Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 17. Mỹ Nhân Rắn Rết (Hai)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 17 – Mỹ nhân rắn rết (Hai)

Bách Hiểu Lâu. Lâu cao bảy tầng. Ba tầng đầu tiên, chứa đựng thông tin của võ lâm giang hồ. Những bí mật từ nhỏ đến lớn được cất kỹ ở đây, từ chuyện tranh cãi tình cảm nhỏ nhặt cho đến bí mật kinh thiên. Mà càng lên cao, bí mật cất giấu cũng càng rung động. Người trong giang hồ, có rất nhiều người muốn thu thập tin tức đều đến Bách Hiểu Lâu. Nhưng những bí mật đó cũng chỉ giới hạn ở hai tầng bốn và năm, còn bên ngoài tầng năm thì cho dù có tiền tài cũng không mua được. Chỉ có Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu mới có quyền lực sử dụng chúng. Nếu bí mật nằm ở tầng thứ sáu thì còn có thể suy xét mà sử dụng, nhưng đến tầng thứ bảy, mỗi một bí mật đều đủ để oanh động giang hồ, những thứ chôn vùi sâu trong lịch sử, chỉ có Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu mới được đọc qua.

Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu, người được giang hồ gọi là Bách Hiểu Sinh. Bách Hiểu Sinh không phải là một cái tên, chính xác mà nói thì nó chính là một danh hiệu. Mỗi một người khi thành Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu đều phải vứt bỏ danh tính thật sự của mình, trở thành "Bách Hiểu Sinh".

Từ trước tới giờ Bách Hiểu Lâu vẫn duy trì tình quan hệ trung lập trên giang hồ, đó cũng chính là nguyên nhân vì sao nó có thể đứng vững sừng sững hàng trăm năm mà không bị lung lay. Bách Hiểu Lâu nắm giữ bí mật khiến nhân sĩ giang hồ phải kinh hồn táng đảm, tuyệt nhiên không bao giờ làm chuyện sát thân chi họa hay khiêu khích với kẻ khác, hai chữ danh dự vẫn luôn đặt lên hàng đầu. Tất cả mọi người đều biết, điều thứ nhất trong quy tắc của Bách Hiểu Lâu, đó là: Trung lập, vĩnh viễn đều giữ vững quy tắc này. Không được thiên vị bất cứ người nào. Mà trên thực tế, Bách Hiểu Lâu cũng đã làm được điều đó. Bởi vậy nó mới có khả năng duy trỳ đến ngày hôm nay.

Bách Hiểu Sinh hiện tại, đã là Lâu chủ đời thứ mười chín của Bách Hiểu Lâu.

"Lâu chủ, Huyền Tam và Hoàng Tứ đã ở dưới lầu. Thiên Nghiêm đang tiếp đãi bọn họ". Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó phát ra tiếng nói.

Không bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng bước chân, cửa kêu một tiếng liền bị kéo ra. Ý định đi xuống lầu.

Bách Hiểu Sinh cẩn thận đem cửa đóng kỹ lại rồi mới xoay người, trầm mặc đứng thẳng, sau một lúc lâu vừa chịu mở miệng.

"Đi thôi.".

Nói xong, dẫn đầu đi xuống dưới lầu.

A Nô tò mò đánh giá Bách Hiểu Lâu vang danh khắp giang hồ, nhìn Hoàng Tứ đứng cạnh đó nói: "Có thật là Bách Hiểu Lâu của các ngươi cái gì cũng biết hết không?".

Hoàng Tứ cười hắc hắc: "Đều đó thì ta không dám chắc, nhưng mà những thứ chúng ta biết được thì so với bất kỳ ai cũng nhiều hơn.".

"Vậy các ngươi cũng biết ta?". A Nô nháy mắt, cười hì hì hỏi.

"Tất nhiên. Tuy rằng diện mạo của Hoa cô nương được che giấu rất kỹ nhưng cũng có người gặp qua, thanh danh cũng lưu truyền trong giang hồ từ rất lâu. A Nô cô nương hầu hạ Hoa cô nương rất nhiều năm, Bách Hiểu Lâu chúng ta cũng phải biết một ít chứ". Hoàng Tứ đáp.

"Ờ –" Tất nhiên là A Nô nghe đáp án thực vừa lòng, cười gật gật đầu, liền ngoảnh đầu nhìn bày trí xung quanh Bách Hiểu Lâu. Mặc dù Bách Hiểu Lâu không xa hoa như Quỷ Y Quật, nhưng mà kết cấu lại rất sáng tạo, thật sự là vô cùng tinh xảo.

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi chỉ im lặng ngồi một bên, bưng nước trà chậm rãi thưởng thức. Mùi thơm ngát của Bích Loa Xuân lượn lờ, xem ra thật sự rất tươi, có lẽ được bảo quản vô cùng tốt. Lá trà xanh tươi trong nước chậm rãi tản ra, làm nổi bật một chút sắc xanh, cực kỳ động lòng người.

*Bích Loa Xuân: Một loại trà xanh.

"Hoa cô nương nguyện ý ghé quý lâu, thật sự làm cho kẻ hèn này vinh hạnh".

Một thanh âm nho nhã vang lên. Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu, nhìn tiếng động phát ra từ phía cầu thang.

Bách Hiểu Sinh thân trường bào màu sậm, bên ngoài khoát ngoại sam, phía trên đỉnh đầu là dây cột tóc cùng màu, cả người mang diện mạo hiên ngang, tư thế oai hùng bất phàm.

"Ngươi là Bách Hiểu Sinh?". Hoa Dĩ Mạt cao thấp đánh giá Bách Hiểu Sinh, ánh mắt thâm thúy, "Vậy mảnh giấy trong túi gấm kia, là do ngươi viết ?".

"Là ta viết không sai". Bách Hiểu Sinh gật gật đầu, nói tiếp: "Ta tìm tìm, vô tình phát hiện trong Bách Hiểu Lâu hẳn là có thứ gì đó Hoa cô nương sẽ hứng thú, nên vừa rồi mới cả gan lấy thông tin này làm vật trao đổi, muốn khẩn cầu Hoa cô nương cứu một người".

"Dẫn đường đi". Hoa Dĩ Mạt đứng dậy, nhìn Bách Hiểu Sinh nói.

Thần sắc Bách Hiểu Sinh vui vẻ, vội vàng đáp ứng, dẫn đường đi lên lầu: "Hoa cô nương bên này, xin mời".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, thấy Tô Trần Nhi vẫn ngồi tại chỗ liền nói: "Ngươi cũng đi lên".

Tầm mắt Bách Hiểu Sinh dừng trên mặt Tô Trần Nhi, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như trước, hướng lên lầu.

"Hoa cô nương, ta đã dùng Chu Quả duy trỳ tính mạng của Thải Nhi, tạm thời không có gì nguy hiểm. Nàng trúng...... độc, ta không đành lòng nhìn thấy bộ dạng nàng đau khổ, cho nên đã cho nàng ăn Bách Miên Hoàn để nàng lâm vào mê man. Nhưng mà thân thể của nàng vẫn tiếp tục suy yếu, ta đã tìm rất nhiều đại phu, đều bất lực. Nay, chỉ có thể nghĩ đến cô nương". Vừa đi, Bách Hiểu Sinh vừa nói tình huống của Thải Nhi.

Cước bộ Hoa Dĩ Mạt dừng một chút, sau đó lại mở miệng, khẽ cười nói: "Ngươi thật đúng là không tiếc bỏ ra sức lực. Chu Quả là thứ thần kỳ như vậy mà cũng lấy ra duy trỳ tính mạng, bệnh nhân là người tình của ngươi?".

Bách Hiểu Sinh hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, lắc lắc đầu, vẻ mặt mang theo không được như ý: "Hoa cô nương nói đùa. Ta là Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu, không nên có tư tình".

"Sao? Hay là ngươi không thích người ta?".

"Ta......". Ánh mắt Bách Hiểu Sinh ngầm thất vọng.

"Lâu chủ Bách Hiểu Lâu, không thể kết hôn". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, xuyên qua không gian.

Hoa Dĩ Mạt giương mắt, cảm thấy hứng thú nhìn Tô Trần Nhi liếc mắt một cái sau đó mở miệng, cười nói: "Thì ra là thế, so với quy tắc của đệ tử Quỷ Y còn lãnh huyết hơn a".

Bách Hiểu Sinh chua sót cười cười: "Chỉ là vì phòng ngừa Lâu chủ Bách Hiểu Lâu vì chuyện tình cảm với một người mà nảy sinh ra cách hành xử bất công thôi. Nếu bị người có ý đồ xấu lợi dụng, chỉ sợ sẽ gây ra tai ương diệt Lâu".

"Phải không? Chuyện này nghe ra, có vẻ thật bình thường". Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm nói.

"Vốn Bách Hiểu Lâu thật sự không có quy tắc này". Bách Hiểu Sinh giải thích nói: "Hơn năm mươi năm trước, Lâu chủ thứ chín của Bách Hiểu Lâu yêu thương một nữ nhân, cũng không ngờ rằng nàng ta có âm mưu trong lòng. Lúc đó, nàng dùng danh nghĩa người đứng đầu Thượng Vũ tiêu cục lén sát hại môn chủ của Long Hổ Môn, làm cho Long Hổ Môn xảy ra biến cố, bị Thượng Vũ tiêu cục báo thù, hai phương tranh đấu thảm thiết, cuối cùng rơi vào lưỡng bại câu thương, dần dần trong giang hồ trừ khử nhau. Sau đó tra xét kỹ mới biết, nữ nhân kia đúng là tiêu chủ tiền nhiệm của Thượng Vũ tiêu cục, mục đích tới Bách Hiểu Lâu là để điều tra chân tướng".

"Lâu chủ các ngươi lợi hại như vậy, nhưng lại không phát hiện sao?".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy thở dài: "Có lẽ...... thật sự là phát hiện đi, nhưng mà đã rơi vào bể tình quá sâu, nên mới tình nguyện...... mặc cái gì cũng không biết. Đến khi xảy ra chuyện, hắn liền...... tạ tội mà chết. Nàng kia, cũng từ đó về sau biến mất, ngay cả Bách Hiểu Lâu đều thám thính không ra một chút tin tức, khả năng......".

Bách Hiểu Sinh vẫn chưa nói hết lời, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được kết cục hắn muốn nói, nhất thời ai cũng không lên tiếng.

"Đến rồi". Bách Hiểu Sinh đứng trước một gian phòng, hướng Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, "Kế tiếp, làm phiền Hoa cô nương. Sau khi xong chuyện, Hoa cô nương muốn có thông tin gì, Bách Hiểu Sinh nhất định hai tay dâng lên".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hào quang, sau đó đẩy cửa đi vào.

Cánh cửa "Ba –" một tiếng, bị đóng lại.

"Tô cô nương, không ngờ...... ngươi cũng bị dẫn đến đây". Bách Hiểu Sinh quay đầu nhìn về phía Tô Trần Nhi, thấp giọng nói: "Ngươi có biết, phủ Nguyễn Gia sắp sụp đổ".

Đáy mắt Tô Trần Nhi trầm xuống: "Đã xảy ra chuyện gì ?".

Bách Hiểu Sinh lắc lắc đầu, thở dài nói: "Việc này nói đến rất dài, ta không tiện nhiều lời. Nay ngươi ở bên ngoài, nếu như có thể, thì chỉ nên dừng lại ở những tin tức trong Lâu. Hoa cô nương phải cứu Thải Nhi...... Ta đã nợ nàng một ân huệ. Nhưng Nguyễn huynh làm người trượng nghĩa, cũng từng giúp ta một chuyện, ta cũng không nhẫn tâm dấu diếm ngươi. Chỉ có thể cố gắng được như vậy, hy vọng Tô cô nương thông cảm Hiểu Sinh khó xử mà không thể nhiều lời".

Tô Trần Nhi biết những lời Bách Hiểu Sinh nói đều là sự thật, cũng không mở miệng tiếp tục truy vấn, nhưng mà mi hơi cau lại, tầm mắt mang theo suy nghĩ.

Trong phòng.

Hoa Dĩ Mạt xốc lên tấm chăn đắp nữ nhân trên giường, thân thủ kiểm tra mạch đập của nàng, tiếp tục mở mí mắt của nàng quan sát, sau đó sắc mặt lạnh nhạt cởi y phục của nàng ra.

Công dụng của Chu Quả rất kỳ diệu, nếu như độc dược bình thường thì chỉ cần uống vào là hoàn toàn có thể giải được. Cho dù là kịch độc, cũng có khả năng kéo dài độc tính phát tát. Sắc mặt nữ nhân trước mặt hồng nhuận, giống như người đang ngủ bình thường. Nhưng mà hô hấp của nàng ta lại mỏng manh, đứt đoạn không ngừng, mới làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Hoa Dĩ Mạt lấy ra chiếc hộp gỗ trong lòng, đặt vào trong tay, sau đó tay phải lấy ra một cây dài nhất, tay trái vén tay áo bên phải lên, tập trung cảm nhận.

Nữ nhân hô hấp chậm chạp mà kéo dài, tim đập cũng dường như cách nửa khắc mới nhảy một chút. Hoa Dĩ Mạt đợi cho đến khi nữ nhân thở ra một ngụm khí, kim châm bên tay phải cũng đột ngột đâm vào ngực nàng!

Cùng lúc đó, tay phải Hoa Dĩ Mạt đã khởi động một tầng bạch quang mờ nhạt, kim châm nhanh chóng xoay tròn. Lúc này, tay trái Hoa Dĩ Mạt mở miệng nữ nhân ra, một viên thuốc màu nâu bị nhét vào bên trong khoang miệng. Còn tay phải thì rút ngân châm trong ngực ra, sau đó nhanh chóng cầm ba ngân châm khác, đâm vào ba chỗ khác nhau tại yết hầu của nàng, châm ba chỗ vào ngực, ba chỗ vào đan điền.

*Đan điền: có ba vị trí. Đan điền thượng (giửa 2 cặp lông mày), Đan điền trung (Ngay chấn thủy), Đan điền hạ (Dưới rốn 3 phân).

Một cỗ khí đen cực kỳ nhạt chậm rãi xuất hiện trước đầu ngân châm.

Hoa Dĩ Mạt tiếp tục lấy từ trong hộp ra một cây châm, sau đó châm vào ngón giữa tay trái của chính mình.

Vài gọt máu đỏ tươi dị thường chậm rãi thấm ra, chính giữa ngân châm lại có một tơ máu rất nhỏ.

Hoa Dĩ Mạt mi cũng không nhăn, ngân châm dính tơ máu được rút ra, châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu nữ nhân.

Sắc mặt nữ nhân nằm trên giường càng ngày càng hồng, mà những điểm khí đen trên kim châm tại thân thể của nàng lại càng ngày càng đậm, thân thể nàng bỗng nhiên run rẩy một chút, sau đó khóe môi liền phun ra một ngụm máu.

Giống như Hoa Dĩ Mạt không nhìn thấy, nâng bàn tay lên, lòng bàn tay bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng nhu hòa, chậm rãi hướng về phía đan điền của nữ nhân kia.

Thân thể của nữ nhân kia cũng bắt đầu nhiễm một tầng màu đỏ. Làn da trước ngực cũng là một mảnh đen sẫm. Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt hiện lên một tia kiên định, tay phải dán trên làn da nữ nhân kia bỗng nhiên nâng lên, đánh về phía ba ngân châm phía trước!

Nữ nhân nằm trên giường đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi. Cả người xuất ra từng giọt máu.

Hoa Dĩ Mạt thu hồi tay phải, rút ba ngân châm về, chỉ còn lại hai ngân châm trên ngực và trên huyệt Bách Hội, thản nhiên đứng dậy.

Cửa 'chi nha' một tiếng liền bị mở ra.

Thần sắc Bách Hiểu Sinh lo lắng hướng mắt nhìn về nữ nhân đang nằm trên giường, nhịn xuống mong muốn tiến lại gần nàng, hắn nhìn Hoa Dĩ Mạt có chút nói không nên lời.

"Thế nào rồi?". Người mở miệng là Tô Trần Nhi.

"Không chết được". Hoa Dĩ Mạt liếc về phía Bách Hiểu Sinh, nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: "Người này và Vinh Tuyết Cung có quan hệ gì?".

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Long Quy Nhất Quyết