hầu phủ."

Quản gia vội nói: "Không được đâu điện hạ, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm rồi, không thể ra khỏi cửa đâu."

Đoan Chấp Túc lạnh lẽo quát: "Đi ngay bây giờ!"

Quản gia chưa bao giờ thấy dáng vẻ lạnh lẽo này của y, lão không dám khuyên nữa, vội sai người chuẩn bị xe.

Tuế An hầu phủ.

Tuế Yến đã ngủ từ sớm thì bị tiếng ồn ngoài cửa kéo khỏi cơn mơ màng.

Nửa đêm nửa hôm, gió lạnh thét gào bên ngoài, Tuế Yến bị chiếc giường mê hoặc nên chả thể ngồi dậy bèn lười biếng kêu với sang phòng bên: "Nguyệt Kiến, đi mở cửa."

Mấy ngày trước, lúc ấy độc trong người Tuế Yến còn chưa giải hết, vào đêm hắn hay nôn ra máu, Quân Cảnh Hành không dám để người khác hầu hạ, y vẫn luôn ở phòng bên. Mấy ngày ấy y cứ lo chất độc lại tái phát, không dám rời đi.

Quân Cảnh Hành bực bội khoác áo đi ra: "Ngươi kêu con chuột nhỏ đó mở cửa cho ngươi hả?"

Tuế Yến vỗ mấy cái lên gối, hắn thò cổ ra ngoài kêu: "Không phải chuột! Là Kim Ti Hùng nha!"

Quân Cảnh Hành đã ra tới viện, xa xa còn nghe tiếng lầm bầm: "Kêu cho dễ nghe thì vẫn là chuột thôi."

Đêm khuya lạnh lẽo gió rét cắt da, tuyết trên mái nhà còn chưa tan hết bị thổi lất phất bay.

Quân Cảnh Hành xách theo đèn lồng đi nhanh ra mở cửa.

"Ai đó?"

Vừa mở cửa ra đã thấy Lệ Chiêu cầm đèn lồng trên tay.

Ngày thường đều là Hải Đường ra vào thiên viện hầu hạ, Lệ Chiêu rất ít khi tới, lúc này sắc mặt hắn xấu vô cùng, bất đắc dĩ nói: "Quân công tử, phiền người kêu thiếu gia dậy với."

Quân Cảnh Hành hỏi: "Đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì quan trọng à?"

Lệ Chiêu khó xử: "Tam điện hạ bỗng dưng đến gặp, hôm nay nhị thiếu gia lại ở trong doanh không về, trong phủ cũng không có ai làm chủ được nữa nên…"

Quân Cảnh Hành cao mày, y hơi gật đầu rồi nói: "Được, ta đi gọi người."

Một khắc sau, Tuế Yến mơ màng bận đồ rồi ngáp ngắn ngáp dài theo Quân Cảnh Hành đi ra ngoài.

Quân Cảnh Hành dặn hắn: "Ngươi nói mấy câu với hắn là được rồi, mai còn dậy sớm đi Tướng Quốc tự nữa, ngủ trễ không tốt cho thân thể đâu đó."

Tuế Yến mở mắt không lên, hắn ậm ờ: "Ừa."

Chẳng bao lâu sau, hai người đã ra tới tiền viện. Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, mấy gia tướng trong phủ tam hoàng tử đứng hầu bên ngoài, bọn chúng trông thấy Tuế Yến đến thì vội hành lễ.

Tuế Yến bước vào như cơn gió.

Đoan Chấp Túc đang đứng phía trước, áo choàng đen trên người y nhuốm đầy khí lạnh của sương đêm. Chắc do đi gấp quá, ngay cả mái tóc đen ngày thường búi kỹ lưỡng cũng có mấy sợi tán loạn, thoạt nhìn có chút thảm hại.

Tuế Yến thấy dáng vẻ này của y thì biết người đã nhận được tin, hắn dứt khoát khỏi hành lễ, đi vào thì đứng im lặng ở đó nhìn y bằng ánh mắt vô cảm.

Hai mắt Đoan Chấp Túc mang theo chút tia máu, khóe môi y cũng hơi nứt. Y nhìn thấy Tuế Yến đi qua, muốn bước lên đi về phía hắn theo bản năng nhưng chân chẳng cất nổi bước, trên mặt có chút hoảng loạn.

Tuế Yến không nhìn nỗi dáng vẻ này của y, sau cùng vẫn mềm lòng. Hắn nghiêng đầu không nhìn nữa, cất giọng hỏi khẽ: "Tam điện hạ, đã muộn thế này rồi, ngài có chuyện gì quan trọng sao?"

Đoan Chấp Túc ngơ ngác nhìn hắn, cả buổi sau y mới lúng túng nói: "... Đêm trừ tịch, vương thất sẽ tế trời cầu nguyện ngũ cốc, những chuyện này đều giao cho thái tử phụ trách…"

Tuế Yến không rõ sao y bỗng dưng nói tới chuyện này, hắn không tiếp lời mà chỉ đứng đó yên lặng nhìn y.

Đoan Chấp Túc khựng lại một chốc mới nói tiếp: "Thái tử xử lý việc tất nhiên là tự mình làm, không được bỏ sót việc nhỏ nhặt nào. Sang năm y 15 tuổi, tất nhiên phụ hoàng sẽ khai ân để y vào nội các nghị sự trước một năm…"

Tuế Yến gật đầu. Hiểu rồi.

Đoan Như Vọng sợ thái tử bộc lộ tài năng nên dứt khoát để y làm sai trong đại điển tế trời được cả vương thất xem trọng khiến hoàng thương và các vị đại thần bất mãn, vậy là năm sau sẽ không ai dám nhắc đến việc vào triều nghị sự của thái tử nữa.

Tuế Yến hỏi: "Nên Đoan Như Vọng bảo ngươi hạ dược thì ngươi đồng ý ngay phải không?"

Con ngươi của Đoan Chấp Túc run lên, dường như muốn biện bạch gì đấy nhưng lại bỏ cuộc: "Đúng vậy."

Tuế Yến khép lại vạt áo rồi nghiêng đầu nhìn ánh nến, hồi lâu sau hắn mới hỏi: "Sao không nói với ta?"

Đoan Chấp Túc nói không nên lời.

Tuế Yến nở nụ cười tự giễu: "Tên ngốc như Tống Tiễn ngài còn nói nhưng không để lộ chút lời nào với ta. Tam điện hạ, mấy ngày gần đây… ta có làm sai chỗ nào khiến ngài phiền lòng không?"

Đoan Chấp Túc mím môi, y khàn giọng nói: "Không có, chỉ là ta… không muốn ngươi bị cuốn lẫn vào vũng nước đục này."

Hắn nói xong cũng tự mình thấy lời biện bạch này chẳng chút thuyết phục.

Tuế Yến cười lạnh trong lòng.

Đoan Chấp Túc hít sâu một hơi, y cau mày nói: "Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ ngươi chọn dùng tính mạng mình để cứu thái tử…"

Ý cười trên mặt Tuế Yến dần phai mờ.

Đoan Chấp Túc nói xong cũng giật mình cảm thấy lời này của bản thân có chút khốn nạn, y vội vàng bổ sung: "Không phải ý này, ta biết ngươi cứu thái tử là để tránh cho ta khỏi bị liên lụy nhưng ngươi trực tiếp uống ly rượu độc thì quá mạo hiểm, bây giờ thân thể ngươi ra sao rồi? Thái y nói như thế nào?"

Giọng nói của Tuế Yến lạnh lùng hờ hững: "Y nói không chết được."

Khi nói với Đoan Minh Sùng lời này, trong giọng điệu của hắn hàm chứa nụ cười vừa chế nhạo vừa đùa vui, nhưng giờ khắc này khi đối diện Đoan Chấp Túc, giọng điệu lại là sự thất vọng, cõi lòng như tro tàn.

Đoan Chấp Túc nhìn gương mặt thiếu niên hãy còn vương nét trẻ thơ, ngày đông hắn vận y phục dày là vậy cũng không giấu nổi thân hình gầy gò của mình. Tuế Yến đứng trước cửa, ánh nến soi nửa bên gương mặt hắn, rõ ràng ánh nến ấm áp lại không dưng đem tới cho người ta cái cảm giác băng sương rét căm.

Trong bỗng chốc ấy, dường như tất cả đã chẳng giống nữa rồi.

Chắc Tuế Yến cũng tới lúc thấy phiền, hắn quay người nói: "Trời rét đêm lạnh, tam điện hạ thân thể nghìn vàng, mời ngài nhanh về cho."

Hắn nói xong thì bỏ đi, Đoan Chấp Túc hốt hoảng nhìn theo bóng lưng ấy, bỗng dưng cảm thấy nếu lúc này không làm gì cả, để mặc người rời đi thì đời này có khi hai người sẽ chẳng bao giờ được như trước nữa.

Bỗng Đoan Chấp Túc bước nhanh tới trước tóm lấy tay Tuế Yến, kéo người từ ngoài cửa quay vào.

Tuế Yến không kịp đề phòng thì bị kéo lại, hắn tức giận ngoái đầu trừng y: "Ngươi làm cái gì đó hả?"

Đoan Chấp Túc lúng túng nói không nên lời.

Tuế Yến ra vẻ hung ác: "Nhanh buông ra cho ta đi ngủ, ngày mai ta còn phải tới Tướng Quốc tự với thái tử nữa.

Trước/133Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết