Saved Font

Trước/521Sau

Quỷ Hôn

Chương 61: Trượng Hình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 61: TRƯỢNG HÌNH

Tôi giãy giụa điên cuồng dưới sự khống chế của nữ qủy, nhưng Quỷ Vương Dạ Quân trước sau vẫn không chịu buông tay, tôi chỉ thấy hai tay mình như sắp gãy mất, đau đến mức nước mắt dần dâng trong hốc mắt.

Trần Tú Tài nói không nhúng tay vào là không làm thật, anh ta khoanh tay đứng cạnh xem trò vui, tôi chưa kịp lườm anh ta đã thấy trước mắt chợt tối đen, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Có chuyện gì vậy?

Tôi dụi mắt, sau khi thích ứng được với bóng tối, khung cảnh trước mắt lại rõ ràng sáng bừng, sau đó, tôi đã thấy mình đang ở sâu trong một nơi nồng nặc quỷ khí, bốn bề vang lên tiếng la hét thét gào kỳ dị, bầu trời tối tăm mịt mờ, là do thời tiết thay đổi sao? Mới nãy ánh mặt trời còn sáng rỡ, sao bây giờ đã lại mờ mịt tối đen?

A, không đúng!

Tôi nhớ cô hai từng nói, bầu trời Quỷ giới mang màu xám tro, vậy chẳng phải giờ tôi đã tới Quỷ giới rồi sao?

"Đưa một người sống xuống Quỷ giới, ngươi không sợ cô ta chết sao?" Nữ quỷ giễu cợt hỏi.

Quỷ Vương xốc tôi lên bay về phía trước. Bay tới trước một hiên nhà cổ kính, anh mới vững vàng chạm đất, ném tôi sang một bên, anh bước vào cung điện, quát lớn: "Truyền Phán Quan, Mạnh Bà!"

Nữ quỷ khống chế tôi chạy về phía cửa cung điện, đập phải một tấm bình phong vô hình, tôi bị bắn ngược trở về, ngã trên mặt đất.

Trong phút chốc, có cô gái cực kỳ xinh đẹp và hai anh em Thanh Minh cùng kéo vào điện. Lúc thấy tôi, ba người bọn họ đều kinh ngạc đến mức suýt rơi cằm xuống đất, sau đó bọn họ cùng đồng thanh: "Thuộc hạ tham kiến Dạ Quân đại nhân, tham kiến Thất nương nương."

Quỷ Vương Dạ Quân trừng mắt, lạnh lùng quát: "Sáng mắt lên mà nhìn, thấy rõ rồi hẵng nói."

Thanh Minh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: "Thuộc hạ biết sai."

Quỷ Vương Dạ Quân ừ một tiếng, anh gác cặp chân dài lên ghế rồi uể oải nói: "Tìm cách ép nó ra, nhốt vào Luyện Ngục."

Viêm Hoàng chẳng buồn nhìn tôi mà chỉ rũ mắt, nói: "Tìm đường sống trong cõi chết! Thân thể Thất nương nương yếu ớt, không thể chịu nổi giày vò. Nữ quỷ trong cơ thể nàng ấy ắt sẽ bỏ đi trước khi Thất nương nương chết, tìm một ký chủ mới, chúng ta chỉ cần đợi đến lúc nó thoát ra ngoài là được."

Dường như Quỷ Vương Dạ Quân cũng biết đến cách này, nhưng anh lại không hề hài lòng: "Hai ngươi có ý nào khác hay hơn không?"

Từ nãy tới giờ tôi cứ luôn tò mò quan sát cô gái kỳ quái xinh đẹp nọ, chẳng thể tưởng tượng nổi người này lại là Mạnh Bà, Mạnh Bà, Mạnh Bà, chẳng phải nên là một bà cụ mặt đầy nếp nhăn, bưng bát canh Mạnh Bà đứng bên cầu Nại Hà sao?

Đầu tôi nghĩ đến Mạnh Bà, miệng lại chẳng nghe theo ý mình, nói: "Ta nói cho các ngươi biết, đừng hòng ép được ta đi đâu. Con bé này là người sống, nếu còn ở lại Quỷ Giới lâu thì sẽ bị tổn thương nguyên khí mà chết, các ngươi chẳng có nhiều thời gian, nếu muốn cứu cô ta thì hãy đồng ý một điều kiện của ta, dù sao ta cũng sẽ kéo cô ta ra chịu đòn thay."

Có tiếng "rắc" vang lên, chiếc mặt nạ răng nanh đen nứt thành hai mảnh, hàng mày của Quỷ Vương Dạ Quân nhăn chặt lại, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.

Lúc này, một con quỷ mặc bộ đồ xám cầm chiếc mặt nạ mới bước đến, dè dặt nói: "Dạ Quân đại nhân, thể chất của Thất nương nương quả thật không hợp ở lại đây lâu, hay là ngài nghe thử điều kiện của nữ quỷ kia xem sao, lưỡng bại câu thương mất nhiều hơn được."

Quỷ Vương Dạ Quân đeo mặt nạ lên, ừ một tiếng rồi nói: "Nói điều kiện của ngươi đi."

Đường đường là vua của Quỷ giới mà lại nghe theo ý kiến một con quỷ tùy tùng, chuyện này thật là kỳ lạ. Tôi nhìn con quỷ tùy tùng mặc đồ xám kia, nhưng mặt nó trắng toát chẳng nhìn rõ hình dáng thật, khuôn mặt này phải tốn bao nhiêu lớp phấn mới có thể che được dáng vẻ thật đây!

Nữ quỷ cười khanh khách: "Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là để ta trở lại Dương giới, từ giờ trở đi không làm phiền ta nữa, hoặc là để ta giữ nguyên ký ức mà đầu thai, Quỷ Vương đại nhân, mời lựa chọn!"

Hai điều kiện này nghe qua cũng không đến nỗi quá khó thực hiện. Tôi thấy con quỷ tùy tùng kia lại ghé tai Quỷ Vương Dạ Quân nói mấy câu, tên chết tiệt bèn nhìn tôi chằm chằm, nói: "Bản tôn đồng ý cho ngươi đầu thai."

Thanh Minh quát lên với tôi: "Còn không mau thoát ra?"

"Lời nói gió bay, làm sao ta biết được sau khi thoát khỏi xác ả ta, các người có lật lọng giết chết ta hay không. Ta muốn Quỷ Vương hãy lập một bản văn tự, về sau ta cũng có chỗ mà nói chuyện phải trái."

"Rầm" một tiếng, Quỷ Vương Dạ Quân làm nổ tung một chiếc bàn ngay tại chỗ: "Tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Lập tức, quỷ tùy tùng áo xám bèn tiến lên xoa dịu cho Quỷ Vương Dạ Quân: "Dạ Quân đại nhân bớt giận, chỉ là lập văn tự thôi mà, không phải chuyện gì nghiêm trọng! Người đâu, mau mang bút mực lên."

Có kẻ mang bút mực tới, từ khi biết tên chết tiệt này tôi chưa từng thấy anh viết chữ bao giờ, tôi tò mò ngóng dài cổ ra, muốn nhìn cho rõ. Ai ngờ tờ giấy trắng bay tới cạnh anh, anh thuận tay cầm lên bút lông chấm mực, sau đó vung tay trong không trung một vòng, tờ giấy bay xuống cạnh tôi, tôi chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì đã xong rồi.

Văn tự đồng ý với yêu cầu của nữ quỷ, để cô ta đầu thai, đồng thời bảo đảm sẽ không gây khó dễ cô ta.

Cầm lấy văn tự, nữ quỷ rời khỏi cơ thể tôi, cô ta vừa rời đi tôi đã cử động được ngay tức khắc, chỉ là đầu óc choáng váng, mắt hoa cả lên, hơn nữa toàn thân tôi từ trong ra ngoài đều đang buốt lạnh như băng, vô cùng khó chịu.

"Có văn tự của Quỷ Vương Thượng tôn là ta yên tâm rồi, giờ các ngươi có thể đưa ta đến Lục đạo luân hồi."

"Để ta đưa ngươi đi." Đột nhiên Viêm Hoàng từ trên cao bỗng đứng dậy cất lời.

Nữ quỷ nhìn Viêm Hoàng rồi nói: "Cũng được, có văn tự của Quỷ Vương, ta không tin ngươi còn có thể giở thủ đoạn gì."

Viêm Hoàng đưa nữ quỷ đi, tôi hai tay ôm lấy nhau, không chống lại nổi sự âm u lạnh lẽo của nơi đây: "Đưa tôi về!"

Nhớ đến còn có mẹ đang ở nhà chờ, tôi lại trở nên sốt ruột, đã tan học lâu rồi mà tôi còn chưa trở về, bà chắc chắn sẽ lại suy nghĩ linh tinh. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải nơi người sống có thể ở lại, chẳng có gió mà cũng có thể đóng băng người ta lại thành cây kem, ở đây lâu thêm nữa chẳng phải tôi sẽ biến thành một bức tượng nguyên thủy hình người sao.

Dường như Quỷ Vương Dạ Quân không nghe thấy lời tôi nói, anh tay chống đầu, mắt nhắm chặt, không để ý đến tôi.

"Dạ Quân, chúng ta đưa Thất nương nương nương về trước đi thôi, trông nương nương..." Thanh Minh đứng cạnh mở lời vì tôi.

"Đưa nàng ấy về làm gì? Tiếp tục khiến ta mất mặt sao? Cả ngày chỉ biết làm mấy việc đồi phong bại tục, chẳng biết chừng mực, giữ chút lễ nghi đạo đức của phụ nữ, trêu ong ghẹo bướm, không được về, ở lại đây cho bản tôn."

Đồi phong bại tục? Trêu ong ghẹo bướm? Không biết giữ lễ nghi đạo đức? Không biết chừng mực?

Khốn kiếp thật, anh đang mắng tôi đấy à?

"Này, anh đang nói ai vậy? Con mắt nào của anh thấy tôi trêu ong ghẹo bướm, không biết chừng mực? Anh nói rõ ra cho bà đây nghe! Anh đừng có xấu xa thế, chuyện đáng xấu hổ nhất bà đây từng làm trong đời, đó chính là cưới tên chết tiệt nhà anh."

Từng từ được bật thốt rõ ràng, quả là một con người dứt khoát mạnh mẽ!

Sau khi dứt lời, tôi phát hiện ra cả đại điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi vừa làm một việc gì vĩ đại lắm.

Chiếc mặt nạ của Quỷ Vương Dạ Quân hơi rung lên, tôi nghĩ gương mặt dưới lớp mặt nạ kia nhất định đang vô cùng méo mó thì mặt nạ mới rung lên được như vậy. Anh chỉ về phía tôi, giây phút ấy tôi cứ nghĩ anh sẽ giết tôi, nhưng anh lại chỉ thản nhiên nói: "Lôi ra, phạt đánh bốn mươi trượng!"

Tôi nuốt nước bọt nhìn Thanh Minh vừa mới đỡ lời cho mình, Thanh Minh tiến lên một bước định nói gì đó, nhưng lại bị Mạnh Bà lôi lại. Sau đó, tôi bị vài người lôi ra khỏi điện, ghì dưới mặt đất, thấy cây gậy lớn bằng một cánh tay nhỏ bọn họ cầm, tôi lại ân hận ăn năn.

Mỗi gậy đánh xuống da thịt đều đau đến xé lòng, mới đầu tôi còn có thể cắn chặt răng bướng bỉnh không phát ra tiếng, nỗi oán hận trong lòng đã lên đến tột độ, tôi chẳng biết mình sai ở đâu, tôi không giữ gìn đạo đức lễ nghi, đồi phong bại tục chỗ nào, nhưng sau đó, tôi đau đến mức không biết nên nghĩ gì, không nên nghĩ gì, dường như chỉ có thể thét lên mới có thể làm dịu đi cơn đau của những cây gậy đang đập trên da thịt.

Gào thét đến khản giọng, tôi vẫn không nghĩ ra mình sai ở đâu!

Nếu số tôi định trước phải bị đánh chết ở đây, vậy tôi chấp nhận, tôi chỉ hy vọng sau khi biến thành quỷ sẽ không còn có liên quan nào tới tên chết tiệt nữa, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau nữa.

Trước/521Sau

Theo Dõi Bình Luận